Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chỉ cần có một trái tim kiên định, ai cũng có thể từ nhỏ bé mà trở nên lớn mạnh. Từ huynh đệ của ngươi, ta nghe được một chút bí mật, biết ngươi không phải người bình thường. Có khả năng có bản lãnh mà thường nhân không có, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói, ẩn dấu, không nên ngang ngạnh, ta tin tưởng ngươi cũng không phải là vật trong ao."

"Bởi vì trên thế gian này chuyện thành công, không phải là dễ dàng như vậy. Lưu Bang bất quá chỉ là một tiểu lưu manh. Mà cũng có thể bình thiên hạ, giết chết bậc anh húng cái thế như Hạng Võ, xưng đế xưng vương. Mà hắn sở dĩ có thể thành công, đó là do biết ẩn nhẫn, lại biết làm theo khả năng, biết tiến lui, mói có giang sơn vương triều đại Hán năm trăm năm. Còn có Chu Nguyên Chương chỉ là một tiểu hòa thượng, cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng lại có thể ở trong lọan thế mà quật khởi, cũng là một dạng nhẫn nại. Mặc dù ta không biết huynh đệ ngươi tiếp theo sẽ làm chuyện mà người bình thường không thể làm được, nhưng ta muốn nói với ngươi một chút, Hán Tín có thể nhẫn nại chịu nhục như vậy, huống chi là Chu huynh đệ ngươi đối mặt, chỉ là một chuyện hơi khó khăn mà thôi, nếu như ngay cả bản thân cũng mất đi hy vọng, đối với bản thân mất đi nhân tâm. Thì những lời ta nói lần này với ngươi, chỉ là phế thải. Ta cũng chưa từng vào phòng của ngươi. Xem như Vương Vũ Hàng ta nhìn lầm ngươi rồi." Vương Vũ Hàng nói xong liền xoay người, rồi đưa mắt liếc nhìn Chu Dật Tài. Hắn tin tưởng Chu Dật Tài tuyệt đối không phải là người thường. Chỉ là cùng với đại đa số người tuổi trẻ hiện giờ giống nhau mà thôi. Đối với bản thân có chút thiếu tin tưởng! Chỉ cần hắn suy nghĩ kỹ chuyện này một chút, thì tự nhiên sẽ phấn chấn trở lại.

Nhìn thấy Chu Dật Tài cúi đầu trầm tư, cũng biết lời nói của mình đã đi vào trong lòng hắn. Vương Vũ Hàng vui vẻ cười, không dám quấy rầy nữa. Có một số việc bản thân phải tự suy nghĩ. Bản thân phải tự đối mặt. Hắn chỉ có thể làm một người đứng xem mà thôi. Về phần Chu Dật Tài có thể đuôi được bóng ma trong lòng hắn hay không, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi.

Vương Vũ Hàng lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng bước đi, mở cửa ra. Chuyện hắn giúp chỉ có thể tới đây, chuyện còn lại, chỉ có thể dựa vào bản thân Chu Dật Tài mà thôi. Vương Vũ Hàng vừa đi. Cả phòng liền yên tĩnh đến đáng sợ, Chu Dật Tài ngơ ngác ngồi ở đó. Cả người giống như một pho tượng gỗ điêu khắc vậy, vẫn không nhúc nhích. Một hồi lâu sau, thân thể Chu Dật Tài mới khẽ động đậy một chút, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, ánh mắt vốn đang mê mang, nhưng lúc này lại sáng ngời trong suốt, vẻ buồn rầu trên mặt đã được quét sạch, phảng phất như biến thành một người khác vậy, ngay cả cái lưng có chút cong của hắn, giờ khắc này cũng đã duỗi ra ngay thẳng, đi nhanh ra ban công, đưa mắt hướng ra xa xa nhìn.

Chỉ thấy dưới bầu trời đêm lộ ra một mảnh huy hoàng, một tòa lại một tòa nhà cao tầng, giống như một người khổng lồ vậy. Đứng thẳng ở nơi đó. Rốt cuộc là phải có năng lực như thế nào, mới có thể sáng tạo ra kiến trúc như thế này.

Kỳ tích này. Đương nhiên là đền từ kỳ tích của nhân loại, mà trên thế giới này, lại có chuyện gì mà con người không thể làm.

Loài người sáng tạo ra máy bay, sáng tạo ra tàu vũ trụ, sáng tạo ra đủ loại vũ khí có thể hủy diệt cả thế giới, nhưng mấy cái này, đối với con người trăm năm trước mà nói, sao có thể không phải là một kỳ tích được!

Lưu Bang là một tên lưu manh. Cũng có thể leo lên cửu ngũ chí tôn, Lý Thế Dân sát huynh bức phụ cũng có thể leo lên ngôi hoàng đế. Chu Nguyên Chương một tiểu hòa thượng ba bữa ăn không no cũng có thể lật đổ triều Nguyên, thành tựu được cả thế giới công nhận. Huống chi hắn người đã giao dịch mới địa ngục lại không thể?

Hai mươi ngày, năm nghìn chuyện công đức, chuyện này đúng là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng Chu Dật Tài ta không thử một lần, sao biết là không thể thành. Nếu như ngay cả bản thân cũng tuyệt vọng, thì trên thế giới này người nào có thể cứu hắn.

Loài người chưa bao giờ thiếu kỳ tích. Chỉ là thiếu dũng khí tất thắng. Hạng Võ sở dĩ có dũng khí tử chiến đến cùng, đó là bởi vì hắn tin tưởng bản thân có thể thắng có một trái tin kiên định, thế giới này còn có chuyện gì không thể làm được?

Hơn nữa, quy định chỉ nói là năm nghìn chuyện công đức. Cũng không yêu cầu hắn trong hai mươi ngày này phải làm công đức lớn hay nhỏ.

Làm việc công đức có chút khó khăn. Nhưng có thể làm chuyện tốt.

Cho đến lúc này. Chu Dật tài rốt cuộc mới hiểu được, quy củ này không phải là một côn đem người ta đánh chết. Chỉ là chỉ ra khuyết điểm của mình, là thiếu một trái tim kiên định, nên mới có thể rơi vào sai lầm này. Cho rằng năm nghìn công đức là chuyện khó, nên mới có thể tuyệt vọng như vậy.

Nhưng Chu Dật Tài cũng hiểu rõ, Không Giả mượn tay hắn, muốn làm hết năm nghìn chuyện tốt này, cơ hồ không có bao nhiêu hy vọng, bời vì mười chín năm trước hắn chỉ mới làm được hơn ba nghìn tám trăm chuyện tốt mà thôi.

Nghĩ muốn hoàn thành nhiệm vụ này, mặc dù khó khăn không ít nhưng cũng không phải không có hi vọng, chỉ là xem Chu Dật Tài làm như thế nào mà thôi. Dù sao, trí tuệ cũng là một loại năng lực.

Thẳng cho đến tận năm giờ sáng. Chu Dật Tài mới xoay người trở về phòng, nằm xuống ngủ.

Hắn cảm giác được ngủ rất thoải mái, đây là từ khi hắn xuất ngoại tới nay, được một lần ngủ ngon như vậy. Thẳng đến ba giờ chiều ngày kế. Bị tiếng gõ cửa vang lên hắn mới thức dậy.

Chu Dật Tài biết. Đã đến giờ về nước, thời gian lưu lại cho hắn chỉ còn 19 ngày!

"Lão tử đã nói rồi, mang theo quân đội đột phá vào các ngươi lại quanh co bảo phải bàn bạc lại! Sáu bộ! Sáu bộ! Cả ngày chỉ biết tới sáy bộ. Chuyện đến nước này, cho dù người ta không muốn làm phản, cũng bị lũ súc sanh các ngươi bức làm phản, có bản lãnh thì đi đánh người Trafalgar, cả ngày chỉ biết nội đấu, con mẹ ngươi!"

Bịch một tiếng, cánh cửa đóng lại, Mao Sơn nhạc bước đi.

Chỉ để lại Dư Thiên Ngạo cả người phẫn nộ là run lên, nghiến răng nghiến lợi. Cùng với hai vị sĩ quan phụ tá bị uy áp của Mao Sơn Nhạc làm cho nằm nhuyễn trên mặt đất không thể động đậy được, cái bàn làm việc cũng bị Mao Sơn Nhạc một chưởng đánh nát.

Trong phòng chỉ huy vô cùng yên tĩnh, giờ phút này tiếng thở dốc đầy phẫn nộ của Dư Thiên Ngạo giống như tiếng sấm bên tai hai vị sĩ quan phụ tá vậy.

Một hồi sau.

Lửa giận của Dư Thiên Ngạo mới dần dần tiêu tán, hắn một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, tĩnh táo nói:" Mao Sơn Nhạc cái lão bất tử này, sớm muộn cũng có một ngày ta đá ngươi ra khỏi Cửu Thiên Các."

Đứng ở trong phòng chỉ huy chính là hai vị sĩ quan phụ tá của hắn, một vị tả phó, một vị hữu phó.

Hữu phó phát hiện lửa giận của tướng quân đã tiêu tan gần hết. Cân nhắc một lát mới nhỏ giọng nói:" Tướng quân cần gì tức giận như vậy." Hữu phó đi lên phía trước, còn nói:" Mao Sơn Nhạc lão thất phu này cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, hắn cũng chỉ dựa vào bản thân nhiều tuổi một chút mà thôi, nghĩ rằng chỉ bằng vào việc nhỏ ấy đã có thể bắt bẻ được tướng quân, quả thực là tâm vọng tưởng, tướng quân hiển nhiên không nên để ở trong lòng."

Nhìn thấy tướng quân không có cắt ngang lời mình, vị hữu phó kia tiếp tục có:" Huống hồ chuyện ngài xử lý Sở gia, nghị trưởng cũng rất hài lòng, nghị trưởng dù sao cũng đứng về phía ngài."

Dư Thiên Ngạo không nói gì, chỉ đứng dậy, đi ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, hắn mới hỏi:" Ngươi đem báo cáo tình huống lúc trước nói lại cho ta một lần."

Báo cáo lúc trước? Hữu phó sửng sốt, lúc này mới ý thức được chuyện gì, liền nói:" Chuyện về Tang Thiên. Cùng hắn có quan hệ tương đối mật thiết trong đó có hai nhân vật đặc thù, một người là cục trưởng của an toàn số hai Bạch Hoành Lâm, một người khác là viện trưởng Học viện quân sự Phương Đông, Mộ Viễn Sơn, chúng ta vừa điều tra qua hai người này, nhưng hai người cũng chỉ nói một ít tình huống bình thường thôi."

Dừng một chút, lại nói:" Thân phận của Tang Thiên vô cùng thần bí, chúng ta dùng hết mọi biện pháp nhưng căn bản không thể thu thập được, người này vô luận là bối cảnh gia đình hay là tư liệu khác hoàn tòan trống rỗng, tựa như một hòn đá từ trên trời rơi xuống vỵâ, chúng ta chỉ tra được là người này vài năm trước xuất hiện tại Phượng Hoàng Sơn, mà lúc ấy Mộ Viễn Sơn cũng đang ở tại nơi đó, cúng ta mặc dù suy đoán Mộ Viễn Sơn biết được thân phận của Tang Thiên, nhưng Mộ Viễn Sơn một chữ cũng không đề cập tới, Bạch Hoành Lâm cũng giống vậy, vì ngại thận phận đặc thù của hai người này, cho nên chúng ta không thể sử dụng biện pháp khác."

"Cục trưởng cục an toàn số 2 Bạch Hoành Lâm? Viện trưởng Học viện quân sự Phương Đông, Mộ Viễn Sơn?" Dư Thiên Ngạo nhỏ giọng nhắc tới hai cái tên này, làm quan chỉ huy sáu bộ thần bí, Dư Thiên Ngạo tuyệt đối có tư cách không thèm để ý đến Liên Bang ngoại trừ cơ cấu nội bộ bên trong Cửu Thiên Các.

"Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức bắt Bạch Hoành Lâm cùng Mộ Viễn Sơn, đưa bọn họ về Tài Phán Sở. Nếu như bọn họ không uống rượu mời muốn uống rượu phạt, vậy ta sẽ thanh toàn cho bọn họ."

"Vâng!"

Hữu phó có chút hưng phấn rời đi, mà lúc này. Tả phó lại vội vàng đi lên, vẻ mặt trắng bệch, tựa như nhìn thấy quỷ vậy.

"Tướng quân! Có tình huống trọng yếu!"

"Nói!"

Tả phó nhịn không được hầu kết có chút giật giận, nói:" Đội hành động đặc biệt cấp báo. Ngay lúc này phát hiện hành tung của chiến sĩ cục điều tra cùng Nhiễm Linh tại Prague.

Nhiễm Linh?

Nàng không phải đã chết rồi sap? Không phải đã chết ở Sở gia sao? Tại sao lại có thể xuất hiện tại Prague!

"Ngươi xác định?"

Tả phó gật đầu:" Đội hành động đặc biệt có hình ảnh, không xác nhận nhầm, đúng là chiến sĩ cục điều tra cùng Nhiễm Linh, hơn nữa bọn họ còn tra được, không biết vì nguyên nhân gì, đám người Nhiễm Linh dường như cùng Prague phát sinh xung đột, đang bị Prague đuổi bắt, hơn nữa trong đó còn có một số phú hào đang ra phải chết bên trong Sở gia Xích Lưu Ly ảo trận cũng xuất hiện Prague."

Nghe vậy, Dư Thiên Ngạo cũng đứng ngồi không yên, suy nghĩ tạo sao đám người Nhiễm Linh còn sống. Tại sao có thể thoát khỏi lôi vân phong bạo cùng Thánh Quang tịnh hó. Lúc ấy bên trong Sở gia Xích Lưu Ly ảo trận rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại xuất hiện tại Prague, rất nhiều nghi hoặc, hơn nữa Dư Thiên Ngạo căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Nếu như Nhiễm Linh không có chết, nếu như nàng đem tin tức Cửu Thiên Các phát động lôi vân phong bạo để lộ ra. Hậu quả quả thực không thể tưởng tượng.

Đi vào trong đại sãnh chỉ huy, Dư Thiên Ngạo sau khi đã xác định được đây là hình ảnh của Nhiễm Linh, hắn rốt cuộc cũng tiếp nhận một vấn đề làm cho hắn vô cùng bất an, hắn cúi đầu trầm tư, suy tư về đối sách.

Nhất định! Nhất định phải bắt đám người Nhiễm Linh lại, nhất định!

Bởi vì Dư Thiên Ngạo rất rõ ràng, một khi chân tướng bại lộ, chờ đợi mình không chỉ có việc la bị đá ra khỏi Cửu Thiên Các.

"Thông tri cho Tài Phán Sở, lập tức đi tới Prague, không tiếc hết thảy đại giới đuổi bắt bắt đám người cục điều tra Nhiễm Linh, nếu như phản kháng, giết ngay tại chỗ, xác minh thân phận của những phú hào này, phàm nhưng ai xuất hiện tại Sở gia, giết hết không tha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK