Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Bang, trung tâm hành chánh tối cao, tầng 76, phòng số 10, một trung niên nam tử một thân quân trang đang đứng trước cửa sổ, vô luận là quân hàm đại biểu cho vinh quang trên vai hay là huy chương đại biểu cho công trạng trước ngực cũng đều lộ ra thân phận cao quý hiển hách của nam tử này, đai lưng đen sẫm sáng bóng, mặt chữ quốc, trên trán tràn ngập sát khí hung ác, hắn chính là chắp tay đứng trước cửa sổ, đứng ở trong phòng chỉ huy sĩ quan phụ tá ngay cả thở mạnh cũng không dám...

Người này quyền cao chức trọng, là một trong mười hai nghị viện của Cửu Thiên Các, một ba đại quan chỉ huy của sáu bộ thần bí. Dư Thiên Ngạo tướng quân.

Nghe qua cái tên này cơ hồ mọi người đều biết. Đây là một vị tướng quân mạnh mẽ vang dội thủ đoạn hết sức là hung hãn, cả Liên Bang không có mấy người có dũng khí trêu hắn, dù là có dũng khí chống đối hắn cũng không có.

Ngay lúc này, không khí trong phòng chỉ huy hết sức ngưng trọng, áp lực làm cho người ta thở không nổi, bởi vì mới vừa rồi phòng chỉ huy đột nhiên mất đi tất cả các giám sát đối với Sở gia, điều này làm cho Dư Thiên Ngạo tướng quân vô cùng tức giận. Đồng thời trong lúc đó Dư Thiên Ngạo tướng quân nhận được liên lạc của Thánh Đường. "Dư lão đệ, tình huống Sở gia như thế nào, tin tưởng không cần ta nói ngươi cũng vô cùng rõ ràng, một nước cờ này của Niếp Thanh Vân không thể không nói hết sức cao minh, một cái Xích Lưu Ly ảo trận đem tất cả các cao thủ của Cửu Thiên Các cùng Thánh Đường chúng ta ngăn ở bên ngoài, mà tình huống bên trong hiện tại vô cùng không ổn, bên ta đã chuẩn bị xong Thánh Quang, chỉ chờ lôi vân phong bạo của Cửu Thiên Các các ngươi. Cho dù nước cờ này của Niếp Thanh Vân rất hay, nhưng đến cuồi cùng chỉ có thể là công dã tràng."

"Dư lão đệ là người thông minh, Sở gia giam giữ nhiều phú hào như vậy, rõ ràng là làm con tin, tin tưởng Dư lão đệ cũng hiểu."

Cùng MaLaDa đại công tước người chưởng quản Thánh Vệ Quân Thánh Đường nói chuyện, từ đầu đến cuối Dư Thiên Ngạo không nói một câu nào.

Nội dung nói chuyện là gì, sĩ quan phụ tá ở bên trong cũng không biết, nhưng không khí bên trong càng ngày càng nặng nề, làm cho hắn mơ hồ cảm thấy một chút dấu hiệu không rõ ràng. Đột nhiên, âm thanh của Dư Thiên Ngạo tướng quân truyền đến.

"Thông tri chấp pháp đội thứ 7, cho bọn hắn thời gian 5'. Mặt khác, ra lệnh cho tất cả các nhân viên cục điều tra trong Sở gia, hợp tác với chấp pháp đội thứ 7, không quản gì hết mục tiêu đánh chết mục tiêu."

"Vâng!"

"Ra lệnh phong bạo tháp, lắp đặt phong bạo. Tập trung vào Sở gia, đợi lệnh."

Nghe được tin này, sĩ quan phụ tá đã hiểu, tướng quân muốn buông tha cho con tin trong Sở gia, chuẩn bị vận dụng chung cực vũ khí, đi theo tướng quân nhiều năm, hắn cũng hiểu được một chút tính tình của tướng quân, trong lòng tuy có dị nghị, nhưng lại cũng không dám nhiều lời, đang muốn rời đi. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trong.

"Uh?"

Tựa hổ cảm nhận được sĩ quan phụ tá có chút do dự, Dư Thiên Ngạo nghi hoặc.

Sĩ quan phụ tá không dám chậm trễ lập tức nói:" Có cần thông tri trước cho Nhiễm cục trưởng rời đi hay không ạh. Nhiễm cục trưởng cùng Nhan Phi Nhan bộ trưởng quan hệ hết sức mật thiết, nếu như, nếu như Nhiễm cục trưởng chết ở Sở gia, Nhan bộ trưởng sau khi biết được..."

Nếu như là bình thường, sĩ quan phụ tá tuyệt đối không dám hỏi nhiều một chữ, nhưng chuyện này liên quan tới Nhan Phi bộ trưởng. Nhan Phi là ai? Cùng với Dư Thiên Ngạo là một trong mười hai nghị viện của Cửu Thiên Các, mặc dù chỉ là bộ trưởng bộ ngoại giao, nhưng nội tâm sĩ quan phụ tá rất rõ ràng, vô luận là người nào trong mười hai nghị viện Cửu Thiên Các mình cũng không có khả năng trêu vào, Dư tướng quân cùng Nhan Phi lúc nào cũng không hợp nhau. Lần này nếu như Nhiễm cục trưởng chết ở Sở gia, vậy Nhan Phi một khi biết được, hắn biết, nhất định sẽ không tha cho tên hạ mệnh lệnh kia, mà hắn là người truyền mệnh lệnh.

"Chấp hành mệnh lệnh."

Âm thanh lạnh như băng của Dư Thiên Ngạo tướng quân truyền vào trong tai sĩ quan phụ tá, sĩ quan phụ tá căn môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.

Sở gia, trung tâm biệt uyển.

Tang Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người cả kinh, bởi vì vô luận là Sở Hoằng Thái hay là Hoang Giảo chấp pháp đội thứ 7 cùng với Di Lisi Thánh Vệ Quân cũng không biết tên này đột nhiên từ chỗ nào xuất hiện, Diệp Minh Hiên tính tình cuồng ngạo, lúc trước nghe Bạch lão nói, hắn mặc dù vô cùng nghi hoặc cũng vô cùng không phục, nhưng hắn cũng không tự đại. Cho nên cũng không có ý đi tìm Tang Thiên gây phiền toái. Trước tiên phải hoàn thành kế hoạch, nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Tang Thiên dĩ nhiên lại nhúng tay vào.

"Ngươi là người phương nào!"

Sở Hoằng Thái không biết mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một đạo ô quang thoáng hiện lên, làm cho cánh tay của hắn đến bây giờ vẫn tê tê, hoàn tòan không cảm giác cánh tay này còn tồn tại, điều này làm cho hắn kinh hãi không thôi. Trái lại người thanh niên này, cả người trên dưới hoàn toàn bình thường. Đưa mắt nhìn kỹ lại, thì chính là một người bình thường không có tu luyện bất cứ thể thuật gì, nhìn kỹ lại, nhưng vô luận là như thế nào cũng thấy đây là một người bình thường.

Đứng trên tế đàn, Tang Thiên nhíu mày nhìn thoáng qua tế đàn, chỉ còn lại ba cái ký hiệu chưa bị kích hoạt, ngửa đầu nhìn phía trên một chút. Bốn pho tượng thủ vệ cùng quan tài thủy tinh không sai biệt lắm cũng sắp hiện ra hoàn toàn.

"Tang Thiên! Ta không tìm ngươi, nhưng ngươi lại tự tới tìm phiền toái."

Đứng ở phía bên phải tế đàn, Diệp Minh Hiên lạnh lùng nhìn Tang Thiên, nghĩ đến cảnh cáo lúc trước của Bạch lão, nhưng hắn vẫn không thể hiểu, vì sao sư phụ lại bảo mình phải tránh xa người này, vì người này mà buông tha cho mọi kế hoạch? Ngẫm lại bản thân đã đạt tới chiến thần chi cảnh. Mặc dù chỉ là Chiến Thần sơ vị, nhưng tuyệt đối có thể hoành hành ngang dọc trên thế giới này, Diệp Minh Hiên tin tưởng, bằng vào thực lực của mình, dù là gặp người cực mạnh trên thế giới này, chuẩn Thiên Nhân, hắn tuyệt đối cũng có thể toàn thân trở ra.

Tang Thiên quay đầu lại, thản nhiên nhìn Diệp Minh Hiên:" Ngươi là người hoàng tộc của Trafalgar đế quốc, Niếp Thanh Vân nhận ngươi làm đồ đệ, xem ra bỏ ra quyết tâm không nhỏ!"

Cái gì!

Liên Bang Thất Diệu Diệp Minh Hiên dĩ nhiên là hoàng tộc Trafalgar đế quốc?

Mọi người kinh hãi, thần sắc của Diệp Minh Hiên lại càng khiếp sợ hơn. Trong khiếp sợ lại có phần lớn không thể tin được cùng phẫn nộ. Hắn không thể tin người thanh niên trước mắt này dĩ nhiên có thể liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận chính thức của hắn.

"Nhân loại ti tiện!"

Diệp Minh Hiên phẫn nộ quát lên, quang mang màu vang quanh người đột nhiên tăng vọt, giống như nấu chảy không gian xung quanh vậy, hắn chém ra một kiếm vô hình, trung tâm biệt uyển kiếm ảnh đầy trời, kím ảnh cắt nát hư không. Xuyến thấu vào trong đó, chấn nát không gian quanh người, mỗi một nơi kiếm ánh đi qua, hư không đều xuất hiện một cái khe dài hẹp, không quan xung quanh cái khe đều bị chấn nát giống như ánh mắt của ác ma vậy, có khoảng hơn mười cái, mỗi một ánh mắt từ bên trong đều không ngừng bắn ra kim quanh đánh úp về phía Tang Thiên.

"Không thể!"

Nhìn thấy Diệp Minh Hiên vô cùng phẫn nộ xuất ra sát chiêu "kiếm nhãn" ngay cả Bạch Thiên Lạc đứng bên cạnh cũng lập tức lên tiếng ngăn cản, hắn không biết Tang Thiên mạnh tới mức nào, nhưng hắn đối với mệnh lệnh của Niếp Thanh Vân cho tới bây giờ đều rất tin không hề nghi ngờ. Niếp Thanh Vân bảo hắn cách xa người này, thậm chí không tiếc tất cả buông tha cho kế hoạch mà mình chuẩn bị hơn 20 năm, đủ để thấy rõ người gọi là Tang Thiên này vô cùng cường hãn, ít nhất không phải là tồn tại mà Bạch Thiên Lạc có thể giải thích.

Việc cấp bách, Bạch Thiên Lạc cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức vọt qua.

Diệp Minh Hiên xuất ra một chiêu đầy uy lực của Chiến Thần này mặc dù mục tiêu là Tang Thiên, nhưng không ít người chung quanh đều bị dính tai họa, chết không ít người.

Sau khi xuất ra sát chiêu "kiếm nhãn" này, Diệp Minh Hiên vẫn chưa dừng lại, cầm trong tay trường kiếm màu vàng đâm thẳng vào đầu Tang Thiên.

Vô số kiếm ảnh màu vàng đánh úp về phía Tang Thiên, thân ảnh Tang Thiên chậm rãi di động sang bên trái, nhìn như thong thả. Nhưng để lại vô số tàn ảnh. Ngay lúc này. Tang Thiên giống như con lật đật vậy, chậm rãi di động xung quanh, giơ tay lên, đột nhiên vung lên, bắt lấy trường kiếm màu vàng của Diệp Minh Hiên.

"Bằng vào ngươi cũng dám bắt Xích Kiếm của ta! Không biết sống chết!"

Diệp Minh Hiên một tay cầm kiếm, đánh ra một chưởng vào trên chuôi kiếm, nhất thời, trường kiếm màu vàng xoay tròn, hơn nữa còn huyễn hóa ra bảy tám thanh trường kiếm xoay tròn đánh tới.

Tang Thiên chín lần sanh tử, trải qua hàng ngàn hàng vạn kinh nghiệm, biết rõ thể chất hơn người của người Trafalgar. So với huyết thống của loài người còn tốt hơn. Lập tức, năm ngón tay vẫn đang kẹp lấy trường kiếm của Diệp Minh Hiên, đột nhiên vỗ một cái, song chưởng lập tức xuất hiện ô quang. Hai đạo ô quang theo cánh tay hắn bay lại tập trung vào mũi kiếm. Va chạm cùng một chỗ, ngưng tụ lại thành một đầu giao long màu đen, quấn quanh trường kiếm, đánh về phía Diệp Minh Hiên.

Ngao!

Diệp Minh Hiên muốn tránh nhưng căn bản không tránh kịp, đầu hắc giao long kia trong nháy mắt đánh trúng ngực hắn. Giao long trong nháy mắt hoá thành một tấm mạng nhện dán lên ngực Diệp Minh Hiên, đột nhiên, bịch một tiếng, mạng nhện chậm rãi bạo phá, đem Diệp Minh Hiên đánh bay.

"Thiếu gia!"

Tranh đấu diễn ra thật sự quá nhanh. Lúc Bạch Thiên lạc bay tới, Diệp Minh Hiên đã bị đánh bay đi, hắn lập tức đỡ lấy Diệp Minh Hiên, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo hắn lại vậy. Một lực kéo cực mạnh, hắn đã nằm trong tay Tang Thiên.

"Ngươi!"

Bạch Thiên Lạc biết rõ Tang Thiên lợi hại, cơ hồ ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.

"Niếp Thanh Vân thật là có bản lãnh, dĩ nhiên có thể giúp ngươi trọng tố thân thề." Tang Thiên chụp lấy Bạch Thiên Lạc. Đánh một chưởng vào phía lưng Bạch Thiên Lạc, xuy lạp lạp, quần áo của Bạch Thiên Lạc lập tức bị nghiền nát, cả người trần truồng. Sau gáy, phía sau lưng, cổ tay đều có phù văn cổ quái. Nhìn thấy phù văn này, ô quang trong hai mắt Tang Thiên liền xuất hiện, lại đánh ra một chưởng. Làn da của Bạch Thiên lạc dĩ nhiên trong nháy mắt liền trở nên trong suốt. Thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu cùng với bộ xương bên trong rõ ràng.

"Dĩ nhiên là tố thân thuật Prometheus của Tinh Linh tộc! Cáp! Hay cho tên Niếp Thanh Vân! Ngươi tìm được một chỗ dựa như vậy đúng là ngoài dự đoán của lão tử!" Người Trafalgar chỉ là một nữa Tinh Linh, trên thế giới này không có Tinh Linh chính thức, mà Tinh Linh trong truyền thuyết căn bản không ở trong không gian này.

Tang Thiên vất Bạch Thiên Lạc bay ra ngòai giống như con gà vậy. Quát:" Trở về nói cho Niếp Thanh Vân biết. Thế giới này có vài thứ không phải là hắn có thể thay đổi được. Cũng có vài thứ phải giữ lại, nếu hắn ngay cả tổ tông, ngay cả huyết thống loài người cũng có thể vứt bỏ, vậy lão tử liền cho hắn một lần cơ hội."

Không người nào biết lời nói này của Tang Thiên là có ý gì. Cũng không người nào dám đi hỏi, bởi vì phù văn cuối cùng của tế đàn sẽ lập tức kích hoạt, đám người Sở Hoằng Thái phải lập tức đánh chết Tô Hàm cùng Sở Phi, đồng thời trong lúc này, chấp pháp đội thứ 7 cùng Thánh Vệ Quân đều nhận được mệnh lệnh của cấp trên, vào thời khắc cuối cùng, không tiếc gì hết đánh chết mục tiêu.

Cùng chấp pháp đội thứ 7 nhận được lệnh, nhưng những người ở trong cục điều tra ẩn giấu trong Sở gia vẫn không có bất cứ động tác gì.

Tựa hồ không nhìn thấy bóng dáng của chiến sĩ võ trang cục điều tra đâu? Hoang Giảo giận dữ, biết thời gian không còn nhiều lắm, đột nhiên vừa nhìn lại, sắc mặt hắn lạnh lùng:" Nhiễm Linh! Ngươi đang làm cái gì vậy! Ngươi dám trái mệnh lệnh sao!"

Mái tóc dài màu đỏ, ánh mắt đỏ như máu, yêu nhan.

Nhiễm Linh phảng phất như không nghe thấy, một đôi mắt màu đỏ chỉ nhìm chăm chú vào Tô Hàm trên tế đàn.

"Thiết Nam, Đao Ba Lý! Các ngươi có dám kháng lệnh không!"

Hai đội trưởng của cục điều tra cùng với hơn ba mươi chiến sĩ võ trang đều đang ở khắp ngõ ngách trong Sở gia, bọn họ cũng như không có nghe thấy gì vậy, đều tiến hành làm những chuyện lén lút, Thiết Nam cả người cao lớn như đại mã ngồi chồm hổm ở trong một góc lấy ráy tai. Đao Ba Lý cường hãn thì đang lau vũ khí xích sắt của mình.

Đao Ba Lý cùng đám người Thiết Nam giờ phút này không ngừng tránh né mệnh lệnh của cấp trên, trốn tránh sự phẫn nộ của Hoang Giảo. Đồng thời còn tránh né mệnh lệnh của Nhiễm Linh.

Nhiễm Linh không muốn liên lụy tới đám người Đao Ba Lý, mà Thiết Nam cùng Đao Ba Lý đều biết rõ quan hệ của Nhiễm cục trưởng cùng Tô Hàm. Bọn họ đều là những hán tử thiết huyết, tình nguyện trái lệnh, cũng không muốn Tô Hàm bị giết, hơn nữa, nếu như không phải Nhiễm Linh ngăn cản, Thiết Nam cùng Đao Ba Lý đã từng mấy lần muốn lao ra chém giết đám nghiệt chướng Tài Phán Sở rồi.

"Cục trưởng, cấp trên đã hạ chung cực tất sát lệnh. Tài Phán Sở cùng Thánh Vệ Quân khẳng định sẽ công kích Tô Hàm, chúng ta có cần ra tay hỗ trợ không?"

Đao Ba Lý không đành lòng nhỏ giọng thăm do thử.

Nhiễm Linh không có trả lời. Trả lời Đao Ba Lý là Thiết Nam, Thiết Nam giả bộ lấy ráy tai, ánh mắt lại không rời khỏi người Tang Thiên một giây nào.

"Diệp Minh Hiên chính là chiến thần, ngay cả xuất ra sát chiêu cũng không làm gì được Tang Thiên, bị Tang Thiên đánh bay, thật sự là quá lợi hại, tên tiểu tử này rốt cuộc có phải là người hay không, thực lực của hắn rốt cuộc cường hãn như thế nào? Chẳng lẻ là trung đẳng Chiến Thần hay là cao đẳng Chiến thần? Chẳng lẽ là chuẩn Thiên Nhân?"

Tin tưởng không chỉ có mỗi mình Thiết Nam có nghi hoặc như vậy, chỉ là, trên thế giới này không ai có thể trả lời vấn đền này, ngay cả bản thân Tang Thiên cũng không có cách nào trả lời.

Nhìn thấy cục điều trả đã cãi lại mệnh lệnh Hoang Giảo tức giận thở hổn hển, thời gian còn lại không nhiều, sau khi cùng Di Lisi Thánh Vệ Quân trao đổi ánh mắt, Hoang Giảo tiến nhanh về phía trước, hai tay nắm nhuyễn kiếm hoành trước ngực quát to:" Tổ hợp, thế trảm!"

Bà vù vù vù!

Một màn quỷ dị sinh ra, hơn ba mươi người Tài Phán Sở cả bóng người như trọng diệp với nhau cùng một chỗ vậy.

Cùng lúc đó, một phương Thánh Vệ quân mọi người cũng thần bí biến mất, không biết từ lúc nào đột nhiên trong sân xuất hiẹn một quang nhân thân cao ba thước, quang nhân tay cầm trường cung, như bản cổ khai cung, tiễn hư không ngưng tụ, nhắm thẳng vào Tang Thiên.

Thời gian không còn hiều, vào giờ khắc này mọi người cơ hồ đều xuất ra công kích cực mạnh. Sở gia cũng vậy, lấy Sở Hoằng Thái làm trung tâm, ngưng tụ Bá Vương nộ chi kích cực mạnh của Sở gia.

Phía bên phải Diệp Minh Hiên hai mắt đỏ đậm, vừa rồi trúng một kích của Tang Thiên, mặc dù không chết, nhưng bản thân vẫn bị trọng thương, trời sanh hắn tình tính cuồng ngạo như thế, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, hai tay hắn nắm chặt trường kiếm màu vàng, kiếm ảnh đầy trời, xé nát hư không, trong hư không bốn đạo liệt phong cuồn cuồn lan tràn, như nham thạch màu vàng nóng chảy vậy.

Sở gia, Bá Vương nộ chi kích,

Chấp pháp đội thứ 7 tổ hợp thế trảm.

Thánh Vệ Quân quanh ảnh người khổng lồ.

Diệp Minh Hiên công kích cường đại.

Trong lúc nhất thời, trung tâm biệt uyển phong vân biến sắc, khắp nơi tràn ngập âm thanh không gian bị nghiền nát, tiếng tru xé gió quỷ dị vang lên. Khí thế uy vũ vô cùng.

Công kích của mỗi một phương cơ hồ đều có uy lực của Chiến Thần, nói cách khác Tang Thiên cơ hồ phải đối mặt với sự công kích của bốn Chiến Thần, cách đó không xa Thiết Nam, Đao Ba Lý sống cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy trận quyết đấu nào cường hãn như vậy. Nội tâm tràn ngập hưng phấn lẩn chờ mong, càng có phần lớn là kích động.

Trên tế đàn, phù văn cuối cùng rốt cuộc đã kích hoạt.

Đứng ở trên tế đàn Tang Thiên quyết định thật nhanh, đánh ra một chưởng, Sở Thiên Ưng ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, lập tức bị đánh nát thành bãi thịt.

Nhìn thấy Sở Thiên Ưng biến thành như vậy, nội tâm Sở Hoằng Thái tràn ngập phẫn nộ không thể nào hình dung, Sở Thiên Ưng đã chết, đối với hắn mà nói mọi chuyện cũng đã xong hết, phẫn nộ ngửa đầu lên hét một tiếng, Sở gia Bá Vương nộ chi kích ầm ầm xuất động.

Tang Thiên là người, không phải thần, có một số công kích hắn không thể thấy, có một số công kích hắn không thể tránh né.

Nhìn thấy công kích cường hãn từ bốn phương kéo tới, Tang Thiên đứng trên tế đàn, thần sắc lạnh lùng, ô quang trong hai mắt bắt đầu khởi động.

Chỉ thấy hắn vung song chưởng lên, hai tay đột nhiên nắm chặt, thân hình run lên.

Ngao!

Tại dưới chân hắn bốn phía xung quanh đột nhiên bay ra bốn đầu giao long ô quang to dài, giao long ô quang bay vút lên, đầu long khổng lồ hung thần ác sát. Giương nanh múa vuốt, cắn nuốt công kích đang lao tới, cắn nuốt không gian xung quanh, cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Trong nháy mắt, không gian trung tâm biệt uyển Sở gia hóa thành vô tận, một mảnh hắc ám.

Không gian hoàn toàn biến mất.

Giờ khắc này, mọi người đứng yên bất động, vô luận là Sở Hoằng Thái hay là Diệp Minh Hiên thậm chí là chấp pháp đội thứ 7 cùng Thánh Vệ Quân, ngay cả Nhiễm Linh, đám người Đao Ba Lý cũng đều hoàn toàn bất động.

Chỉ có bốn đầu giao long ô quang hung thần ác sát đang không ngừng cắn nuốt mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK