Mưa lất phất, theo gió nước gợn ánh sáng trong suốt.
Lưu Sấm đứng trên một tảng đá lớn, đưa mắt hướng nhìn ra xa. Phía sau, Thái Sử Từ đang làm khâu chuẩn bị cuối cùng. Chỉ thấy y dắt Sư Tử Thông, lấy yên ngựa lớn đeo thật chặt, rồi sau đó leo lên ngựa.
- Công tử yên ngựa này, làm thực tinh xảo.
Thái Sử Từ trên ngựa vặn vẹo vài cái, không kìm nổi lại phát ra lời tán thưởng.
Lưu Sấm ở Nhữ Âm những này qua, cũng không rảnh rỗi. Hắn đã sai người làm mấy bộ yên đăng và móng ngựa sắt, cấp cho Thái Sử Từ, Từ Thịnh, đám người Lăng Tiêu lắp cho tốt. Những thứ này, vẫn chưa thông dụng lắm... Lưu Sấm thậm chí khichế tác, cũng vô cùng cẩn thận.
Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống, thở dài một cái.
- Như thế nào rồi, Lý Thông bên kia có tin tức chưa?
- Quân tiên phong của Lý Thông đã đến Nhữ Thủy, tuy nhiên chưa qua sông.
Thằng nhãi này lại là người cẩn thận... Nhưng ta đoán chừng, chậm nhất khi trời tối đen, đại quân hắn nhất định sẽ đến Nhữ Âm thị trấn.
- Rất tốt!
Lưu Sấm dứt lời, nhìn thoáng qua kỵ quân ở trong rừng xếp thành hàng chỉnh tề .Đây gần như là hắn hiện tại xuất thủ toàn bộ vốn liếng, tổng cộng một trăm lẻ tám người, trong đó còn bao gồm hai người Bùi Thiệu và Chu Thương.
Một trăm lẻ tám người này, cũng hợp thành tùy thân quân của Lưu Sấm.
Hắn nhớ mang máng dưới tay Đổng Trác từng có một đội tinh nhuệ, tên là Phi Hùng Quân, do Lý Thôi chỉ huy.
Nghe nói đội tinh nhuệ này là Đổng Trác tốn hao món tiền khổng lồ, từ trong quân Tây Lương thuyên chuyển ra tinh nhuệ, kết hợp người ở đám Hưu Chư mà tạo thành.
Chỉ tiếc, đội Phi Hùng Quân này cũng không có tồn tại được lâu lắm.Từ khi Đổng Trác bị giết, Phi Hùng Quân do Lý Thôi suất lĩnh xuống rất nhanh chóng chia năm xẻ bảy, từ đó về sau tình hình không biết sao nữa.
Lưu Sấm thật thích tên này, bởi vì nhũ danh của hắn bên trong cũng có một chữ “Hùng (Gấu)“. Đời sau cũng có Phong Thần diễn nghĩa nói Khương Tử Nha lưng cõng Phi Hùng, quản lý Phong Thần. Gấu, ở thời kì Đông Hán có thể là một loại động vật cực kỳ hung mãnh hơn nữa có chứa ý nghĩa đặc thù.
Cho nên khi đang gây dựng thân quân hỗ trợ này, Lưu Sấm liền nghĩ đến hai chữ 'Phi Hùng'.
Nhưng trước đó đã có Phi Hùng Quân, khiến hắn có chút khó chịu.
Vì thế suy nghĩ một lúc lâu, hắn đem thân quân này gọi là 'Phi Hùng Vệ “ tuyrằng nghe ra so với Phi Hùng Quân không được uy phong như vậy, nhưng thích hợp nhất với quy mô trước mắt. Phi Hùng Vệ chia làm hai đội, phân chia cho hai người Chu Thương và Bùi Thiệu chỉ huy, có thể so với đội trưởng.
Có lẽ, ngày sau này Phi Hùng Vệ sẽ biến thành Phi Hùng Quân.
Nhưng Lưu Sấm cũng không muốn nhanh chóng khuếch trương, hắn cần đem Phi Hùng Vệ này biến thành một đội thân binh thực sự bách chiến.
Trong đầu có rất nhiều tư tưởng, đáng tiếc không có cơ hội thực thi ra.
Tránh thoát được tai nạn lúc này đây, nếu mọi thứ có thể thuận lợi ..., dựa theo Bộ Chất và kế sách của Lã Đại, hắn có thể có được một nơi cư trú. Cho đến lúc đó, hắn mới có thể thực sự xây dựng Phi Hùng Vệ. Nếu không, tất cả mọi thứ đều chỉ cóthể là cái không tưởng.
- Công tử, Tử Thăng đến rồi!
Đang khi Lưu Sấm miên man suy nghĩ, chợt nghe có người lớn tiếng kêu.
Hắn vội vàng bước lên phía trước, đưa mắt nhìn.
Rất xa, từ quan đạo chạy tới một đội binh mã.
Một đám nhìn qua là áo mũ không chỉnh tề, rất nhiều người trong tay thậm chí ngay cả binh khí cũng không có.
Mà người phía trước, thì là Tiêu Lăng.Gã vừa giục ngựa chạy trốn, vừa nhìn về phía sau. Ở phía sau đội ngũ này, bụi mù cuồn cuộn, một đội quân mã đang nhanh chóng ép tới, càng ngày càng gần.
Trên mặt của Lưu Sấm, đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Hắn ngoắc ra hiệu tùy tùng dẫn ngựa lại, rồi sau đó vịn yên bước lên, lập tức ngồi lên.
- Đến rồi!
Sau khi hắn nhẹ giọng nói một câu, quay đầu nói với Thái Sử Từ:
- Có thể thành công hay không, là hành động lúc này... Phái tiên phong, chặt đứt eo này.- Đang làm như thế!
Đám người Tiêu Lăng chạy chật vật không chịu nổi, rất nhanh đã vụt qua đám người Lưu Sấm.
Ước chừng khoảng mười phút, một đội kỵ quân gào thét qua... Xa hơn phía sau, chính là bộ quân bạt mạng chạy trốn, ý đồ đuổi tiến kỵ quân ở phía trước.
Chỉ có điều, đội hình binh mã này lúc chạy trốn hoàn toàn loạn điệu.
Mọi người gần như là thở hồng hộc, lại vốn không ai đi chú ý tình huống bên đường. Trong đội ngũ kia giữa đại kỳ viết một đấu lớn chữ 'Lý'. Lưu Sấm tính toán thời gian, biết đã đến thời điểm rồi, bèn thúc giục Tượng Long, chiến mã rồi đột nhiên ngửa móng đứng thẳng lên, phát ra một tiếng rồng gầm giống như tiêng sư tửhống.
- Để ta giết!
Lưu Sấm hét lớn một tiếng, con ngựa từ sườn núi lao xuống.
Thái Sử Từ cũng thúc giục Sư Tử Thông, theo sát phía sau Lưu Sấm, lấy cung lấy tiễn, một bên phóng ngựa chạy vội, vừa kéo cung bắn tên.
Tốc độ hắn bắn cực nhanh, một mũi tiếp theo một mũi.
Cường Cung gần năm thạch, sức kéo gần sáu trăm cân, từng mũi từng mũi tên rít bay ra, tiếng huýt gió phá không gian được phát đi..Lưu Sấm cũng như vậy giương cung bắn tên, tuy rằng thuật bắn so với Thái Sử Từ không được chính xác, nhưng là có thể một mũi tên một người, không phát nào hụt... Bất kể thế nào nói, hắn theo Thường Thắng học bắn, sau lại tuy rằng sống lưu lạc, nhưng lại chưa bao giờ ngưng việc luyện tập. Sau lại gặp được một thần xạ thủ như Thái Sử Từ vậy, đương nhiên khiêm tốn thỉnh giáo. Thuật bắn của hắn sau khi trải qua sự chỉ điểm của Thái Sử Từ cũng từ từ hoàn thiện.
Hai người, hai cây cung, hai túi tên.
Từ trên sườn núi đến đường cái quan, không quá khoảng cách một trăm bước trở lại, hai người đã đem ba mươi mũi tên trong túi toàn bộ sử dụng hết.
Lúc này, hắn hai người đã đến trước mặt quân của Viên Thuật. Chỉ thấy hai người thu cung lại, giơ cao binh khí, hét lớn một tiếng sát nhập đoàn người. PhiHùng Vệ dưới sự dẫn dắt của Bùi Thiệu và Chu Thương, cũng không yếu thế chút nào, nhảy vào trong loạn quân. Vốn là truy kích địch nhân, căn bản không có nghĩ đến sẽ gặp phục đánh, lập tức liền loạn thành một bầy. Lưu Sấm múa Bàn Long Côn, tay Thái Sử Từ giơ cao Hạc Vũ Thương.
Một côn, một thương, như vào chỗ không người.
Ở phía sau họ, Chu Thương múa Đại Trát Đao dài gần bảy thước, ánh đao chớp sáng, xuôi ngược tung bay.
Trường thương trong tay Bùi Thiệu như giao long ra khỏi biển, giết máu chảy thành sông. Phi Hùng Vệ đều cùng cầm trong tay trường mâu, trong loạn quân xung phong liều chết. Tuy rằng thân quân tùy tùng này, thời gian huấn luyện cũng không tính là quá lâu, nhưng dưới sự dẫn dắt của bốn vị chủ tướng, cũng vô cùng dũngmãnh.
Lưu Sấm hứng khởi giết, đại côn vù vù rung động.
Bá vương Nhất Tự súy côn thức liên tiếp xuất ra, mặc dù có một vài Viên quân tiểu tướng tiến lên ngăn trở, lại bị một côn của hắn, toàn bộ đập xuống ngựa.
Sức sát thương của Bàn Long Côn không giống đao thương khác thường.
Thế nhưng sức Lưu Sấm lớn, Bàn Long Côn nặng.
Hễ là tên quân nào bị hắn đập trúng, không chết cũng là gãy xương đứt gân...
Tên chủ tướng tên là Lý Mậu.Gã phụng mệnh làm Tiên Phong Quan, nào biết được trên đường bị Tiêu Lăng ngăn trở.
Sau khi hai người giao phong mười mấy hiệp, Tiêu Lăng liền lộ vẻ chống nổi, dẫn quân chạy trối chết.
Lý Mậu, xuất thân đại tộc Hoài Nam, tuổi trẻ khí thịnh, tâm cao khí ngạo.
Sau khi đến nương tựa Viên Thuật, càng dựa vào sức của gia tộc lập tức được trọng dụng, trở thành Giáo Úy một doanh. Năm ấy hai mươi mốt tuổi, ở trong quân trở thành Giáo Úy, tự nhiên đắc chí vừa lòng. Lần này trước khi từ Trường Nô tiến đến, Lý Mậu càng có chủ ý phải chém tướng, đoạt cờ, kiến lập công huân.
Cho nên, gã sao chịu buông tha Tiêu Lăng.Theo gã, đám người Lưu Sấm chẳng qua chỉ là một đám giặc cỏ, căn bản không cần Trường Nô tướng quân đích thân xuất mã, một mình gã cũng đủ để đoạt lại thị trấn Nhữ Âm. Cho nên, Lý Mậu đuổi theo Tiêu Lăng không bỏ, hai ngàn quân tiên phong cũng vì gã ra sức đuổi theo mà đội hình hoàn toàn tách rời.
Bị Lưu Sấm Thái Sử Từ xông lên, binh mã lập tức đại loạn.
Lý Mậu đang ở phía trước hăng say đuổi theo, khi mắt thấy gần đuổi kịp Tiêu Lăng, chợt nghe phía sau đại loạn.
Hắn vội vàng ghìm ngựa, quay người lại điều tra.
Một con khoái mã chạy như bay đến, người trên ngựa lập tức nhảy xuống, nhanh chóng bước vài bước quỳ một chân trên đất nói:- Khởi bẩm Giáo Úy, đại sự không hay... trên đường cường đạo mai phục tập kích, trung quân không kịp đề phòng, đã loạn rồi, mời Giáo Úy nhanh chóng đem binh đi cứu viện trước.
Lý Mậu giận tím mặt,
- Cường đạo dám bắt nạt ta!
Gã không nói hai lời, lập tức quay đầu ngựa.
- Truyền lệnh của ta, toàn lực đánh trả!
Kỵ quân sau khi quay đầu sau, vốn là bởi vì đội hình hành quân gấp đã hỗn loạn, lập tức trở nên càng hỗn loạn thêm.Mà lúc này, chợt nghe phía sau vang lên một hồi trống.
Sau đó Tiêu Lăng ở phía trước hợp với đại đội nhân mã, lập tức quay lại truy kích.
Trong phút chốc, Viên quân đại loạn. Kỵ quân phía trước trở về, binh mặt sau xông về phía trước. Thêm với Tiêu Lăng như vậy mã thương giết đến, có thể nào không hoảng loạn. Lúc này, lệnh của Lý Mậu đã không có tác dụng, mặc cho gã lớn tiếng la, muốn ổn định đầu trận tuyến, nhưng Tiêu Lăng dẫn quân đã nhảy vào trong Viên quân... Lúc này Tiêu Lăng, cũng không có vẻ mệt mỏi chống đỡ lúc trước nữa. Người như mãnh hổ xuống núi, ngựa giống giao long ra biển. Một cây đại thương múa, nơi đi qua giết được Viên quân liên tục bại lui, không ai có thể ngăn cản...
Tiêu Lăng võ nghệ không tồi, ở dưới trướng Lưu Sấm, mặc dù không như LưuDũng, Thái Sử Từ, nhưng cũng có thể ở dưới Lưu Sấm và Quản Hợi, cùng ngang với Từ Thịnh.
Một người dám cùng bốn người Trình Phổ giao thủ mà còn sống, thế nào lại dám xem thường?
Nếu không có Lưu Sấm ra lệnh, chỉ được bại không được thắng, Tiêu Lăng nói không chừng đã sớm chém đầu Lý Mậu rồi.
Trong lòng, đương nhiên y kìm nén kế sách, cho tới khi Tiêu Lăng ra tay thì càng thêm hung ác. Lý Mậu tiến lên muốn ngăn cản Tiêu Lăng, mới vài hiệp, đã bị Tiêu Lăng chém móp trụ. Nếu không có tên binh đi cùng liều chết cứu gã, chỉ sợ đã chết trong loạn quân. Tuy nhiên, Lý Mậu vận rủi cũng chưa kết thúc. Vất vả trốn trong loạn quân, liền chạm mặt Lưu Sấm... Lưu Sấm cũng không cùng gã nói lời nào,một côn đánh Lý Mậu rớt xuống ngựa, hơn mười đao phủ thủ ùa lên, đem dây thừng trói chặt Lý Mậu, trực tiếp mang về bổn trận.
Đăng bởi: admin