Trung tâm đại sãnh! Bên trong có rất nhiều thành viên của Thiên Phạt đang hít lam huyết phấn, hưởng thụ cảm giác, trầm mê vào trong đó. giống như phiêu phiêu dục tiên, mê loạn trong đó, lại vừa có một loại cảm giác kỳ diệu không có cách nào hình dung được. Chỉ trong chốc lát, trong đại sãnh toàn chỗ nào cũng mê loạn.
"Hỉ Lương!"
Nhìn Hỉ Lương đứng dậy đi vào trong đám người, Nhạc Dao sốt ruột hô một tiếng, Hỉ Lương xoay người đối nàng cười cười, ý bảo không nên lo lắng, nhưng mà Nhạc Dao sao có thể không lo lắng, Hỉ Lương đang đi chính là hướng tới nơi Tang Thiên đứng.
Tang Thiên là ai, Nhạc Dao không biết, nhưng mà nàng phi thường rõ ràng, lúc đầu chính mình cải trang sau đó gặp mặt còn bị Tang Thiên nhận ra, chứ đừng nói là Hỉ Lương chỉ là đeo một cặp mắt kính che mặt, huống chi Tang Thiên là người tính tình thất thường, đến lúc này Nhạc Dao vẫn không quên được việc bị Tang Thiên ném vào trong cống thoát nước, Tang Thiên ở Thánh Roland đánh ngục Thiên Dật cùng làm bị thương Charles như thế nào.
Nàng muốn đi lên ngăn Hỉ Lương lại, nhưng lại lo lắng bị mọi người xung quang nhận thấy được.
Nhưng mà Hỉ Lương chạy tới thử dò xét Tang Thiên, vạn nhất bị Tang Thiên...
Càng nghĩ càng kinh hoảng, nhưng mà Nhạc Dao lại không thể cùng đi qua với Hỉ Lương, nàng dường như có thể khẳng định, chỉ cần bản thân vừa xuất hiện trước mặt Tang Thiên, hắn tuyệt đối có thể nhận ra, thậm chí nàng hoài nghi, Tang Thiên người này có phải là đã sớm phát hiện ra rồi không?
Đáng chết!
Hỉ lương thật sự là rất lỗ mãng!
Nhạc Dao trốn vào một góc nhìn qua khe hỡ giữa dòng người xem tình huống.
"Vị tiên sinh ngài mới tới đây sao? Lam huyết phấn mà Tây Long đại nhận ban thưởng cho chúng ta là tốt nhất." Trang phục của Hỉ Lương mặc dù là nam nhân, bất quá áo lại quá rộng, phía dưới cổ trắng như ẩn như hiện, hai bộ ngực lay động lộ ra mị lực mười phần giả trang nam nhân, nàng mím miệng lại, mang một cặp mắt kính che mặt, vô cùng hứng thú nhìn Tang Thiên.
Lúc này Tang Thiên đang cúi đầu, đem một chút lam huyết phấn chậm rãi vẫy vào chén trà.
"Bằng hữu, lãng phí lam huyết phấn là rất không được, ngươi làm như vậy, Tây Long đại nhân của chúng ta sẽ rất tức giận." Hỉ Lương lấy một chém rượu đựng chất lỏng màu lam, không chút khách khí ngồi bên cạnh Tang Thiên:"Ta ngồi ở chỗ này ngươi không ngại chứ?"
Tang Thiên ngẩng đầu, híp mắt lại, nhin nàng một cái, có chút cười cười.
Nhưng mà chỉ một cái liếc mắt này, đã làm cho trong lòng của Hỉ Lương hoảng sợ không ngừng.
Đôi mắt kia, thật sự rất bình tĩnh, phảng phất như biển rộng tĩnh mịch vậy, bình tĩnh không có một tia ba động, mà mà chính loại bình tĩnh này, lại làm cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông.
Trong giây lát, Hỉ Lương liến nhớ đến một bức tranh treo ở vách tường trong nhà, bức tranh là biện rộng mênh mông, trên mặt biển nhìn như bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông, phảng phất như dưới đáy biển là sóng to gió lớn đang ẩn dấu.
Chính là này loại cảm giác này!
Thật sự giống như Dao di nói, cảm giác hắn cho ta dĩ nhiên thật sự cùng bức tranh kia giống nhau.
Nàng nhớ rất kỹ lời Bạch trưởng lão nói qua, bức họa này là do phạt chủ hách hách nổi danh năm đó Tuyết Yêu lưu lại, từ sau khi phạt chủ Tuyết Yêu mất tích, Bạch trưởng lão đã thu hồi bức họa này, mà làm cho Hỉ Lương nghi hoặc chính là, Bạch trưởng lão nói nếu như muốn trọng chấn Thiên Phạt, phải chờ người từ "cầm cố chi địa" tới, chính là nhờ vào bức họa này, chỉ có như vậy, mới có năng lực chống lại Lam Thiên Phạt.
Chờ bức họa này? Tại sao phải đợi? Bạch trưởng lão cũng không có nói ra.
"Ngươi như thế nào không nói lời nào?" Hỉ Lương kinh hãi, âm thầm thử dò xét, nàng đã nhìn bức họa kia hơn 20 năm, loại cảm giác này cũng rất quen thuộc, bất qua, nàng cũng đã xác định người này nhất định cùng bức họa kia có liên quan, tuyệt đối!
Nhìn người con gái mặc bộ trang phục giả nam nhân, trong đầu Tang Thiên không khỏi nhớ tới một thân ảnh.
Cùng nàng, rất giống.
"Ngươi không phải lam huyết nhân. "
Âm thanh Tang Thiên truyền đến, Hỉ Lương trong lòng cả kinh, nhưng sắc mặt không đổi, trấn định nói:"Ngươi cũng không phải!"
Hỉ Lương trầm ngâm chỉ chốc lát, nhỏ giọng bên tai Tang Thiên nói:"Ngươi gọi là Tang Thiên, huấn luyện viên Học viện quân sự Phương Đông, ta nói đúng không?"
Dứt lời, Hỉ Lương nhìn chằm chằm Tang Thiên, nàng mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ của đối phương, bất quá làm cho nàng thất vọng chính là, đôi mắt kia vẫn bình thản như trước, trên khuôn mặt bình thản không có một tia ba động nào, phàng phất như không nghe thấy gì cả.
Nhạc Dao ngồi ở trong góc xa xa nhìn thấy Hỉ Lương ghé vào tai Tang Thiên nói chuyện, lúc này sắc mặt nàng đã trắng bệch.
Hỉ Lương thật đáng chết! Thật sự là hư hỏng mà.
Quả thực không biết sống chết!
Tính tình người này tuyệt đối không giống như bề ngoài vô hại của hắn.
Nhạc Dao chỉ hy vọng hôm nay tâm tình của Tang Thiên không tệ, nếu không, nàng không thể tưởng tượng Hỉ Lương có bị gì hay không.
Lúc này, trong đại sãnh một trận xôn xao, ngay cả mấy tên tinh thần đang trầm mê cũng đều rung lên.
Tây Long đại nhân tới, trong ba đường lão có hai vị Quỷ Bì lão nhân, cùng Ưng Chủy lão nhân đi theo sau. Trong bốn tiểu chấp sự thì có ba người ở phía sau.
"Ra mắt tây long đại nhân."
Thoáng chốc, tất cả mọi người trong đại sãnh đều đứng dậy, cùng hô lên, vốn trong đại sãnh đang mê loạn giờ phút này trong nháy mắt ai cũng trở nên tỉnh táo nghiêm nghị lên.
Nhưng mà trong đại sãnh vẫn còn có một người đang ngồi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tây Long đại nhân trên đài.
Trốn cách đó trong góc không xa Nhạc Dao luống cuống, có chút không biết làm sao, sự lo lắng đối với Hỉ Lương trong nháy mắt đạt tới cao.
Cả đại sãnh không chỉ có mình Nhạc Dao là hoảng sợ hãi, Harrison đứng bên cạnh Tang Thiên cũng đồng dạng như thế. Nói thật, hắn căn bản không dám nói, trước kia nhìn thấy Tang Thiên biết phạt diễm, thì cho rằng đó là trưởng lão, nhưng sau này tiếp xúc mới biết được, vị trưởng lão thanh niên này hình như không biết gì về Thiên Phạt!! Làm trưởng lão như thế nào có thể không biết gì về Thiên Phạt.
Hắn càng không biết vị trưởng lão này muốn tới tham gia hội tụ Luo Duo này rốt cuộc là muốn làm cái gì, nhưng khi nhìn thấy Tang Thiên không có đứng dậy, hắn dường như ý thức được điều gì.
Vị trưởng lão này đây là trắng trợn khiêu khích ah!
Đây chính là đang khiêu khích đại chấp sự Thiên Phạt Tây Long đại nhân àh!
Mặc dù đã nhìn thấy năng lực chiến đấu dị thường của Tang Thiên, nhưng hắn cũng đã nhìn thấy sự tàn nhẫn của Tây Long đại nhận, càng huống chi ở đây còn cò ba đường lão nhân, cùng với ba vị tiểu chấp sự, hơn nữa, nơi này còn có hơn ba trăm thành viên nòng cốt của Thiên Phạt.
Thực lực cường thịnh đến đâu, có thể địch trăm người sao? Những người bên cạnh Tây Long đều là cao thủ a!!
Nghĩ tới đây, trên trán Harrison mồ hôi không nhịn được mà tràn đầy.
Mà Hỉ Lương đứng bên cạnh Tang Thiên ngay lúc này cũng kinh hãi không thôi, nàng hoàn toàn không biết tại sao Tang Thiên tham gia hội tụ Luo Duo này, mặc dù không phải là người Lam Thiên Phạt, ngươi cũng có thể đứng dậy giả bộ một chút chứ, ít nhất như vậy cũng không có bại lộ thân phận.
Hiện tại cả đại sãnh hơn ba trăm người đều đang đứng, mà lão nhân gia ngài lại ngồi, người này không phải là muốn nói cho người khác biết, ngươi không phải là người của Lam Thiên Phạt sao?
Nghĩ tới đây, Hỉ Lương dần dần cau mày lại, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị, bởi vì nàng ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ.
Bản thân đứng ở bên cạnh Tang Thiên, một khi người này bị bại lộ,vậy chẳng phải chính mình cũng có thể không may mắn thoát khỏi sao?
Đáng chết!
Mặc dù Hỉ Lương tự nhận năng lực chiến đấu coi như không tệ, nhưng nàng tuyệt đối không có lá gan cùng nhiều người như vậy đấu!
Nghĩ đến lát nữa thân phận của mình bị vạch trần, sẽ bị hơn ba trăm người vây công, Hỉ Lương cảm thấy choáng váng, chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, cả người nóng dần lên thần kinh não vững không ngừng kích thích.
Ngươi đứng lên đi! Ta van ngươi!
Đứng ở giữa đại sảnh, Tây Long đại nhân đang muốn gật đầu,đột nhiên, hắn khẽ cau mày, lúc này con mắt màu nâu trong hốc mắt liền phát ra ánh mắt sắc bén như lợi kiếm bắn thẳng tới.
Cùng lúc đó, Nhạc Dao, Harrison, Hỉ Lương trong nội tâm đều xuất hiện ai chữ.
Xong rồi!
"Uh?" Trong con mắt màu nâu của Tây Long đại nhân một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, là một tiếng uh, trong nháy mắt cả đại sãnh trở nên lạnh lùng.
Cảm giác được Tây Long đại nhân đang tức giận, mọi người phi thường khó hiểu, đột nhiên vừa nhìn, khá lắm! Dĩ nhiên có một tên không biết sống chết vẫn còn đang ngồi sao?
Dám bất kính đối với Tây Long đại nhân, chỉ có đường chết một cái!
"Bắt hắn cho ta kéo ra ngoài!" Quỷ Bì trưởng lão lớn tiếng hét lớn:"Dám bất kính đối với Tây Long đại nhân, giết chết không tha!"
"Chậm đã!"
Tây Long đại nhân thản nhiên bảo hắn ngưng lại, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm sau khi nhìn Tang Thiên mười mấy giây, lại nhìn vào Hỉ Lương, lúc này, hắn mỉm cười, ánh mắt lại nhìn sang Harrison đang đứng cạnh đó.
"Harrison, ngươi thật là làm cho ta cảm thấy rất ngoài ý muốn."
Harrison chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cả người mồ hôi lanh chảy liên tực, nội tâm không ngừng hò hét, đáng chết, lần này thật sự đáng chết! Tây Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta!
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Harrison nghĩ tới Tang Thiên, hắn hiện tại chỉ có thể tiếp tục đi xuống mà thôi, nếu như hiện tai tiếp nhận trừng phạt, thì chờ đợi hắn chính là cái chết, hắn không muốn chết, nếu như đánh cuộc, có lẽ còn có hy vọng, nghĩ tới đây, Harrison tâm trạng hung ác. Cắn răng một cái, dậm chân, ngửa mặt lên, lớn tiếng quát.
"Lão Tử làm phản đó, như thế nào hả!"
Harrison thông suốt đi ra ngoài, vì mạng nhỏ, hắn lại một lần nữa làm phản, hy vọng lần này không có đi sai đường, hy vọng!
Xôn xao!
Khi Harrison can đảm đứng lên nói những điều này, mọi người ở đây đều cảm thấy kinh sợ, Harrison là ai, là một trong bốn tiểu chấp sự của Tây Long đại nhân, loại địa vị này, làm cho rất nhiều người cảm thấy hâm mộ, vậy mà người này dĩ nhiên lại phản bội?
Nhạc Dao cùng Hỉ Lương lại có lối suy nghĩ khác. Harrison làm phản? Dựa vào! Chẳng lẽ là dựa vào Tang Thiên?
Chẳng lẽ hai người bọn họ tới đây để...
Trong lòng có chút khẽ động.
Nghe thấy Harrison tạo phản, Quỷ Bì lão nhân, Ung Chủy lão nhân cùng ba vị tiểu chấp sự sắc mặt đều trở nên lạnh lùng.
Trong đó có một vị tiểu chấp sự chỉ vào Harrison, lớn tiếng quát:"Harrison! Hôm nay ngươi phải chết!"
Harrison mặc dù hét lên đầy khí thế, nhưng bị ánh mắt của mọi người nhìn vào làm cho khiếp sợ, vốn khí thế mới nổi lên trong nháy mắt liền sụp đổ.
Ánh mắt của Tây Long đại nhân rơi vào trên người Tang Thiên, nhìn chằm chằm, cẩn thận nhìn chằm chằm, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây trôi qua, hắn vẫn như trước không thể nhìn thấu người thanh niên này, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm của hắn bắn qua, nhưng lại giống như chìm sâu vào đáy biển vậy, thậm chí cả một cơn sóng nhỏ cũng không tạo nên.
Điều này làm cho đại chấp sự của Lam Thiên Phạt Tây Long đại nhân làm sao chịu nổi!
Chuyện này làm sao chịu nổi!
Tây Long đại nhân mặc dù có chút hòai nghi, nhưng trên mặt vẫn bất động, thản nhiên phát ra một tiếng như xé gió:"Ân?"
Lúc này! Có một vị tiểu chấp sự nhảy người lên, lợi trảo trực tiếp đánh về phía Tang Thiên đang ngồi.
"Dám bất kính đối với Tây Long đại nhân, chết!"