Lão nhân biến đổi sắc mặt, vô cùng khó coi.
Tự Tông ở một bên nói: - Thật ra y không hề ẩn nấp gì cả mà làm Giáo úy Đông môn. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, ta còn không biết y đã từng là thuộc hạ của Sấm tặc
Sắc mặt của lão nhân càng thêm khó coi, lớn tiếng quát: - Truyền lệnh xuống, lệnh Lã Khoáng suất bộ đoạt lấy cửa Đông. Viên Thiệu thua cũng chẳng oan uổng gì, nuôi dưỡng một đám người ngu xuẩn đến vậy. Phải biết rằng, Tự Tông là giáo úy Nghiệp Thành, mà Sầm Bích lại là thuộc hạ của y. Nhưng đến quá khứ của đại tướng dưới tay mình y còn không biết thì sao có thể đảm đương được chức giáo úy Nghiệp Thành? Hôm nay nếu để Lưu Sấm chạy thoát chính là vì chút sơ sẩy này.
Cửa Đông ở ngay phía trước.
Sầm Bích cuối cùng cũng lựa chọn quyết ý một lần nữa sẵn sàng góp sức cho Lưu Sấm. Đây là một lựa chọn rất gian nan nhưng Sầm Bích rất rõ ràng, huynh đệ Viên thị đại thế đã mất, lưu lại cũng chẳng qua là lấy thân phận một hàng tướng góp sức cho Tào Tháo. Y vốn cũng không phải nhân vật lớn thanh danh vang dội gì cả, dưới trướng Viên thị còn không được trọng dụng, sẵn sàng góp sức cho Tào Tháo liệu có thể được trọng dụng không? Trong lòng Sầm Bích hết sức rõ ràng, nếu muốn có thành tựu, chỉ có sẵn sàng góp sức cho Lưu Sấm, chớ đừng nói chi là người nhà y đều đã sớm được đưa đến U Châu.
Cửa Đông Nghiệp Thành đang mở rộng. Sầm Bích ở phía trước dẫn đường, Lưu Sấm mang theo đám người Đổng Phi theo sát phía sau. Nhưng Viên quân lại không muốn nhè miếng thịt béo này ra, sao có thể cam tâm để Lưu Sấm chạy mất.
Đúng vào Lưu Sấm sắp đến cổng thành, chợt nghe phía sau từng trận tiếng ngựa hí dài. Ngay tiếp theo chợt nghe thấy Lý Dật Phong rống lớn nói: - Nguyên Tắc!
Lưu Sấm vội vàng quay đầu ngựa. Hóa ra là tọa kỵ của Võ An Quốc bị tên của Viên quân bắn trúng.
Y lập tức ngã từ trên ngựa xuống, lăn trên mặt đất hai vòng mới đứng lên. Thuận tay nhặt lên một cây trường mâu, cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: - Hàm Ngưu Nhi, nhanh chóng đưa chủ công rút lui, Quốc nguyện ở lại cản đường, quyết tử chiến vì chủ công.
- Nguyên Tắc!
Lưu Sấm giục ngựa muốn tiến lên đã thấy Võ An Quốc râu tóc dựng đứng, lạnh lùng nói: - Chủ công lúc này không đi, còn đợi khi nào.
Viên quân đã ào ào kéo đến, Võ An Quốc vũ động trường mâu, đón lấy đám Viên quân tiến lên, đồng thời cao giọng hô: - Chủ công mau đi đi, ngày sau vì Quốc báo thù là được.
Trường mâu hung ác đâm đến, tất cả Viên quân xung quanh dường như không ai có thể ngăn cản được một mâu của Võ An Quốc.
Lý Dật Phong, Sầm Bích và Lư Dục gắt gao giữ chặt dây cương của Lưu Sấm: - Chủ công mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp nữa.
Trong lòng Lưu Sấm có thể nào không rõ, Võ An Quốc tụt lại phía sau chắc chắn chết không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn rõ ràng hơn cả, vào thời khắc này hắn nên tức tốc rời khỏi nhưng hắn sao có thể nhẫn tâm bỏ lại Võ An Quốc. Vị lão thần này đã theo hắn sáu năm trời rồiNhớ ngày đó hắn còn chưa có chiếm lĩnh nước Bắc Hải, Võ An Quốc liền sẵn sàng góp sức bên cạnh hắn. Sáu năm qua Võ An Quốc mặc dù không có chiến công hiển hách như đám người Thái Sử Từ vậy nhưng cũng đã vì hắn lập biết bao công lao hãn mã.
- Chủ công, không được tiếp tục do dự nữa, nếu không Nguyên Tắc chết không nhắm mắt.
Lưu Sấm sau khi nghe xong, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng dài rồi thúc ngựa xông ra khỏi cửa thành.
Võ An Quốc thì đứng ở cửa thành, mình đầy thương tích. Nhưng khi y nghe thấy được tiếng thét dài kia của Lưu Sấm lại như trút được gánh nặng, thở nhẹ ra một hơi. Từng cảnh tượng từ ngày xưa bắt đầu đi theo Lưu Sấm hiện lên trong đầu. Võ An Quốc đột nhiên hét lớn một tiếng, đâm mâu nhằm phía Viên quân. Lại nghe có người cao giọng hét lên: - Bắn tên!
Trong phút chốc, một loạt tên xé tan không trung lao đến. Mũi tên đầu ba chạc càng ngày càng gần, Võ An Quốc đột nhiên dừng bước lại, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng: - Chủ công, kiếp sau Quốc nguyện lại góp sức cho chủ công!
Còn chưa dứt lời, tên bắn như mưa.
Tiếng hô của Võ An Quốc quanh quẩn trong khoảng không Nghiệp Thành, Lưu Sấm dẫn mọi người xông ra khỏi Nghiệp Thành, thừa cơ trời chưa sáng mà chạy. Chỉ có điều, tuy đã chạy ra khỏi Nghiệp Thành nhưng ngoài thành vẫn có vô số Viên Binh mai phục. Bọn họ nhận được tín hiệu trong thành, vội vàng lao đến trợ chiến. Nhân số tuy đông nhưng sao có thể chống đỡ được cả đám Lưu Sấm tàn sát? Đợi Viên binh trong thành đến thì Lưu Sấm đã đem người giết đến chân núi phía đông Thái Hành Sơn rồi. Người dẫn đầu Viên quân truy kích là một tướng lĩnh trẻ tuổi.
Nghe nói đám người Lưu Sấm trốn vào Thái Hành sơn, y mày nhăn lại, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Thái Hành sơn thế núi kéo dài, đám người Lưu Sấm trốn vào Thái Hành sơn, đừng nói số binh mã trong tay y, cho dù là nửa già binh lính Ký Châu cũng đừng mơ phong tỏa được cả quả núi này.
Y vội vàng trở về Nghiệp Thành trình báo với lão nhân kia.
Lão nhân kia sau khi biết được, chỉ biết thở dài một tiếng: - Trời không diệt Sấm Nhi, lần này bị hắn trốn thoát, lần sau muốn bắt lại hắn tất còn khó hơn lên trời.
- Vậy hiện giờ nên làm như thế nào cho phải?
Lão nhân sau khi trầm ngâm một lát nói: - Vô Địch, ngươi lập tức cùng Lã Khoáng chiếm trước Hàm Đan, đồng thời nghĩ cách phong tỏa tám khe núi của dãy Thái Hành sơn, tận lực tìm kiếm tung tích của Sấm Nhi. Hữu Học, ngươi dẫn theo một đội binh mã, tiến đến hội hợp với Tử Liên thúc phụ của ngươi, giáp công đội quân của Hứa Chử, nhưng không được lơ là thiếu cảnh giác. Hổ Si kia đi theo Lưu Sấm, trải qua trăm trận chiến, cũng coi như một viên mãnh tướng. Lão Bi doanh dưới trướng y lại là quân tinh nhuệ do một tay Lưu Sấm huấn luyện ra, không phải là Hổ Báo kỵ thì không thể ngăn cản. Ngươi là kẻ sáng suốt nhưng cũng không thể coi thường đối phương. Trận chiến này tất yếu phải khiến Sấm nhi đã bị thương nặng, nếu có thể lấy mạng Hứa Chử thì chính là lập công đầu rồi
Tướng lĩnh trẻ tuổi nghe vậy, vội vàng khom người lĩnh mệnh.
Đợi sau khi y rời khỏi, chỉ thấy hai người Tự Tông và Trần Lâm cung kính đứng trước mặt lão nhân: - Văn Hòa tiên sinh, kế tiếp chúng ta nên làm gì cho phải?
Con ngươi của lão nhân chợt lóe sáng, trên gương mặt gầy guộc lộ ra một nét cười.
- Tiếp theo xin mời hai vị cùng ta đến Nội Hoàng, khuyên nhủ hai vị Viên công tử đầu hàng.
-
Tháng tư năm Kiến An thứ bảy, Tào Tháo thừa dịp mọi người đều tập trung về Lê Dương, mệnh Đô Đình Hậu Giả Hủ, lặng lẽ đến Nghiệp Thành. Trên thực tế, từ sau khi Viên Thiệu qua đời, ở Nghiệp Thành đã có rất nhiều người âm thầm cấu kết với Tào Tháo.
Trong đó đám người Tự Tông, Trần Lâm lại càng tỏ ra bằng lòng quy thuận. Viên Thiệu vừa chết, Viên thị đại thế đã mất... Phương Bắc có Lưu Sấm hùng cứ Tái Bắc, phía nam có Tào Tháo như hổ rình mồi. Mà Viên thị huynh đệ lại vì chuyện thừa kế mà trở mặt thành thù, thế như nước với lửa khiến người ta không khỏi mất hết hy vọng. Vì thế sau khi suy nghĩ cẩn thận, đám người Tự Tông, Trần Lâm lựa chọn đầu quân cho Tự Tông. Nguyên nhân cũng không quá phức tạp, Lưu Sấm tuy hùng cứ Tái Bắc nhưng U Châu dù sao cũng là vùng đất lạnh giá, tiền bạc và lương thảo không dồi dào. Lưu Sấm dù là hoàng thúc Đại Hán thì sao chứ? Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, bản thân đã đủ lông đủ cánh, thực lực ưu việt Viên Thiệu tuy rằng hai lần đại bại nhưng uy danh thì Lưu Sấm có thể sánh bằng sao.
Chẳng sợ Trần Lâm từng làm hịch văn đắc tội Tào Tháo, nhưng suy nghĩ tường tận ra vẫn như trước quyết định đầu quân cho Tào Tháo.
Sự bất lợi về tuổi tác và kinh nghiệm của Lưu Sấm lúc này đều biểu lộ hết không thể nghi ngờ. Gần như không ai có thể tin tưởng, Lưu Sấm có thể đối kháng Tào Tháo.
Viên Khắc là em họ của Viên Thiệu, cuối cùng cùng quyết ý phản bội Viên Thượng.
Y dưới sự khuyên bảo của Tự Tông, Trần Lâm nghe theo Giả Hủ sai khiến, muốn gươm không nhuốm máu lấy được Nghiệp Thành. Lại không nghĩ tới Lưu Sấm đột nhiên đến, khiến cho Giả Hủ không thể không hành động trước một bước. Không chỉ có như thế, ấn Đại tướng quân cũng bị kẻ khác cưỡng ép cướp đi...
Nghiệp Thành tạo phản, cũng khiến cho Viên Thượng thân ở Lê Dương trở nên rối loạn.
Y có lòng muốn đàm hòa với Viên Đàm, lại bị Viên Đàm yêu cầu quy thuận. Viên Thượng cũng là kẻ tâm cao khí ngạo, nghe thấy yêu cầu xấc xược như vậy của Viên Đàm, trong cơn giận dữ liền thu quân rút lui Cũng may, Viên Thiệu kinh doanh ở Hà Bắc nhiều năm. Dù sao còn lại chút nền tảng. Vốn An Bình tướng quốc Cao Phiên sau khi biết được Phùng Lễ phản bội, Nghiệp Thành gặp chuyện không may cũng chưa đầu hàng mà là đem quân xuất kích, chiếm lĩnh Xích Khâu, sau khi hợp quân với Viên Thượng liền lập tức lui về Triệu Quốc. Phản tướng Lã Khoáng mặc dù chiếm được Hàn Đan trước, nhưng dù sao Viên Thượng cũng là con trai của Viên Thiệu, ở Hàm Đan vẫn có người hưởng ứng. Thêm vào đó Cao Can từ Tịnh Châu điều động viện binh trợ giúp, Lã Khoáng cũng không dám lấy cứng chọi cứng, bất đắc dĩ rời khỏi Hàm Đan, đóng quân ở thành Lương Kỳ, giữ thế đối đầu với Viên Thượng.