Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A ! Người bên cạnh Tiểu Ngư kia …

Đứng tại hành lang trên tầng của ký túc xá, Cung Phàm luôn chăm chú quan sát Mộ Tiểu Ngư ở dưới khu học viện, khi hắn trông thấy tình nhân trông mộng của mình chạy đến bên cạnh một gã nam nhân thì trong lòng của hắn lập tức tràn ngập một cỗ lửa giận, nhìn kỹ, gã nam nhân kia như thế nào trông lại có chút quen mắt ? Giống như đã gặp qua ở nơi nào, từ từ ! Đây không phải là tên hỗn đản đã gặp trên Phượng Hoàng Sơn sao ! Đi mòn gót giày tìm không thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu, Cung Phàm đang buồn rầu không tìm được cơ hội báo thù, không nghĩ tới ở trong học viện lại gặp được cừu nhân, hơn nữa lại vẫn cùng Tiểu Ngư ở chung một chỗ

- Là hắn ! Không ngờ là cái tên tiểu tử thối kia, ha ha ! Bổn thiếu gia đang lo không tìm được ngươi, nhưng ngươi lại tự tìm tới tận cửa.

Đồng bộ dạng ủ rũ với Cung Phàm còn có Kiều Ân, nhưng khi hắn phát hiện ra gã nam nhân bên cạnh Mộ Tiểu Ngư chính là cái giã gia hoả Tang Thiên lúc trước.

- Ngươi nhận biết được gã nam nhân bên cạnh Mộ Tiểu Ngư hả ?

Cung Phàm nghi hoặc.

- Đương nhiên !

Kiều Ân hai mắt nhìn chằm chằm Tang Thiên đứng xa xa, cười lạnh nói.

- Hắn gọi là Tang Thiên, chính là người mà ta đã nhắc tới khi nãy.

- Cái gì !

Cung Phàm kinh hãi.

- Ngươi nói là hắn tên là Tang Thiên ?

- Như thế nào ? Ngươi cũng nhận biết ?

Lần này đến phiên Kiều Ân kinh ngạc.

- Kiều Ân, hai chúng ta cùng có chung một cừu nhân rồi.

Cung Phàm nhìn chằm chằm vào Tang Thiên giống như một con độc xà chăm chú rình con mồi.

- Để cho ta phải nằm trên giường nửa tháng chính là hắn, không nghĩ tới tên hắn là Tang Thiên, hừ !

Dứt lời, liền xoay người ly khai.

- Ngươi đi đâu vậy ?

Chứng kiến Cung Phàm vội vàng rời đi, Kiều Ân lập tức ngăn cản.

- Ngươi không phải là định tìm hắn báo thù ?

- Như thế nào ? Hắn cũng không cấp cho ngươi mất hết mặt mũi hay sao ? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù ?

- Hừ ! Chọc tới Kiều Ân ta thì không người nào có được kết cục tốt, huống chi hắn còn cho ngươi nằm trên giường nửa tháng, ta nào có thể dễ dàng buông tha cho hắn. Bất quá…Ngươi cũng phải biết rằng nơi này là học viện quân sự Đông Phương, nếu đánh nhau ở trong học viện, sẽ có kết cục như nào, chuyện này hẳn là ngươi không quên ?

Trải qua Kiều Ân nhắc nhở, Cung Phàm lúc này mới ý thức được mình đã trở lại học viện, tại học viện quân sự mà gây sự đánh nhau sẽ phải nhận sự trừng phạt phi thường đáng sợ, nghĩ ngợi, nói.

- Chẳng lẽ chờ hắn rời khỏi trường rồi mới giáo huấn hắn ?

- Nếu hắn bước chân ra khỏi học viện, sao lại có thể để cho hắn dễ dàng rời đi, giáo huấn hắn ? Hừ ! Vậy thì quá tiện nghi cho hắn, mặt mũi ta đã bị mất hết tại Chiến Thần Chi Chuy, ta muốn cho hắn phải đau khổ tới chết, chúng ta cứ từ từ thương lượng đối sách

…….

Nhìn theo bóng lưng Tang Thiên rời đi, Mộ Tiểu Ngư tức giận nắm chặt song quyền, hận không thể đuổi theo mà chém hắn thành tám mảnh, nghĩ lại những lời vừa rồi, nàng vừa giận vừa thẹn, đuổi theo ? Nhưng đâu có lý do gì ? Vạn nhất lại bị cái tên hỗn đản đó trêu chọc thì làm sao bây giờ ? Nếu như không đuổi theo hắn, Mộ Tiểu Ngư thật sự có chút không cam lòng, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định đuổi theo hắn, nhưng học viện rộng lớn như vậy đã sớm không còn thấy bóng dáng thân ảnh của Tang Thiên đâu.

- Đáng chết !

Mộ Tiểu Ngư ngẩng cao đầu lên, dáo dác nhìn xung quanh, xác định Tang Thiên đã không thấy đâu, nàng quả thực giận điên người.

- Tang Thiên cái đồ hỗn đản chết tiệt, dám trêu chọc ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

……….

Học viện quân sự Đông Phương, trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng.

Tô Hàm vẫn một thân bộ quần áo OL (office lady) màu đen, mái tóc tuỳ ý cài vắt sang một bên trông có vẻ đoan trang nhưng lại không mất đi phần hào phóng, nàng ôm hai tay chậm rãi đi lại trong phòng làm việc, lông mày kẻ đen bóng hơi hơi nhíu lại, giống như đang suy nghĩ sự tình gì, tay phải cầm chiếc bút nhẹ nhàng xoay tròn.

- Dạ nguyệt đồng học, em đối với vị tân giáo luyện kia có ấn tượng như thế nào ?

Dạ Nguyệt “a” một tiếng, giống như không nghĩ ra Tô phó hiệu trưởng đột nhiên lại đi hỏi cái vấn đề này, nàng rõ ràng có chút bối rối, trong lòng nghĩ cái gì trực tiếp nói ra.

- Thưa, rất trẻ tuổi, thực không thể tưởng tượng nổi, rất tò mò.

Tô Hàm dừng lại, đôi mắt đẹp chớp chớp hai cái, thở ra một hơi, nói.

- Thật sự hắn rất trẻ, không thể tưởng tượng được lại làm giáo luyện cho chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng của chúng ta, ta đối với hắn cũng rất tò mò.

Dạ Nguyệt rất muốn hỏi Tô phó vì sao lại tìm một vị giáo luyện trẻ tuổi như vậy. Lúc này không biết nghĩ sao, đột nhiên lại nhớ đến mấy ngày hôm trước, nàng đã đích thân mang món đồ nội y sexy kia trả lại cho Tô Hàm, cuối cùng cũng không dám mở miệng.

- Dạ Nguyệt đồng học, bắt đầu từ ngày mai, mọi hành động của tân giáo luyện trong học viện em đều phải ghi chép lại , đặc biệt là cách hắn huấn luyện đối với các thành viên của Mộng chi đội, nhất định phải ghi chép rõ ràng, hai tháng sau ta muốn tiến hành đánh giá một lần đối với hắn.

- Dạ.

Đông, đông , đông, tiếng gõ cửa truyền đến, Tang Thiên đi vào, trông thấy Dạ Nguyệt hắn gật đầu mỉm cười xem như là bắt chuyện qua, rồi sau đó không khách khí rất tự nhiên đi đến bên ghế salon ngồi xuống, hỏi.

- Tô phó hiệu trưởng, cô vội vàng gọi ta tới đây có chuyện gì quan trọng sao ? Không phải ngày mai mới chính thức đi làm sao ?

Chứng kiến Tang Thiên ngay cả bắt chuyện cũng không, lại trực tiếp ngồi xuống trên ghế salon thật tự tiện giống như đây là nhà của hắn vậy, Tô Hàm khó chịu mày liễu nhăn lại, bất quá nàng cũng không có tính toán nhiều làm gì, đôi giày cao gót bước trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống nhìn Tang Thiên nói.

- Đúng là ngày mai mới đi làm chính thức, bất quá, nếu ta nhớ không lầm, mấy ngày hôm trước có người khoe khoang trong vòng ba ngày có thể đem toàn bộ quy định thi đấu nhớ hết hay sao ?

- Nga, cô không nói thì bản thân ta cũng đã quên mất, những tư liệu kia đại khá ta có nhìn qua một lần, coi như có thể nhớ qua.

Cái gì gọi là coi như có thể ?

Vô luận là Tô Hàm hay Dạ Nguyệt đều không thể lý giải được ý tứ trong bốn chữ coi như có thể này, không hiểu, Tô Hàm dung nhan mỹ lệ cơ hồ muốn người ta phải ngạt thở, không ngờ lại thoáng hiện ra một tia mỉm cười, quả nhiên là nụ cười điên đảo chúng sinh.

- Nếu có thể, ta đây phải hỏi anh mấy vấn đề.

- Tuỳ tiện.

Chết tiệt ! Tô Hàm không khỏi mắng thầm một tiếng, nàng thật sự nhìn không thuận mắt cái loại thái độ tuỳ ý này của Tang Thiên, giống như mọi việc hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, nhưng lại có chút gì đó thờ ơ đối với mọi chuyện trên thế gian này. Tô Hàm chán ghét cái thái độ tự cao tự đại của cái gia hoả này, kể cả coi như Tang Thiên không có tự đại nhưng đối với Tô Hàm mà nói, nàng cũng không thể nào chấp nhận được cái thái độ tuỳ ý cực đoan của Tang Thiên.

Kế tiếp, Tô Hàm một hơi đưa ra ba vấn đề, ba vấn đề này trong đó có hai câu là một loại quy tắc trong thi đấu, câu cuối cùng lại khoa trương hỏi một loại điều kiện có thể lợi dụng quy tắc sơ hở trong khi đối chiến tập thể để phạm quy mà không bị coi là vi phạm luật lệ.

Ba vấn đề này trông có vẻ khá đơn giản, Dạ Nguyệt nếu có thể để cho Tô Hàm coi trọng mời nàng đảm nhiệm trợ lý Mộng chi đội thì tự nhiên đối với những quy tắc thi đấu này hẳn là nàng nắm rõ như trong lòng bàn tay. Nhưng khi nghe Tô Hàm hỏi xong thì nàng không chịu nổi phải nhíu mày, hai vấn đề trước thì bình thường, chỉ cần hiểu rõ Cách Đấu hẳn là có thể giải đáp được quy tắc này. Nhưng mấu chốt là vấn đề cuối cùng vừa nêu ra, một loại điều kiện lợi dụng sơ hở để phạm quy trong khi đối chiến tập thể, đây chính là một trong mười tám cái vấn đề không thể lý giải mà Đại Sư Cách Đấu đã từng nêu ra.

Mười tám vấn đề lợi dụng sơ hở của Đại Sư Cách Đấu nêu ra vẫn còn là những điều bí ẩn đối với mọi người, Đại Sư Cách Đấu sau khi dùng cả đời để nghiên cứu đã nghiệm ra được mấy vấn đề này, sau khi chết đi lão ta đã lưu lại một quyển sách, bên trong quyển sách đó có giải thích rõ ràng về mười tám vấn đề trên, khinh thường nói rằng có thể lợi dụng 18 cái sơ hở trên của quy tắc thi đấu, chỉ cần xuất kỳ bất ý sử dụng một loại sơ hở, là có thể nắm được đại cục trong tay.

Mười tám quy tắc lợi dụng sơ hở đã sớm công khai, nhưng là dùng như thế nào ? Lại không có người nào biết, điều kiện lợi dụng sơ hở trong khi đối chiến tập thể mà không bị coi là phạm quy đó chính là một trong mười tám cái vấn đề không thể lý giải mà ai cũng biết.

Trộm liếc nhìn Tô phó hiệu trưởng, Dạ Nguyệt lại nhìn về phía Tang Thiên đang ngồi trầm ngâm trên ghế salon, miệng nàng khẽ giật giật những cũng không dám nói ra lời, chính là có chút không hiểu, vì sao Tô phó hiệu trưởng lại dùng cái câu hỏi không có đáp án này để thử sức một vị tân giáo luyện, tân giáo luyện này thật đáng thương.

Còn trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hàm nét tươi cười càng ngày, càng thể hiện rõ rệt, nàng cố ý muốn đè bẹp cái uy phong của Tang Thiên, tự nhiên phải dùng nhất chiêu tất sát.

Tang Thiên ngồi trầm ngâm trên ghế salon một lát, sau đó giải đáp hai câu hỏi kia trước.

“Hoàn toàn chính xác”. Tang Thiên trả lời, nói thật, vẫn có chút khiến cho Tô Hàm phải kinh ngạc, nàng không nghĩ tới cái gia hoả này không ngờ lại có thể trả lời thấu đáo hai câu hỏi kia như vậy, dừng lại một chút, cười nói.

- Còn vấn đề thứ ba thì sao đây.

- Vấn đề thứ ba ….

Nói xong, Tang Thiên bỗng nhiên ngừng lại, lâm vào trạng thái trầm tư.

Một phút , hai phút, qua tới ba phút, Tang Thiên vẫn trầm tư suy nghĩ. Chứng kiến bộ dạng trầm tư của Tang Thiên, trong nội tâm của Tô Hàm rất là đắc ý, nhưng cũng cảm thấy có chút ân hận, đương nhiên là không có trông cậy vào Tang Thiên có thể giải đáp được vấn đề thứ ba, nàng hỏi vấn đề này chỉ là cố ý muốn làm khó hắn một lần mà thôi, hiện tại mục đích đã đạt được.

- Được rồi ! nếu như vấn đề thứ ba ngươi không trả lời được, như vậy ta ….

Tô Hàm mỉm cười đứng lên, nhưng lại bị Tang Thiên cắt ngang nói.

- Trong đối chiến tập thể muốn lợi dụng sơ hở của quy tắc luật lệ mà không bị coi là phạm quy, điều kiện chính là …..

Tang Thiên một hơi nói liên tục trong vòng sáu phút, nói thật vấn đề này thiếu chút nữa đã làm khó được hắn, nếu như không phải hắn có trí nhớ siêu cấp chỉ gặp một lần là có thể ghi nhớ lại được, thì không thể tưởng tượng được sống qua ngàn năm nhân sinh chỉ sợ lần này cũng phải mất mặt một lần.

- Ngươi ….

Sau khi Tang Thiên trả lời xong, Tô Hàm cơ hồ ngây dại, trên khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ vẻ bất khả tư nghị, đôi môi hồng nhạt hơi mấp máy, cặp mỹ mâu xinh đẹp loé ra thần sắc kinh hãi. Giờ khắc này, nàng quả thực không thể tin tưởng vào lỗ tai mình, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ … mười tám vấn đề lợi dụng sơ hở phạm quy, điều kiện là như vậy sao ? Trong tai của nàng không ngừng vang lên câu trả lời của Tang Thiên, vô luận là phân tích từ góc độ nào, Tang Thiên trả lời đều không có một chút sai lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK