Sự kiện khác thường của tháp cách âm đã được bàn bạc nhiều ngày, mọi người tới nơi này phần lớn là tìm kiếm khối năng lượng biến dị đó, nhưng chưa từng nghĩ tới lại xảy ra chuyện quái dị thế này, trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người đều không hiểu. Chỉ rõ là khi tiếp xúc cạnh kỹ tháp, liền có thể cảm thấy rõ ràng năng lượng dao dộng mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi, không ai dám tới gần cạnh kỹ tháp, cũng không ai biết xảy ra chuyện gì.
“Tỷ tỷ, đang nghĩ gì thế?”
Borlundo, Vô Thượng Thiên Đường. Bà chủ đung đưa thân hình uyển chuyển đi vào trong phòng Nhan Phi, mấy ngày nay nàng đều cố gắng xông vào tháp Thông thiên, nhưng bên trong tràn đầy hạt năng lượng biến dị, cho nên xông vào trong đó, nhưng hoàn toàn không dám động đậy, hiện giờ nàng đã hoàn toàn bỏ cuộc rồi. Mặc dù những ngày này không biết Nhan Phi đang làm gì, nhưng nàng dám khẳng định sở dĩ đến nay Nhan Phi vẫn chưa rời đi, chắc chắn là có liên quan tới tháp Thông thiên, chỉ là bà chủ không thể xác định nàng rốt cuộc có dò xét rõ ràng hư thực chưa.
Nhan Phi lặng lẽ ngồi ở mép giường, hơi cúi đầu, ôm con mèo màu đen quái dị, chỉ thấy tay nhỏ bé của cô giơ lên, đầu ngón tay mềm đẹp xuất hiện một khối hạt nhấp nháy ánh sáng nhạt, con mèo đen đang ngủ say cũng không mở mắt, miệng há ra, liền hút khối ánh sáng nhạt vào trong miệng.
Đối với khối ánh sáng đó, bà chủ quá quen thuộc, chính là hạt năng lượng bị tên điên biến thái đó dùng năng lượng biến dị nghiền nát.
“Tỷ tỷ thật có bản lĩnh”.
Thấy Nhan Phi đưa từng hạt năng lượng biến dị vào trong miệng mèo đen, mặc dù bà chủ mặt cười, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục thực lực này của Nhan Phi, đừng xem thường từng hạt năng lượng nhỏ bé này, nó có thể không mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng không phải là thứ con người muốn được là được. Có lẽ bà chủ có thể phá hủy một hạt năng lượng, nhưng hoàn toàn không có cách nào thu phục nó được.
“Vật cưng của tỷ thật khiến người khác hâm mộ”.
Nhan Phi cũng như vậy, con mèo đen của cô cũng rất giỏi, có thể lấy hạt năng lượng làm cơm ăn, điều này quả thật khiến bà chủ vừa khó chịu vừa kinh ngạc.
Thấy Nhan Phi không nói gì, Bà chủ ngồi trên ghế sofa có chút nhàm chán, nói một mình, “Tên điên biến thái kia hình như đã rời đi rồi, dù sao nhiều ngày như vậy rồi, muội cũng không gặp hắn, tỷ đoán xem rốt cuộc sao hắn nghiền nát năng lượng biến dị đó? Rốt cuộc hắn làm gì trong tháp Thông thiên? Hắn nghiền nát năng lượng biến dị hình như cố ý cất dấu điều gì? Có thể là gì chứ? Đáng tiếc, tiểu muội không biết”.
“Ồ, nếu muội đoán không nhầm, lão hồ ly Niếp Thanh Vân chắc đã nhận thấy điều gì. Buổi sáng muội gặp Luân hồi sinh tử bên cạnh Niếp Thanh Vân- Liêu Sinh, hắn chắc là do Niếp Thanh Vân phái tới, chỉ không rõ là, nếu Niếp Thanh Vân biết đồ đệ của mình và Bắc Liên Tham bị người ta giết sẽ có biểu hiện thế nào? Muội thật sự rất tò mò.”
Bà chủ nghiêng đầu, vuốt vuốt tóc, khẽ thở dài một hơi, “Nhưng, muội càng muốn biết Niếp Thanh Vân có biết sư phụ hắn đã trở về không? Tỷ thấy thế nào, tỷ sẽ nói thân phận của Tang Thiên cho Niếp Thanh Vân sao? Dù sao muội cũng không dám, có lẽ Niếp Thanh Vân rất đáng sợ, nhưng tên hồ ly đó ít nhất cũng không giết người tùy tiện, mặc dù thực lực cao thâm khó lường, nhưng dù sao hắn tu luyện chính là nho đạo tối cao, cũng rất kiêng giết người, nhưng cái tên điên biến thái đó thì khác.
Nghĩ tới cảnh Tang Thiên giết chết Đông Phương Thần, Bắc Liên Lạc, trong lòng bà chủ không khỏi run rẩy, người đạt tới cấp chín, hoàn toàn có thể coi là cao thủ, bọn họ đều hiểu biết phi phàm về ý thức chiến đấu, bí kỹ và các chiêu thức. Mặc dù không địch lại, cũng hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, cho nên, muốn trong thời gian ngắn mấy chiêu giết chết một cao thủ cấp chín, điều này quả thực rất khó. Cho dù hiểu được phục kích ám sát, cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới được, còn tên điên biến thái kia, gần như không có bất cứ dấu hiệu nào trong nháy mắt giết chết Đông Phương Thần và Bắc Liên Lạc.
Bà chủ không biết rốt cuộc cảnh giới thế nào mới có thể cường hãn như vậy, còn chưa đủ thời gian khiến cho bà chủ run như cầy sấy, kỳ thực là trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy rõ ràng một khối sát khí khổng lồ khiến mình không thở được xẹt qua. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng thật sự cảm thấy rõ ràng. Đó không phải là ý thức chiến đấu, mà hoàn toàn là sát khí, một loại sát khí dường như có thể nuốt chửng vạn vật.
Đây chính là điều làm Bà chủ sợ hãi, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó tin, nàng không thể tưởng tượng rốt cuộc phải giết bao nhiêu sinh linh mới có thể hình thành sát khí kinh khủng như vậy.
Nuôi dưỡng sát khí, thực ra là một truyền thuyết vô cùng mờ ảo, nghe nói cho dù ngươi tu luyện ý thức chiến đấu khí thế nào, đều có thể tế dưỡng sát khí, chỉ cần tự mình tu luyện tế dưỡng khí thế ra sát khí thành công, uy lực càng lớn. Mặc dù là truyền thuyết, nhưng Liên bang hiện nay cũng có không ít người đang điên cuồng theo đuổi, một trong mười đại ác nhân danh tiếng lẫy lừng Tổ Thiên Hành là điển hình trong số đó, Huyết Y cũng vậy, nơi hai người xuất hiện, đều là bầu trời màu máu, máu chảy thành sông.
“Tỷ, tỷ thấy thế nào?”
Bà chủ khẽ lắc đầu, cố gắng xua tan bóng hình kẻ điên cuồng biến thái kia ra khỏi đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Trác Thanh” Nhan Phi vẫn đút từng hạt năng lượng cho mèo đen trong lòng, giọng cô đều đều truyền tới, “Ngươi không cần phải thăm dò ta”.
Uh?
Bà chủ hơi ngây người, chợt khẽ cười: “Tỷ nói gì thế?”
Nhan Phi đứng dậy, vỗ vỗ đầu con mèo đen trong lòng, đi tới bên cửa sổ, quay người mỉm cười lãnh đạm, “Sự xuất hiện của Tang Thiên khiến ngươi do dự không quyết định, ngươi đang phân vân có nên chấm dứt hợp tác giữa Hắc Long Trấn các người và Niếp Thanh Vân hay không? Trác Thanh, Trác trưởng lão?”
Ba chữ Trác trưởng lão vừa nói ra, sắc mặt bà chủ bỗng thay đổi, hít thầm một hơi, từ từ thở ra, cũng đứng dậy theo, nhìn Nhan Phi, cười nói: “Tỷ quả thật biết thân phận của muội.”
“Biết thì đã sao. Đó là chuyện của Hắc Long Trấn các người và Niếp Thanh Vân”.
“Nếu đã như vậy, muội cũng không cầm dấu diếm nữa” Bà chủ trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Sự xuất hiện của Tang Thiên đúng là khiến muội vô cùng do dự. Niếp Thanh Vân rất kinh khủng, mà tỷ chắc rõ, sau lưng Niếp Thanh Vân càng khiến người ta không dám chạm tới, còn Tang Thiên, mặc dù muội không hiểu lắm, nhưng sự tồn tại của hắn đúng là một con suối không biết trước, bây giờ muội rất khổ não, không biết Niếp Thanh Vân có thể sinh tồn trong dòng suối khó lường này không, không biết hậu thuẫn của Niếp Thanh Vân có thể nắm chắc Tang Thiên hay không, điều tỷ biết chắc là nhiều hơn muội, không biết tỷ có thể cho ít ý kiến không?”
“Sao ngươi không về lại Hắc Long Trấn một chuyến hỏi cha ngươi?”
“Cha muội không rảnh để ý đến muội, tỷ giúp muội đi? Tới lúc đó muội nhất định sẽ tặng tỷ một món quà có giá. Hơn nữa muội dám đảm bảo tỷ nhất định sẽ thích”.
Nhan Phi ngửa nhìn hư không, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tang Thiên, càng nhớ tới câu nói Yêu Nguyệt đã từng nói với mình, “Sự tồn tại của hắn đối với thế giới này và tất cả sinh linh trong thế giới này đều là một suối chảy khó lường, mãi mãi là thế, ai cũng không biết dòng nước xoáy này sâu cạn thế nào, ai cũng không biết, vĩnh viễn đừng cố gắng chạm đến dòng xoáy này, vĩnh viễn đừng bao giờ”
Khẽ lắc đầu, giọng Nhan Phi truyền tới. “Xin lỗi, ta không giúp được gì cho ngươi, về Tang Thiên, ta cũng không biết”.
Mắt nhìn bóng Nhan Phi càng lúc càng mờ ảo, càng lúc càng mơ hồ, bà chủ vội vàng hỏi: “ Vậy nếu tỷ không biết, tỷ sẽ lựa chọn thế nào?”
Bóng Nhan Phi biến mất, giọng truyền tới, chỉ có một từ: “Đợi”.
“Đợi?”
Bà chủ có lẽ đã hiểu, nhưng vẫn có chút mơ hồ.
Trở về văn phòng của mình, bà chủ như quả bóng da bị tháo hết hơi bẹp dí trên sofa, nhíu mày đau khổ suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng loạn, thở dài một tiếng, khuôn mặt quyến rũ bỗng xuất hiện một vệt sốt ruột, “Liêu Sinh, nếu đã đến rồi, ra đây cho ta, sao? Xấu đến mức không dám gặp người sao?”
Người quen biết Niếp Thanh Vân đều biết bên cạnh hắn có tứ đại cao thủ thần bí đó là Sinh Tử Luân Hồi, mà Liêu Sinh là một trong số đó.
“Cả Borlundo đều không có tin tức của Thần thiếu gia và Bắc Liên Lạc, bọn họ chắc đã gặp phải bất trắc, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao trong tháp Thông thiên lại tràn ngập những hạt biến dị.”
“Ta cũng rất muốn biết”.
Bà chủ bây giờ rất sốt ruột, sốt ruột tới muốn giết người, mặc dù nàng biết nội tình bên trong, nhưng không thể nói ra, ba phần không muốn, bảy phần không dám.
“Nếu đã như vậy, quên đi” Mặt Liêu Sinh lạnh lùng vô cảm giống như một người chết, lúc định biến mất, giọng của bà chủ truyền tới.
“Trở về nói với Niếp Thanh Vân, qua một thời gian nữa ta sẽ về câu lạc bộ”.
Việc của Trác trưởng lão ở Borlundo làm xong rồi sao? Liêu Sinh hỏi.
“Năng lượng biến dị đều hết rồi, lão nương còn ở lại đây làm gì.”
“Ta sẽ báo lại với Vương tọa, vương tọa vẫn luôn hi vọng Trác trưởng lão trở về thương nghị đại sự”.
“Sáu vị đó gần đây đều ở câu lạc bộ sao?”
“Chỉ có hai vị trưởng lão Không Tịch và Thanh Xà ở lại câu lạc bộ, bốn vị còn lại và Trác trưởng lão bình thường đều rất bận rộn.”
Bà chủ ồ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Đại trưởng lão gần đây có xuất hiện không?”
“Không”. Niếp Thanh Vân là vương tọa câu lạc bộ Vương Giả, bên cạnh còn có bốn vị cao thủ Sinh Tử Luân Hồi, ngoài ra, còn có tám vị trưởng lão đến từ các thế lực khác nhau. Nhìn rất đơn giản, thật ra bà chủ biết, nội tình bên trong rất phức tạp, ngay cả nàng cũng không dám tùy tiện chạm tới, Niếp Thanh Vân đã thần bí như thiên nhân, mà vị Hồng Y đại trưởng lão trong truyền thuyết, nhiều năm như vậy, bà chủ chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng lần gặp đó, không hề thua mức độ kinh khủng mà Tang Thiên lần này mang đến cho nàng.
Điều sở dĩ khiến nàng không ngừng do dự, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Sau lúc Liêu Sinh rời đi không lâu, tiếng cốc cốc cốc gõ cửa, cửa mở, là một người đàn ông vạm vỡ thân hình to lớn, từng khối thịt nổi lên cuồn cuồn, gân xanh như từng tấm cốt thép luồn trong hai cánh tay, quấn quanh phần bụng đại hán giống như đầu của một lão nhân, thân hình khôi ngô, cả Borlundo, trừ Thái Sơn ra, tuyệt đối không có người thứ hai.
Chỉ có điều lúc này, vẻ mặt vô cảm trên khuôn mặt bình thường dữ tợn của Thái Sơn, đôi mắt bình thường hung tàn lại trở nên có chút đờ đẫn.
“Ơ, Thái Sơn, ngươi sao vậy?” Bà chủ bị dáng vẻ này của Thái Sơn làm cho giật mình. “Bị người ta nấu rồi?”
“Tang… Tang Thiên, ở… ở đâu?” Thái Sơn ngơ ngác hỏi.
“Tang Thiên?”