Khặc khặc! Chưa người nào có thể tránh được thánh ngôn thuật của Autun Ciro Shakespeare ta! Khặc, khặc! Ý thức của các ngươi làm cho ta vô cùng thích! Khặc khặc khặc khặc thật sự là làm cho ta rất cao hứng, thật tốt khi có được ý thức tu la huyết tinh! Cạp cạp! Ta thật sự là rất cảm tạ các ngươi, hàng năm tu luyện huyết tinh tu la chi thế, hiện tại ý thức các ngươi mới dần dần sinh ra biến hóa, mặc dù còn chưa đạt tới Tu La ý chính thức, nhưng đối với ta mà nói đã vô cùng hài lòng rồi! Ha ha!"
Trên thế giới này cơ hồ tất cả cao thủ đều tu luyện một loại khí thế, loại khí thế tu luyện này không nhựng củng cố được bản thân, đồng thời cũng làm cho công kích của bản thân trở bên cùng hãn hơn, mà chiến sĩ cục điều tra tu luyện chính là Tu La chi thế, một loại khí thế vừa tàn khốc lại màu huyết tinh.
Ánh hưởng của khí thế.
Suốt năm tu luyện một loại khí thể, ý thức của bản thân sẽ dần dần chuyển hóa.
Chiến sĩ cục điều tra tu luyện Tu La chi thế. Ý thức của bọn họ sẽ dần dần chuyển hóa thành Tu La ý, ý thức thức sau khi chuyển hóa,tinh thần lực cũng sẽ tự nhiên sinh ra năng lượng Tu La, sau khi tu luyện khí thế, công kích của bản thân cũng sẽ mạnh mẽ hơn, cũng là do nguyên nhân này tạo thành.
Giữa không trung, vòng xoáy màu xanh biếc kia điên cuồng tùy ý xoay tròn. Giống như con mắt của minh thần vậy làm cho trái tim người ta sợ hãi, một gã chiến sĩ võ trang bị hút vào trong dòng xoáy. Phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, rồi sau đó, tiếng kêu thảm thiết dừng lại, tên chiến sĩ kia cả người đầy máu rơi xuống, sắc mặt tái nhợt bất tỉnh nhân sự.
người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư. Tiếp theo
Trong sân, chỉ còn lại Đao Ba Lý cùng Thiết Nam.
"Cẩu tặc súc sanh! Dĩ nhiên hút ý thức của lão tử ra!" Đao Ba Lý nằm sấp trong vũng máu, thống khổ ôm lấy đầu mình, cắn răng kiên trì.
Đột nhiên.
Bịch! Bịch! Bịch! Nhiễm Linh đang ở giữa không trung đánh nhau với ba người đột nhiên hóa thành huyết vụ, Nhiễm Linh trở lại bên cạnh Thiết Nam, đem Tô Hàm vẫn hôn mê bất tỉnh như trước đặt xuống đất, nhỏ giọng nói:" Giúp ta chiếu cố Tứ muội."
"Cục trưởng! Không được! Chúng ta, chúng ta còn có chơ hội thoát thân! Ngài không nên!"
"Cục trưởng, ta đến!" Thiết Nam quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt ngăm đen hoàn toàn vặn vẹo, cả người cao lớn run rẩy cố gắng đứng dậy:" Cục trưởng. Ta! Ta! Ta còn có thể lên một lần nữa! Để cho, để cho ta đánh chết tên sức sanh kia! Để cho ta lên!"
Trên thế giới này, nếu như nói Nhiễm Linh có bằng hữu. Có lẽ chỉ có Đao Ba Lý cùng Thiết Nam hai người, hơn nữa cũng chí có hai người bọn họ mới biết được Nhiễm Linh có một bí mật không muốn người khác biết, chỉ vì Nhiễm Linh có một thân phận khác, một thân phận tà ác. Bọn họ rõ ràng. Một khi Nhiễm Linh chuyển đổi sang một thân phận khác. Nhiễm Linh sẽ không bao giờ là Nhiễm Linh nãư, mà là một huyết y nhân điên cuồng mất đi bản thân.
Bọn họ còn biết, sau khi Nhiễm Linh chuyển đổi thân phận sẽ thừa nhận thống khổ ngay cả người bình thường cũng không tưởng tượng được. Thậm chí còn có một loại tình huống đáng sợ hơn, đó là Nhiễm Linh không cách nào trở về như trước.
Lẳng lặng đứng ở trong sân, bộ trang phục màu đen của Nhiễm Linh đã bi máu tươi nhiễm đỏ, tóc dài màu đỏ tùy ý tung bay, Nhiễm Linh nhắm hai mắt lại, cảm thú huyết dịch đang điên cuồng sôi trào trong cơ thể, sau đó, khuôn mặt yêu dị của Nhiễm Linh bắt đầu trở nên đỏ sẫm. Mỗi một tấc thị trên người cũng biến thành màu huyết sắc trong suốt, từ trong lỗ chân long phun ra huyết vụ quỷ dị, huyết vụ tràn ngập phiên động, quấn quanh thân thể của Nhiễm Linh chậm rãi xoay tròn.
Mọi người xung quanh trong sân đột nhiên nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Chỉ một lát sau, Nhiễm Linh với bộ trang phục màu đen kia đã không còn trong sân chỉ có một người tràn đầy huyết vụ, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua vòng xoáy nhìn thấy dung nhan yêu dị đến cục điểm. Không người nào biết chuyện gì xảy ra!
Nhưng mà, đúng lúc này, Nhiễm Linh ngẩng đầu lên, mở hai mắt. Con mắt màu đỏ vừa bình tĩnh mà lại vừa sắc bén. Giống như một biển máu vậy, đột nhiên, huyết hải vốn đang bình tĩnh đột nhiên sôi trào lên, trở mình xuất hiện sóng to gió lớn, phô thiên cái địa cuốnbay đi tất cả.
Cơ hồ hồ trong nháy mắt, khi mọi người xung quanh còn đang rơi vào trong mờ mịt khó hiểu, bọn họ đột nhiên hét rầm lên!
"Máu! Máu! Biển máu!"
Không người nào biết chuyện gì xảy ra, mọi người cơ hồ trong nháy mắt đều rơi vào giữa biển máu, ở trong biển máu, thân thể cơ hồ trong nháy mắt bị hòa tàn. Bọn họ hoảng sợ, kêu la, không người nào trả lời, chỉ có thể chờ đợi biển máu cắn nuốt.
Ngắn ngủi năm giây, trong sân đã không còn tiếng kêu la thảm thiết nữa. Vài trăm người không biết đã biến mất từ lúc nào, mà trên mặt đất lại không biết từ lúc nào xuất hiện một đống xương trắng, khắp nơi đều có.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao?"
Ẩn thân trong dòng xoáy màu xanh biếc ở giữa không trung Autun Ciro Shakespeare giờ phút này kinh hoảng thất thố, một nỗi sợ hãi đột nhiên xuất hiện trong lòng, nhìn lại. Nữ nhân cổ quái kia không biết đã biến mất từ khi nào, đi đâu? Autun Ciro Shakespeare hoảng sợ nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Cái gì!"
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một đoàn huyết vụ ở giữa không trung trên đầu hắn, huyết vụ giống như người, càng làm hắn sợ hãi chính là, huyết y nhân kia đứng giữa không trung, cơ hồ nữa bầu trời đều bị nhuộm thành huyết sắc, không chỉ che khuất cả ánh mặt trời, còn che khuất cả ánh sáng trong thành Prague.
Đồng trong lúc đó, tất cả mọi người trong Prague đều phát hiện sự khác thường này, đều hướng lên bầu trời nhìn lại, nhìn thấy một màn này. Nội tâm bọn họ sợ hãi đồng thời còn nhớ đến một lời đồn đãi đáng sợ.
Nghe đồn, có một người là huyết tinh, lúc xuất hiện, huyết hải ra oai, chỗ xuất hiện, máu chảy thành sông, cho tới bây giờ, không ai biết huyết tinh này là ai, chỉ biết nàng có tên là huyết y.
Huyết sắc tà dương, huyết y.
Nhắc đến cái tên huyết y, trong lòng mọi người cảm giác đầu tiên chính là sợ hãi, sau khi phản ứng lại, bọn họ có thể làm chỉ có chạy trốn, không để ý tới tất cả mà chạy trốn. Không ai muốn chết, cũng không người nào do dự, cho dù bọn họ chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn họ không dám đánh cuộc,chạy trốn! Liều mạng chạy trốn, chạy đến khi không nhìn thấy huyết y mới thôi.
Ở giữa không trung huyết y chậm rãi rơi xuống, mục tiêu chính là tu viện vừa rồi.
Autun Ciro Shakespeare nhìn thấy huyết y bay tới nơi anỳ, liền chuẩn bị chạy trốn, ba một tiếng, dòng xoáy màu xanh biếc kia của hắn nhất thời bạo phá, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Autun Ciro Shakespeare, hắn ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, nhìn thấy huyết y đứng đối diện. Chỉ có một đoàn huyết vụ mơ hồ, nhưng đủ đề làm cho sâu trong nội tâm Autun Ciro Shakespeare tràn ngập sợ hãi.
"Ngươi...Ngươi..."
Autun Ciro Shakespeare hoảng sợ, hắn hình như nhìn thấy một biển máu đang điên cuồng sôi trào, bất quả biển máu lại đột nhiên biến mất, mất, hù dọa hắn hồn phi phách tán, vội vàng lắc đầu, nhưng ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.
Huyết y lẳng lặng đứng ở trong sân, kinh ngạc nhìn Tô Hàm đang hôn mê dưới chân.
Đao Ba Lý, Thiết Nam đứng lên, dìu nhau, nhìn chằm cháu vào đoàn huyết vụ trước mắt này, bọn họ rõ ràng. Nhiễm Linh đã không còn là Nhiễm Linh nữa, mà là một Nhiễm Linh mất đi nhân tính, một huyết y thị huyết điên cuồng.
Mất đi nhân tính Nhiễm Linh lục thân không nhận, Thiết Nam có lần thiếu chút nữa chết trong tay huyết y, cho nênm hai người cũng không dám tới gần, chỉ có thể ở xa xa nhìn.
Trong sân, vô luận là Thiết Nam hay là Đao Ba Lý hay là Autun Ciro Shakespeare, ba người đều không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng không dám, hai người Thiết Nam đã từng tận mắt nhìn thấy sự kinh khủng của huyết y, mà Autun Ciro Shakespeare nội tâm đã sớm bị sự sợ hãi chiếm lấy nên càng không dám động đậy.
Nhiễm Linh là Nhiễm Linh cũng không phải là Nhiễm Linh, nàng nhìn nữ nhân đang nằm dưới đất này, bên trong mờ mịt biển máu sôi trào điên cuồng ờ phía sau dĩ nhiên dần dần yên tĩnh lại, mà huyết y đứng lẳng lặng trong sân huyết vụ quanh người cũng dần dần tản ra, sat khí tu la quan người cũng tiên tán theo, da thị huyết sắc trong suốt cũng dần dần khôi phục bình thường.
Chẳng lẽ cục trưởng đã khôi phục lại rồi sao?
Nhìn thấy môt màn này, Đao Ba Lý cùng Thiết Nam liếc mắt nhìn nhau, chỉ là ai cũng không dám coi thường vọng động.
Tựa hồ cảm giác được tu la sát khí kinh khủng xung quanh đang dần dần biến mất, Autun Ciro Shakespeare nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu đang chuẩn bị chạy trốn, đột nhiên, ngay lúc hắn vừa mới đứng dậy, trong nháy mắt. Tu la sát khi kinh khủng vừa rồi làm cho kẻ khác phải sợ hãi đột nhiên phủ xuống một lần nữa, phù phù một tiếng, Autun Ciro Shakespeare nằm nhuyễn trên mặt đất, sợ hãi lần nữa kéo tới.
Cùng lúc đó, da thịt của Nhiễm Linh bắt đầu trở nên trong suốt huyết sắc, huyết vụ hiện lên, quấn quanh, chậm rãi xoay tròn.
Biển máu vốn đang yên tỉnh một lẩn nữa khôi phục lại sôi trào trở mình cuồn cuồn.
Sau một lúc lâu, biển máu lại bắt đầu yên tĩnh, trong sân tu la sát khí lại lần nữa tiêu tán, huyết y lại bắt đầu biến trở lại thành Nhiễm Linh, một màn vừa rồi lần nữa lại xảy ra, đợi sau khi tất ả khôi phục lại như lúc ban đầu, ý niệm sợ hãi trong đầu Autun Ciro Shakespeare cũng biến mất, ý niệm chạy trốn lại lần nữa xuất hiện trong đầu, khẽ cắn môi, đứng dậy, chỉ là vừa nhấc chân, một cổ tu la sát khí kinh khủng lại một lần nữa phủ xuống, huyết vụ hiện lên, nhiễm linh đã là huyết y.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, sau khi chuyển đối đến năm lần, Nhiễm Linh vẫn không có động đậy. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hàm đang hôn mê trên mặt đất, nàng thật giống như rơi vào trong một loại vô cùng mâu thuẫn một lần nữa bị lạc lối. Mà Autun Ciro Shakespeare lại gấp đến độ muốn khóc, khi tu la sát khí kinh khủng kia phủ xuống, hắn sợ hãi. Khi tu la sát khi biến mất, hắn chạy trốn. Chỉ bất quá mỗi lần chạy trốn cũng không được nữa bước, cứ như thế lặp đi lặp lại năm lần, hắn cơ hồ sắp điên mất, nhưng mà, một đạo âm thanh vang lên làm cho hắn hưng phấn thiếu chút nữa hét lên một tiếng.
"Ta nói là ai, đúng là huyết y, càng làm cho bổn cung không nghĩ tới là, huyết hải chi danh làm cho kẻ khác phải khiếp đảm lại là nữ nhân, dĩ nhiên là ngươi, Nhiễm Linh Nhiễm cục trưởng một trong sáu bộ thần bí của Liên Bang. Ha ha!"
Thanh âm truyền đến, giống như gió xuân vậy.
Chỉ thấy giữa không trung không biết khi nào xuất hiện một người, cũng là một nữ nhân, nữ nhân này mặc một cẩm y trường bào màu trắng cao quý, nàng đoan trang cao nhã, mái tóc quấn cao, có được dung nhan thoát tục mỹ lệ, trên tran có một cái ấn ký Bạch Sắc Hỏa Diễm lại càng làm cho sự cao quý của nàng có thêm một phần thánh khiết.
Cả Prague không ai không nhận ra nàng, nàng chình là Prague chi chủ, Christine.
"Cung chủ đại nhân, nhanh! Nhanh cứu ta!" Nhìn thấy Prague chi chủ, Autun Ciro Shakespeare lập tức cầu cứu.
Trong sân, Đao Ba Lý, Thiết Nam đang trải qua sự bao phủ vô hình của tu la sát khí của Nhiễm Linh. Mà khi Prague chi chủ xuất hiện, xung quanh lập tức xuất hiện thêm một tầng ánh sáng thánh khiết, giống như ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi vậy, bất đồng chính là, ánh sáng này nhìn như thánh khiết, nhìn như ánh mặt trời, bất quá lại tràn ngập một cảm giác nóng rực làm cho người ta không thể kháng cự, loại ánh sáng nóng rực này hoàn toàn không tồn tại, nhưng lại có thể làm cho trong ngoài thân thể người ta có cảm giác chậm rãi bốc hơi.
Đúng vậy! Phát sinh màn này.
Hai người Thiết Nam bị loại thánh quanh vô hình này hành hạ làm cả người co quắp, cảm giác được mỗi một miếng thịt trên cơ thể đều đang bị đốt cháy, hắn mở mắt ra. Dĩ nhiên nhìn thấy da tay trong nháy mắt dĩ nhiên trong thời gian ngắn cháy đen...