Tình hình chiến sự đã nghiêng xu thế về một bên. Lưu Sấm và Hứa Chử đang được hộ tống đi ra từ cổng thành, thấy bộ dạng tan rã của Lang Gia Binh, không khỏi ngẩng lên trời mà cười lớn.
Cuối cùng cũng đến lúc quyết chiến! Hơn nữa cảnh tượng lúc này, thực sự nằm ngoài dự liệu của Lưu Sấm.
Viện binh của Quản Hợi như thần binh trên trời xuống, khiến cho sự an bài vốn chỉ cần tính toán đánh tan triệt để đối phương, trong chốc lát đã biến thành tận diệt.
Hợi Thúc tìm được đám binh mã này ở đâu vậy? Sao thúc ấy lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Lưu Sấm ngờ vực không giải thích nổi, thế nhưng vào lúc này, hắn muốn hưởng thụ một chút được niềm vui sướng trong đại thắng.
Đại thắng, đây là một đại thắng hoàn toàn! Trải qua cuộc chiến này, quận Lang Gia lại cũng không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với Lưu Sấm, trừ phi Tào Tháo xuất binh, bằng không cho dù Tang Bá có đến cũng không thể xoay chuyển thế cục được.
Kế tiếp, chính là huyện Lang Gia, huyện Kiềm Tưu Kế tiếp nữa, là cả Bắc Hải Quốc ! Lưu Sấm không nhịn nổi cười ha hả không ngừng, nhìn thế cuộc trên chiến trường, người cứ nhẹ nhõm cả đi.
- Lão Hổ Ca, chúng ta trở về đi.
- Lúc này về sao được.
Hứa Chử vừa nghe đã nôn nóng.
Y cũng rất mệt, thậm chí mệt lử đi, đau khắp lưng.
Thế nhưng vừa nghĩ tới nguyên một ngày một đêm bị Tiêu Kiến đánh, thì giờ chẳng dễ để phản công lại, y nào có thể bỏ qua cơ hội đánh chó xuống nước được. Y tinh thần phấn chấn, bộ dạng mong mỏi khiêu chiến hướng về Lưu Sấm.
Lưu Sâm lại không hề hứng thú Lang Gia Binh kinh hãi như biến thành cá trong chậu, bây giờ xuất kích, cũng chỉ là đồ sát mà thôi.
Hắn chẳng có chút hứng thú nào đối với loại trò chơi tàn sát vô nghĩa này. Tuy nhiên, Hứa Chử đã muốn xuất chiến, hắn cũng sẽ không ngăn cản, thế là đành gật đầu đồng ý.
Kỳ thật, không chỉ là Hứa Chử, bao gồm cả Từ Thịnh, Võ An Quốc và đám người Chu Thương cũng đều nóng lòng muốn tham gia trận đồ sát này.
Lưu Sấm vừa xua tay, vừa cho đi. Hắn quay lại đi vào thành, lại thấy một người vẫn cứ đi theo mình.
- Tại sao ngơi lại không đi giết địch đi?
- Bẩm Công Tử, công tử lúc trước muốn tôi đi theo Công Tử, nếu như không có mệnh lệnh của Công Tử, Trương Ngưu Nhi không dám tự ý rời đi.
- Trương Ngưa Nhi !
Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới cái tên này.
- Người tên là Trương Ngưu Nhi hả?
- A, Công Tử còn nhớ rõ tên của ta.
- Thế nào, có thể giết được mười người chưa?
- Cái này
Trương Ngưu vò đầu. Để lộ ra dáng cười thật thà:
- Ta nhớ không rõ lắm.
- Nhớ không rõ lắm. Thế là đủ rồi.
Kỳ thực, dưới tình hình chiến sự như thế này, cuối cùng cũng giết đỏ cả mắt, ai còn có thể nhớ rõ mình giết bao nhiêu người rồi? Ít nhất Lưu Sấm không nhớ rõ. Sau khi hắn từ đường lớn lao tới, chỉ giết đến mức trời đất u ám, binh khí trong tay đổi ít nhất ba lượt. người chết dưới tay hắn, không một trăm thì cũng tám mươi.
Chẳng qua, niềm vui mừng sau đại thắng, sau khi hắn vào thành thì chẳng còn sót lại gì.
Dưới cổng thành, ngổn ngang tứ tung vô số thi thể của binh sĩ, Trương Ngưu Nhi đột nhiên quát lớn một tiếng, bổ nhào vào một thi thể bên cạnh và bật khóc.
Hóa ra, người chết kia đúng là đồng hương của Trương Ngưu Nhi. Hai người cùng tham gia quân ngũ, cùng bị bắt làm tù binh, lại cùng bị bán cho Lưu Sấm, sau này lại cùng nhau theo Lưu Sấm chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm. Thấy sắp yên ổn trở lại, lại chiến đấu tiếp ở dưới thành Đông Võ.
Trương Ngưu Nhi khóc nức nở không ngừng. Lưu Sấm đứng lặng lẽ một phía, nhìn tử thi khắp nơi. Vẫn còn những người bị thương kia, trong lòng hắn có chút nặng trĩu.
Hắn không gọi Trương Ngưu Nhi, mà là một thân một mình xuôi theo phố dài đi đến nha huyện.
- Công Tử
- Tử Sơn, phiền ngươi một việc.
Sự háo hức ở Lưu Sấm có chút tụt giảm, hạ giọng nói:
- Làm phiền ngươi thu dọn những thi thể của các huynh đệ đã chết trận này lại, rồi sau đó thống nhất mai táng đi. Tốt nhất kiếm rõ tên của bọn họ, thời điểm chết thế này, cũng có thể có chút manh mối. Chúng ta chiến đấu liên tục ở các chiến trường ngàn dặm, không muốn nhìn thấy khi đại hoạch toàn thắng, thì lại
Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bí bức, cả người cũng tụt hết cảm hứng.
Bộ Chất ngẩn ra, lại gật đầu, hạ giọng nói
- Chất hiểu được.
Bộ Chất và Hoàng Trân mang theo binh sĩ của Truy trọng doanh bắt đầu dọn sạch thi thể trong thành.
Sau khi Lưu Sấm trở lại huyện nha, ngồi ở trên đại sảnh, ngẩn ngơ đờ đẫn.
Trong nha môn huyện ồn ào ầm ĩ.
Thế nhưng trên đại sảnh lại lạnh lẽo buồn tẻ.
Lưu Sấm tự nhận mình cũng là một kẻ tàn nhẫn, có thể giết người không chớp mắt.
Trước đó, hắn cũng đã trải qua nhiều lần chiến sự, thế nhưng cảm nhận lại không hề giống lúc này.
Binh hành hiểm chiêu, Binh hành hiểm chiêu Hắn lúc này đây quá là tự tin, tự tin về vũ lực của bản thân, tự tin về mưu trí của người bên cạnh mình.
Nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Có một số việc, không phải có mưu trí là có thể làm được.
Nếu như, nếu như hôm nay Thái Sử Từ trở về muộn một chút, nếu không phải Quản Hợi dẫn theo viện binh đến, kết quả trận chiến này, e rằng sẽ càng thêm thê thảm.
Chẳng trách hậu thế người ta nói, Gia Cát cả đời duy cẩn thận.
Đúng vậy, nếu không cẩn thận, thì sẽ chết ngay … Binh hành hiểm chiêu lần này chiến thắng lớn, lần tiếp theo thì sao? Hắn phải chăng còn có vận khí tốt như vậy sao? Nghĩ tới điều này, Lưu Sấm nghĩ mà không thể không sợ được.
Khoảng vào lúc giữa trưa chiến sự ngoài thành đã chấm dứt.
Hoàng Trân đem người thu dọn lấy chiến trường, kiểm kê thương vong, thu bắt tù binh … Lưu Sấm lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, lắng nghe các tướng báo cáo chiến quả.
- Tiêu Kiến lần này tập kết tám ngàn quân dũng mãnh tới phạm Đông Võ, chém hơn hai nghìn ba trăm đầu, tù binh hơn ba nghìn người, còn lại đều bỏ chạy tán loạn.
Nói cách khác, đào tẩu hơn hai nghìn người ư?
- Tiêu Kiến thì thế nào?
- Tiêu Kiến bị Tử Nghĩa bắt sống, nay đã bị nhốt trong đại lao, chờ xử lý.
Bộ Chất dừng lại một cái, hạ giọng nói:
- Tiêu Kiến này nên giải quyết thế nào, xin Công Tử chỉ cho.
Lưu Sấm day day mũi, do dự một chốc rồi nói:
- Tiêu Kiến tàn bạo, hãm hại trung lương, lại dẫn binh xâm phạm thành trì của ta, bắt đầu khai chiến, dân chúng phải chịu khổ đắng. Cái thằng chó này không giết thì không thể xoa dịu được sự phẫn nộ của dân chúng. Giờ giao cho Khổng Minh, để y giải quyết … Sau khi treo đầu hắn ta ở cổng thành, hãy cảnh báo địch từ phía Nam, làm cho chúng sau này không dám nhìn thẳng vào Đông Võ nữa.
- Các huynh đệ chết như thế nào?
Bộ Chất hạ giọng nói:
- Phía trước trong thành đóng giữ hai nghìn binh mã, hơn nữa một nghìn quân sĩ Truy trọng doahnh, cộng lại tổng có hơn ba nghìn ba trăm Trận chiến này, Hổ Vệ Quân có số lượng tám trăm, mà Truy trọng doanh thương vong quá nửa.
Nói cách khác, gần như thiệt hại một nửa binh lực? Trận chiến này, tất nhiên là đại thắng, thế nhưng chẳng phải là một chiến thắng bi thảm sao? Trong lòng Lưu Sấm có chút hối hận. Nếu như lúc ấy hắn không phải muốn kiên trì có được đại thắng, chỉ sợ cũng sẽ không có thương vong nặng nề như vậy.
Hổ Vệ Quân là binh mã sở thuộc Hứa Chử …
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói:
- Trọng Khang, lần này tù binh hơn ba nghìn người, ta cho phép ngươi điều đi một nửa, bổ sung cho Hổ Vệ Quân.
- Vâng !
- Tù binh còn lại, tạm thời bắt giữ. Những người đầu hàng, thì đưa vào hiệu lực trong Truy trọng doanh Còn những người không đầu hàng, thì giết ngay tại chỗ.
Lưu Sấm vừa dứt lời, chẳng khác nào định xuống nhạc dạo.
Hắn cần làm kinh sợ Bắc Hải Quốc, làm kinh sợ Lã Càn, làm kinh sợ Tang Bá Nếu như không có đủ máu tươi, chỉ sợ cũng khó làm họ sợ. Những người ta không sử dụng, chết ! Đây là nhạc dạo định ra của Lưu Sấm.
Mọi người khi nghe xong cũng không có dị nghị gì.
Bộ Chất theo sát sau báo cáo một chút chiến quả, trong đó điều khiến cho Lưu Sấm cảm thấy vui sướng chính là trong hội báo nhận được hơn hai trăm chiến mã.
Kể từ đó, Lưu Sấm có thể tiến một bước mở rộng quy mô kỵ quân.
- Hợi thúc, thúc rốt cuộc là đến nơi nào? Mấy nghìn binh mã này, từ đâu mà tới vậy?
Cho đến lúc này, Lưu Sấm mới có cơ hội hỏi Quản Hợi.
Quản Hợi nhếch miệng cười, thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Công Tử biết, đó, năm đó ta từng chỉ huy mấy vạn Khăn vàng, tung hoành Thanh Châu. Nhớ hồi đó, ta vây chặt Bắc Hải, kết quả cuối cùng lại chẳng còn gì. Lui về thời điểm Tế Nam Quốc, thuộc hạ của ta có một tên tặc tử cấu kết với đại hào Tế Nam Quốc và ủ mưu phản nghịch. Ta lúc ấy đang sinh bệnh, cho nên cũng không có phòng bị, thế nên bị Từ Hòa đánh lén, giờ mới lánh nạn ở Đông Hải.
Khoản nợ này ta luôn ghi nhớ.
Trước đây khi đi ngang qua Bành Thành, ta nghe người ta nói, không ngờ tên đầy tớ Từ Hòa kia rời khỏi Tế Nam Quốc, đặt chân tại dưới chân núi Nhạc Sơn quận Thái Sơn.
Cho nên ta bèn nảy sinh ý tưởng báo thù. Ta tự tin năm đó có chút uy vọng trong quân đội, cho nên sau khi dẫn Nguyên Thiệu bọn họ trở về, ta bí mật liên hệ với bộ hạ cũ ngày xưa. Người này tên là Hậu Tiền, kể ra vẫn là đồng hương, có thể Tử Nghĩa còn nghe qua tên của y.
Thái Sử Từ ngẩn ra, chợt nói
- Có phải là Mưu Bình Hậu Bá Tuyền ư?
Lưu Sấm tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tử Nghĩa chẳng lẽ cũng biết người này?
- Cũng không hẳn là quen biết, chỉ có điều nghe nói qua họ tên của hắn … Người này vốn là hiệp khách, là người hào phóng, ở Mưu Bình rất có thanh danh. Tuy nhiên ta lại chưa từng gặp qua hắn, không nghĩ rằng hắn lại dưới trướng Đại Dã. Nhưng ta không nhớ rõ lần trước, hắn xuất hiện ở Bắc Hải Quốc.
Quản Hợi cười:
- Lần đó vây công Bắc Hải, Bá Tuyền là chịu trách nhiệm đóng giữ Tế Nam Quốc, vì vậy chưa hề đi theo.
- Thì ra là thế …
- Hợi thúc, vậy sau này thì sao?
- Sau này ư?
Quản Hợi cười ha hả:
- Bá Tuyền là một người trung nghĩa, sớm đã bất mãn với Từ Hòa. Sau khi ta liên lạc với hắn, nhân cơ hội Từ Hòa chưa chuẩn bị, đã chém chết hắn và cướp cả binh mã trong tay hắn. Từ Hòa hợp lại hơn vạn người, thế nhưng ta lựa chọn một chút, chỉ đem theo năm nghìn người. Hôm trước ta ở Vận Đình bất ngờ đánh lén Công Lai đại đạo, liên thủ với Công Lưu diệt sạch quân địch Đông Hoàn.
Ta lo rằng ngươi bên này gặp chuyện không may, cho nên đã dẫn theo ba nghìn người đuổi theo tham chiến Ha hả, lại không nghĩ rằng tới đúng lúc vậy!
Đăng bởi: admin