Gia Cát Linh trở lại phòng mà tim vẫn đập thình thịch.
Mặc dù đã lớn như thế nhưng nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với cơ thể khác nên khi Lưu Sấm ôm nàng làm Gia Cát Linh vô cùng hoảng sợ.
Nàng đương nhiên biết Lưu Sấm không có ý định như thế.
Nhưng …
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Có phải cảm thấy không được khỏe không?
Gia Cát Lượng cùng Gia Cát Quân định đến thỉnh an Gia Cát Linh nhưng khi nhìn thấy Gia Cát Linh như mất cả hồn vía, Gia Cát Lượng hoảng sợ vội vàng chạy đến hỏi thăm.
- Khổng Minh, tỷ không sao … Mau ăn sớm đi như thế mới kịp nghe Trịnh tiên sinh giảng bài, không nên chậm trễ.
Cả nhà Gia Cát Lượng ở trong một viện riêng biệt, một gian phòng chính và ba gian phòng bên, bên cạnh còn có một vườn rau.
Bình thường chuyện cơm nước cả nhà đều do Gia Cát Linh đảm nhiệm.
Chỉ có hôm nay …
- Tỷ tỷ, mặn quá.
- Hả?
- Hôm nay thức ăn có phần hơi mặn.
Gia Cát Linh như tỉnh ngộ, vội xin lỗi.
Nàng thu dọn bát đũa nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình dáng của Lưu Sấm.
- Khổng Minh, đệ cảm thấy Lưu Công tử là người như thế nào?
Gia Cát Lượng chỉnh sửa lại trang phục chuẩn bị đi ra, Gia Cát Linh không thể nào kìm được nhẹ giọng hỏi Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng ngẩn ra nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh.
Sau một lúc sau y mới trả lời:
- Mạnh Ngạn ca ca là người tốt, chỉ có điều đôi khi hơi độc tài.
Sao tỷ tỷ lại hỏi vậy?
- Việc này … Ta chỉ đang nghĩ đến đời sống sau này của chúng ta thôi. Ta nghĩ chúng ta theo Lưu Công tử đến khi nào liên hệ được với đại tỷ hoặc đại huynh chúng ta sẽ rời đi, nhưng hiện tại … Khổng Minh, thật sự ta không biết nên làm thế nào cho tốt, đệ có thể bái làm môn hạ của Khang Thành Công là chuyện khá may mắn rồi. Nếu được như thế mà bỏ đi không phải bỏ lỡ cơ duyên sao? Nhưng chúng ta ở nơi này cũng không thể ở lâu dài được, cho nên hôm nay ta suy nghĩ đến chuyện này.
Ừ, lý do này nghe cũng có lý.
Ít nhất nghi hoặc trong mắt Gia Cát Lượng cũng tiêu giảm đi thay vào đó là cảm giác mơ hồ.
Đúng vậy, nếu đại tỷ phái người đến đón bọn họ nên lựa chọn thế nào cho phải? Là ở lại? Hay rời đi? Một tháng trước nếu cho Gia Cát Lượng lựa chọn, y nhất định không chút do dự mà chọn rời đi.
Nhưng hiện tại tình của của y và Lưu Sấm ngày càng thân thiết, hơn nữa y lại rất thích ở cạnh Lưu Sấm bày mưu tính kế, chưa nói đến chuyện Lưu Sấm tìm danh sư cho y khiến Gia Cát Lượng cảm kích không ngừng. Có thể ở trường học làm môn hạ của Trịnh Huyền đó là điều mà bao nhiêu nho sinh khác ao ước không được nếu cứ bỏ đi như thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Nghĩ đến đấy Gia Cát Lượng cũng cảm thấy đâu đầu không biết nên làm sao.
Hai chị em ngồi đối mặt nhau, đều ôm nỗi băn khoăn riêng.
Gia Cát Lượng không kìm được lắc đầu như cố xua tan những suy nghĩ mông lung.
- Thôi đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Khổng Minh đi học trước đi. Việc này sẽ nói sau … Đúng rồi, trưa nay ta cùng Tam nương tử đi ra ngoài, đệ và Lưu Công tử trong phủ tự ăn đi nha.
Gia Cát Lượng đang suy tư đã bị Gia Cát Linh đuổi ra khỏi nhà.
Trước khi đến phủ Trịnh Huyền y dường như vẫn còn suy nghĩ.
Trong lòng y như đang có sự chờ mong, chờ mong đại tỷ và đại huynh không dễ dàng tìm đến nơi này, như thế tỷ đệ y sẽ không rời khỏi nơi này, nhưng tỷ tỷ nói cũng không sai, ở lại Bắc Hải cũng không tốt, không danh không phận ở lại gì chứ? Nói thật cũng cảm thấy xấu hổ.
Nếu, nếu, nếu như Mạnh Ngạn ca ca là tỷ phu … Thì tốt biết mấy.
Ý tưởng này trong đầu y không thể nào xóa đi được.
Gia Cát Lượng như người vô hồn ngồi ở cửa nhà Trịnh Huyền, khi vào lớp học ý nghĩ ấy không ngừng hiện ra trong đầu.
…
- Báo!
Thiên Tương Vãn, Lưu Sấm đang ngồi chế tác sa bàn.
Hắn dùng xôi xen trộn lẫn trong đất bùn, chế tạo ra đất sét để phát họa địa hình địa mạo.
Đúng lúc ấy chợt nghe ngoài cửa có người quát lớn.
Theo sát sau một tên lính tốt chạy vào, một chân quỳ trên mặt đất, vui mừng nói:
- Khởi bẩm Công tử, Kiềm Tưu cách sáu trăm dặm có báo Thái sử tướng quân và binh mã Đông Lai giao chiến ở bên sông Cô Thủy, đại hoạch toàn thắng. Ba nghìn binh mã Tráng Võ tổn thất hơn phân nửa, Trường Quảng Giáo Úy Vương Doanh đã bỏ trốn, không thể trợ giúp Bất Kỳ, Thái Sử tướng quân nói nhất định không cần đổ máu cũng có thể lấy được Bất Kỳ.
Lưu Sấm nghe thế mừng rỡ vô cùng.
Hắn vội vàng hỏi:
- Tiết Văn đã đến nơi chưa?
- Khởi bẩm Công tử, Công tử Tiết Văn đã dẫn 1600 thanh niên cườn tráng đến thành Bất Kỳ. Anh ta còn truyền tin nói mười thuyền biển Úc Châu Sơn đang trên đường đến, có mang theo ba ngàn người chậm nhất trong sáng nay đổ bộ, xin Công tử yên tâm.
Úc Châu Sơn rốt cuộc cũng bắt đầu hành động.
Tuy rằng chỉ có hai vạn tám trăm ngàn người nhưng đối với Lưu Sấm hiện giờ mà nói đúng là yểm trợ cần thiết.
Chỉ bằng nhân khẩu ở tam huyện Đông Võ, hơn nữa nhân khẩu ở hai huyện Cao Mật, Di An đã hơn mười vạn, số người này nghe không phải là ít nhưng nếu gánh vác đến mấy huyện thành cũng không đến nỗi. Cho đến nay, thế chân vạc Lang Gia mới được thành lập nhưng nơi có vấn đề lớn nhất chính là Kiềm Tưu, người nơi này khá thưa thớt, không được phát triển là mấy. Tuy Hoàng Trân đã bắt đầu chiêu mộ lưu dân đồng thời cũng chuẩn bị mở rộng đồn điền, nhưng so với Đông Võ và Lang Gia mà nói Kiềm Tưu quá kém, không được vững chắc … Hai vạn tám trăm ngàn nhân khẩu nếu đến nơi an toàn mà nói … Không nghi ngờ gì nữa nó khá hữu dụng với Kiềm Tưu.
Như vậy, Lưu Sấm có thể hoàn toàn khống chế được vịnh Giao Châu rồi sau đó nhanh chóng mở rộng. Hai vạn tám trăm ngàn người đổ bộ rồi cướp lấy Tráng Võ, bởi thế chỉ cần bước đi kiên có liền tương đương với mở rộng môn hộ phía Tây Nam Đông Lai.
- Truyền mệnh lệnh của ta, Tử Nghĩa nhanh chóng cướp lấy Bất Kỳ, phải thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, tính toán kế hoạch chu đáo.
- Vâng.
Tiểu giáo lập tức lĩnh mệnh mà đi, Lưu Sấm ở trong đại sảnh hưng phấn vô cùng.
Lúc này, Gia Cát Lượng bên ngoài tiến vào nhìn diện mạo Lưu Sấm không kìm được hỏi:
- Mạnh Ngạn ca ca, sao huynh hưng phấn thế.
- Khổng Minh,Tráng Võ đã bị bại rồi.
Gia Cát Lượng nghe thế ngẩn ra, vô cùng mừng rỡ.
Chính y cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, theo lý mà nói Lưu Sấm cướp lấy Bất Kỳ và cũng không có quan hệ gì với y cả, nhưng không biết tại sao nghe tin tức như vậy y cũng không kìm được sự vui mừng khôn siết. Lúc đầu y có chút bài xích đối với quần thể Lưu Sấm, nhưng tới bây giờ y đã hoàn nhập dần vào, những biến hóa của trong nội tâm ngay cả Gia Cát Lượng cũng không thể hiểu được cảm giác của chính mình.
- Thật thế sao, chúc mừng Mạnh Ngạn ca ca.
Hai mắt Gia Cát Lượng đảo nhìn đến sa bàn Giao Đông Lưu Sấm làm vẫn chưa xong, đột nhiên hỏi:
- Mạnh Ngạn ca ca, sao huynh không lệnh cho Công Lưu đại ca phái binh lính đến tụ tập ở Giao Thủy? Như thế có thể khiến cho Tráng Võ cảm nhận được áp lực, nói không chừng không bao lâu sau chỉ cần nắm được Bất Kỳ, Vương Doanh Tráng Võ nhất định loạn trận pháp, như thế không cần đánh cũng thắng.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút cảm thấy chủ ý này của Gia Cát Lượng rất tốt.
Vì thế hắn gật gật đầu nói:
- Ý này của Khổng Minh rất hợp với ta! …
Năm đầu Kiến An, ngày 27 tháng 12, Trương Hoằng lại đi lên đầu thành Bất Kỳ nhìn binh doanh ngoài thành, sắc mặt trắng bệch.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
Trương Hoằng thì thào nói, không kìm được nuốt nước bọt khàn giọng rít gào nói:
- Ngươi không nói Vương Giáo Úy phái viện binh đến sao? Viện binh đâu? Viện binh đâu?
Lời nói chắc nịch ngày trước của tên huyện úy rằng Vương Doanh nhất định sẽ phái viện binh đến lúc này cũng ú ớ không trả lời được.
Đúng vậy, viện binh đâu? Ngày hôm qua đích thật Vương Doanh đã phái viện binh đến nhưng không nghĩ ở bến sông Cô Thủy lại gặp quân của Hoàng Trân.
Lúc đó Vương Doanh có ba ngàn binh mã, còn Hoàng Trân chỉ hơn ngàn người.
Hai bên ở sông Cô Thủy triển khai trận thế … Hoàng Trân dựa vào địa hình hiểm trở gắt gao ngăn cản binh mã Vương Doanh, hai bên giao đấu bắt đầu từ giờ Thìn, giằng co hơn một tiếng đồng hồ, thấy Hoàng Trân dường như không ngăn cản được nên Thái Sử Từ phái một nhánh kỵ quân đánh từ phía sau Vương Doanh, Vương Doanh bất ngờ không kịp đề phòng, trận cước đại loạn, nhân cơ hội này Hoàng Trân phát động phản công Vương Doanh.
Sau một cuộc đại chiến, Vương Doanh thảm bại, chạy trối chết trở về thị trấn Tráng Võ.
Ba nghìn binh mã chỉ còn lại một nghìn, số còn lại nếu không phải chết trận thì cũng trở thành tù binh của Thái Sử Từ.
Trải qua trận chiến này Vương Doanh cũng không thể nào cứu viện Bất Kỳ.
Một mặt gã phái người hướng Trường Quảng cầu viện binh, một mặt tăng phòng ngự cho Tráng Võ, để ngăn chặn Thái Sử Từ lại tấn công.
Nhưng Thái Sử Từ căn bản lại không để ý đến Vương Doanh, sau đại thắng ở Cô Thủy lập tức suất binh về Bất Kỳ … Đêm đó còn có mười thuyền Tiết Châu đến biển vịnh Giao Châu, hơn ba ngàn người lên bờ thành công gặp người của Tiết Văn, thế nên cho nên sau khi trời sáng Trương Hoằng phát hiện quân địch gia tăng mấy lần hôm qua, khoảng hơn năm ngàn người. Hơn năm ngàn người đang ở ngoại thành Bất Kỳ, cảnh tượng vô cùng hoành tránh.
Đưa mắt nhìn cờ hiệu phất phơ bay trong gió, Trương Hoằng bị dọa gần bề mật mà chết.
Đúng lúc này Thái Sử Từ mang theo Tiết Văn và Hậu Tiền đi vào dưới thành.
Thủy lập tức suất binh về Bất Kỳ … Đêm đó còn có mười thuyền Tiết Châu đến biển vịnh Giao Châu, hơn ba ngàn người lên bờ thành công gặp người của Tiết Văn, thế nên cho nên sau khi trời sáng Trương Hoằng phát hiện quân địch gia tăng mấy lần hôm qua, khoảng hơn năm ngàn người. Hơn năm ngàn người đang ở ngoại thành Bất Kỳ, cảnh tượng vô cùng hoành tránh.
Đưa mắt nhìn cờ hiệu phất phơ bay trong gió, Trương Hoằng bị dọa gần bề mật mà chết.
Đúng lúc này Thái Sử Từ mang theo Tiết Văn và Hậu Tiền đi vào dưới thành.
Đăng bởi: admin