Dĩnh Xuyên, Huyện Hứa, cũng chính là hiện tại gọi là Hứa Đô.
Huyện Hứa vốn tọa lạc ơ phía nam Quản Thành, thậm chí không coi là thượng huyện. Nhưng bởi vì Tào Tháo ép buộc Hán Đế dời đô đến đây, lập tức nổi tiếng thiên hạ. Tường thành tan hoang, cần tu sửa một lần nữa. Quy mô thị trấn cũng phải gia tăng, chớ đừng nói chi là phương tiện phòng ốc trong thành cũng đều phải tiến hành sửa chữa lại.
Hộ tống Hán Đế đến đấy, còn có rất nhiều quan viên. Cũng không phải tất cả mọi người có thể giống Chung Diêu như vậy biết giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cũng không phải mỗi người đều có thể thấy rõ ràng thời cuộc, cho nên rất nhiều quan viên đồng ý dừng chân ở Hứa Đô, rất nhiều việc đang cần làm bị gác lại ở Đô Thành, thêm nhiều gánh nặng.
Tuy nhiên, Tào Tháo cũng không thèm để ý, tuan trọng là... y chiếm giữ ưu thếchính trị.
Đương nhiên, dời đô tuy rằng chưa mang Tào Tháo đến nhiều chỗ tốt, lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, khiến cho y có thể chiếm giữ đạo nghĩa trên cao. Nhưng giống như vậy, Tào Tháo cũng gặp phải không ít người rất tức giận. Y tuy rằng nắm trong tay hai châu, nhưng thực lực ở trong chư hầu cũng không tính là hùng mạnh.
Tám tháng, sau khi Hán Đế dời đô, liền phong Tào Tháo làm Đại tướng quân.
Đây là một vị trí làm người ta ganh tỵ, quyền cao chức trọng, thanh danh lừng lẫy.
Nhưng như vậy, lại chọc giận Hà Bắc Viên Thiệu. Tuy rằng sau khi Tào Tháo thụ phong, liền lập tức phái người đi tới Nghiệp Thành truyền chỉ, phong Viên Thiệu làm Thái úy, Nghiệp Hầu. Nhưng, Viên Thiệu lại hổ thẹn cho vị trí ở dưới Tào Tháo, chẳng những không chịu tiếp chỉ, mà còn đem sứ giả đuôi ra khoi Nghiệp Thành.
Vì thế, Tào Tháo vô cùng không vừa lòng..Nhưng đối diện với Viên Thiệu có được Ký Châu, hùng cứ Hà Bắc, mặc dù là bất mãn nhiều hơn nữa, y cũng chỉ có thể nhịn xuống, lại phái người đi tới Nghiệp Thành, tỏ vẻ sẵn lòng đem chức vị Đại tướng quân nhường cho Viên Thiệu. Y cam nguyện ở dưới Đại tướng quân, khiêm tốn biểu hiện ra đầy đủ, cuối cùng khiến Viên Thiệu lắng lại lửa giận. Nhưng phần oán hận này, Tào Tháo lại nhớ kỹ tại trong lòng, chỉ đợi khi thời cơ chín muồi, sẽ bộc phát ra đại năng lượng.
Mắt thấy, mùa thu đang đến gần, trong thành Hứa Đô tràn ngập hương thơm hoa quế.
Trong tay Tào Tháo cầm một tấu chương, nhíu mày.
- Huyền Đức Công, có từng nghe nói đến Lưu Sấm này chưa?
Lưu Bị phụng mệnh đến Hứa Đô, một mặt là để tỏ lòng trung thành, về phương diện khác còn lại là hy vọng có thể được sự giúp đỡ của Tào Tháo.
Đương nhiên, trong tâm của y còn có một tính toán nhỏ: Hy vọng có thể được gặp Hán Đế.Y gặp người thì nói mình là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, dòng họ Hán thất. Nhưng này dù sao niên đại đã lâu, Trung Sơn Tĩnh Vương con nối dòng nhiều không kể xiết, thậm chí căn bản không có ghi lại mối liên quan. Nếu không có sự công nhận của Hán Đế, thì đồng nghĩa với việc y không lấy ra đầy đủ chứng cớ, cái gọi là dòng họ Hán thất này, thủy chung không có cách nào chứng minh thực tế. Tình huống của Lưu Bị lại không giống với Lưu Sấm. Tổ tông Lưu Sấm rõ ràng tuân thủ theo, mà phụ thân Lưu Đào chẳng những xứng đáng hưởng tước vị Trung Lăng Hầu, mà còn là danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Mà Lưu Bị thế nào? Phụ thân Lưu Hồng là một tiểu quan lại nghèo túng, căn bản không ai biết. Cho nên, Lưu Sấm chỉ cần trở về Dĩnh Xuyên là có thể ngồi ở thân phận thật sự của mình, nhưng Lưu Bị lại nhất định phải được Hán Đế công nhận, mới có thể trở thành dòng họ Hán thất.
Trước đó, một chi của y căn bản sự thật không ở trong gia phả Lưu thị, cũng không tính không được quang minh chính đại.Đáng tiếc là, cho tới bây giờ Tào Tháo còn không có ý nghĩ dẫn y giới thiệu cho Hán Đế.
- Lưu Sấm?
Lưu Bị nghe tên này, da mặt liền giật giật dữ dội.
- Thế nào, Huyền Đức biết người này?
Lưu Bị buồn rười rượi nói:
- Bị biết người này lâu rồi, là một kẻ bối chủ gia nô.
- Hả?
- Người này vốn là đồng khách trong nhà Mi Chúc, có rất nhiều khúc mắc và quan hệ cùng Mi gia Tam Nương Tử.
Sau đó Mi Tử Trọng phát hiện cái thằng này cùng hung cực ác, hơn nữa nữa lại cấu kết giặc Khăn Vàng đại khai sát giới, cướp đi Mi gia Tam Nương Tử, càng làm Tử Trọng hổ thẹn.
Nói tới đây, Lưu Bị đột nhiên ngẩng đầu,- Tào Công vì sao đề cập người tới này?
Tào Tháo mày rậm nảy lên hai cái, chợt cười nói:
- Mới được Mãn Bá Ninh đưa tin, tên này suất bộ công chiếm Nhữ Âm, cũng phái người đưa thư, ý đồ quy thuận ta. Ta đang do dự, nên xử lý việc này như thế nào, không nghĩ Huyền Đức cũng biết người này.
Ừ, một kẻ bối chủ gia nô, sao có thể cho phép hắn kiêu ngạo được? Một khi đã như vậy, ta đây lệnh cho Bá Ninh đem binh chinh phạt Nhữ Âm. Đến lúc đó bắt người này, phải trói hắn cho Tử Trọng, để tiêu mối hận trong lòng gã.
Tổng thể mà nói, Tào Tháo là người rất sáng suốt.
Trong lịch sử, y bắt đầu dùng hàn môn sĩ tử, lại phát ra bảng chiêu hiền, mở ra tiền lệ mới không hạn chế dùng người theo khuôn mẫu. Nhưng dù vậy, nói cho cùng y đến cuối cùng cũng là xuất thân quan lại. Tôn ti lớn nhỏ phân biệt rõ ràng, thêm nữa y đối với Lưu Bị có chút coi trọng, cho nên đối với Lưu Bị mà nói, tự nhiên cũng rất tin tưởng không nghi ngờ.Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khiến y căn bản không lòng dạ nào để ý tới Lưu Sấm.
Viên Thiệu ở Hà Bắc thế lực ngày càng khổng lồ; Lưu Biểu ở Kinh Châu đã liên minh cùng với Trương Tú, cũng đem Uyển Thành giao cho Trương Tú, khiến Tào Tháo cảm thấy vạn phần sầu lo. Uyển Thành cách Hứa Đô thật sự là quá gần. Trương Tú cũng là người dụng binh cực giỏi, Tào Tháo có thể nào không có đề phòng?
Y hiện tại đang tìm cách xuất binh Uyển Thành, lại làm gì để ý một Lưu Sấm nho nhỏ.
Lưu Bị nghe xong, cũng cực kỳ hưng phấn, liền vội vàng đứng lên nói:
- Ứng phó sự ưu ái của Tào Công, ủy thác chức Dự Châu Mục.
Gần đây Sấm Tặc họa loạn Nhữ Nam, Bị nguyện vì Tào Công đánh một trận, tru sát kẻ này... Chỉ có điều, Bị nay không binh không lính, mong Tào Công trợ giúp.
Tào Tháo cười nói:
- Huyền Đức Công nếu đối với người này quen thuộc, vậy người này giao choHuyền Đức Công vậy. Ta trợ giúp cho Huyền Đức Công ba nghìn binh mã, đến lúc đó lại phái Bá Ninh ở Bình Dư phối hợp. Đến lúc đó hai mặt giáp công, lo gì tên Lưu Sấm này không chết?
Lưu Bị mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn. Sau khi Tào Tháo cùng y hàn huyên vài câu, Lưu Bị liền đứng dậy cáo từ.
Nhìn theo bóng lưng của Lưu Bị biến mất, Tào Tháo cầm lấy tấu chương của Mãn Sủng, xem hai lần, trên mặt lộ một chút vẻ khinh thường.
- Lưu Sấm! Tào Tháo cười lạnh một tiếng, tiện tay đem tấu chương ném vào trong chậu than. Đối với Tào Tháo mà nói, Lưu Sấm chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ không thể nhỏ hơn nữa, sao có thể thực sự được sự coi trong của Tào Tháo?
Tháng chín Nguyên Niên Kiến An, Viên Thiệu nghe nhắc Tào Tháo tình nguyện đem chức Đại tướng quân nhường cho mình, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, tiếp nhận phong Nghiệp Hầu.Nhưng mà, Lưu Sấm ở phía xa Nhữ Nam, lại cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn.
- Thúc phụ, thúc nói là Chung Diêu không có gặp thúc?
Sắc mặt của Lưu Dũng có một chút giận dữ, thở hổn hển nói:
- Chung Nguyên Thường quả thật tiểu nhân, vậy mà năm đó lão chủ đối với hắn có nhiều quan tâm. Sau khi ta đến Dĩnh Âm, liền tìm được Chung gia. Nhưng người Chung gia lại nói, Chung Diêu thân nhuốm bệnh nặng, không thể gặp khách, kêu ta để lại danh thiếp chờ. Ta ở Dĩnh Âm đợi sáu ngày, lại thủy chung không thấy bóng dáng. Vốn định đi thăm hỏi, không nghĩ nghe tin Tào Tháo sẽ dụng binh đối với Nhữ Âm, ta không dám tiếp tục ở lại, liền đem thư của Mạnh Ngạn giao cho người Chung gia, rồi sau đó vội vội vàng vàng gấp trở về trợ Mạnh Ngạn đánh một trận.
Chung Diêu, không chịu gặp sao?
Đây thật là một kết quả ngoài ý liệu của Lưu Sấm.
Khi hắn nghĩ đến, mặc dù là lúc trước Lưu Đào cự tuyệt ý tốt Chung gia để choông tái giá, nhưng Chung Diêu ít nhất sẽ nhìn tình cảm ngày xưa mà cho một ít trợ giúp. Nhưng người này không ngờ cự tuyệt như vậy, trong lòng Lưu Sấm cũng vô cùng tức giận, thậm chí có chút hận ý. Bà chung quy không phải là mẫu thân của mình, nếu không, Chung Diêu lại sao có thể khoanh tay đứng nhìn, ngồi xem mình gặp nạn mà thờ ơ sao?
Trong lòng Lưu Sấm vô cùng tức giận, nhưng lại không thể biểu lộ trên mặt. Ngược lại, hắn còn phải cố gắng an ủi Lưu Dũng,
- Thúc phụ, không cần phải lo lắng, không có Chung Nguyên Thường, chúng ta không phải sống như thường đến bây giờ sao? Thời buổi này, cầu người không bằng cầu mình. Mọi thứ đều là giả dối, nắm đấm chúng ta mới là thật đấy... Nếu Tào Tháo quyết ý muốn động binh với chúng ta, cháu đây cũng chỉ có thể cùng hắn liều chết đánh một trận.
Lưu Dũng gật đầu tỏ vẻ tán thành. Nhưng trên mặt ông vẫn toát ra một chút vẻ sầu lo, hạ giọng nói:- Nhưng ta nghe nói, Thái Thú Nhữ Nam Mãn Sủng Mãn Bá Ninh kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn đã hạ lệnh trấn uy Trung Lang Tướng Lý Thông dẫn năm nghìn binh mã, từ Tân Thái tới gần Nhữ Âm, nghĩ chỉ nội trong ba hay năm ngày chắc chắn đến nơi.
Mãn Sủng, Lý Thông! Loại người không phải dễ dàng đối phó...Lý Thông này vốn là hiệp khách nổi tiếng ở vùng Giang Nhữ.
Sau khi Trần Cung người Nhữ Nam khởi binh với Lang Lăng, rất nhiều người tiến đến quy thuận. Dưới tay y có một người tên là Chu Trực, thủ hạ có hai ngàn gia đinh, đối với Lý Thông, Trần Cung cũng không phục. Lý Thông sau khi biết, liền xếp đặt mời Chu Trực trước tiên đến uống rượu. Trong tiệc rượu, Lý Thông chém chết Chu Trực, rồi sau đó dẫn quân thâu toms bộ khúc của Chu Trực. Sau y lại bắt giữ đại soái Ngô bá của Khăn vàng, lại gặp một trận nạn đói. Vì thế tan hết gia tài, đổi lấy cám bã cùng sĩ tốt chia sẻ cay đắng ngọt bùi. Cho nên sĩ tốt dưới tay Lý Thông gặp chiến cực kỳ dũng mãnh, phần lớn cam nguyện vì Lý Thông liều mình.
Đăng bởi: admin