Tào Hiến lập tức nghe tiếng người quát, vẻ mặt của nàng kinh sợ: - Cậu ta lại đang gây chuyện?
Hoàng Tu Nhi, chính là Tào Chương.
Lúc Lưu Diệp biết Tào Chương cũng ở trên thuyền thì cũng sợ hãi vô cùng.
Chẳng qua là lúc ở trên biển, Liêu Diệp cũng không có cách nào mà đuổi cậu ta đi được, đành phải mang cậu theo vào Lâm Du.
Tào Chương vẫn còn nhỏ lại có sức khỏe ghê ghớm, thích múa thương xách bổng. Sau khi vào Lâm Du, ngày nào cậu cũng đi tìm người luận bàn, cuộc sống trôi qua thoải mái. Cho dù cậu ta còn nhỏ nhưng cũng sắp đột phá đến cảnh giới Dưỡngkhí rồi, người vượt qua cậu ta cũng không phải là nhiều.
- Ở đâu ra một tên tiểu tử dám làm càn như vậy.
Theo đó là một tiếng quát khẽ, Triệu Diễm hoảng sợ, vội vàng nói: - không hay rồi, ca ca ta đến rồi!
Huynh trưởng của Triệu Diễm là Triệu Vân.
Vừa nghe thấy nói Triệu Vân đến, đám người Mi Hoán lập tức kịp phản ứng, chỉ sợ Lưu Sấm quay về rồi.
Các nàng sớm đã nghe nói Lưu Sấm đến sông Lục Cổ, chỉ không ngờ hắn lại về nhanh như vậy. Đám Mi Hoán, Gia Cát Linh, Tuân Đán và Lã Lam lập tức vui mừng.- Tào nương tử, Hoàng thúc đã quay về, chúng ta mau ra chào đón.
Mi Hoán tiến lên nắm chặt tay Tào Hiến ra ngoài, không ngờ Tào Hiến lại nhăn nhó có vẻ không muốn.
Gừ!
Tiểu Hắc thấy Mi Hoán lôi kéo Tào Hiến liền rống lên.
Chưa đợi nó đứng lên, Đại Hắc đã tát nó bụp xuống mặt đất, nhe răng ra rít gào hai tiếng, Tiểu Hắc lập tức không có động tĩnh gì nữa. Tuổi của Đại Hắc và Tiểu Hắc không chênh nhau nhiều lắm nhưng hình thể thì khác xa nhau. Đại Hắc rống lên khiến cho Tiểu Hắc phải ngậm miệng lại, không dám nhe răng với Mi Hoán nữa.- Tào nương tử sao vậy?
- Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem Hoàng thúc có phải chán muội không?
- Sao lại thế được!
Mi Hoán cười nói: - Dù quan hệ của Hoàng thúc và Tào Tư Không thế nào thì cũng không liên quan đến muội. Nếu như muội muốn gả cho Hoàng thúc thì muội là người thân của Hoàng thúc rồi. Chàng ghét muội thì sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, muội đừng có sợ.
Trong lòng Tào Hiến hơi ngượng ngùng lại có chút phất phỏng lo âu.Nhưng có lời khuyên của Mi Hoán, nàng bắt đầu bình tĩnh trở lại đi theo Mi Hoán ra ngoài.
Hai con gấu con theo sau, vẫy vẫy cái đuôi. Mọi người đi ra ngoài hoa viên thì nhìn thấy Tào Chương bị một người thanh niên làm ngã lăn trên đất. Tào Chương tức giận quát ầm lên đánh về phía người kia. Đã thấy vẻ mặt người thanh niên kia rất thong dong, thấy Tào Chương nhào đầu về trước, y nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Tào Chương, chân lại ngáng cậu một cái, làm cho Tào Chương ngã lăn ra đất.
Một người thanh niên khôi ngô ở bên cạnh nhìn hai người cười ha hả.
Ở phía sau hắn có một nam một nữ và một ông lão. Tướng mạo của người nam thanh tú nhìn giống con gái, còn cô gái kia quần áo giản dị mang theo song kiếm.Ông lão thì ôm Cự Khuyết kiếm vừa cười vừa nói với người thanh niên, cũng chỉ trỏ Tào Chương, dường như rất hứng thú.
- Thiếp thân bái kiến Hoàng thúc.
Mi Hoán mang đám Gia Cát Linh đi lên thi lễ với người thanh niên.
Thanh niên tươi cười chất phác: - Hoán Hoán, tiểu tử này là ai vậy?
- Là con của Tào Tư Không, Tào Chương.
Lưu Sấm ngẩn người ra thốt lên: - Lẽ nào là Tào Hoàng Tu Nhi? Sao lại ở đây?- Là đi đến cùng Tào nương tử.
Lúc này Tào Hiến mới rụt rè bước lên nhìn Lưu Sấm, vừa sợ hãi vừa vui mừng: - Tào Hiến bái kiến Lưu Hoàng thúc!
Nhìn thấy Tào Hiến, trong đầu Lưu Sấm lập tức hiện ra Ngọc Oa Nhi mà ngày đó hắn đã cứu.
Hắn thở thầm thở dài, chắp tay cười nói: - Tào nương tử, đã lâu không gặp... Liêu Tây lạnh khủng khiếp, nàng ở trong này tốt chứ? - Vâng!Đối mặt với Lưu Sấm, dường như Tào Hiến có chút sợ hãi. Cũng khó trách được, một người cô bé mười hai tuổi lúc đối mặt với hắn sao lại không có áp lực chứ?
Triệu Diễm ở bên cạnh tức giận nói: - Nhị ca, huynh có ý gì vậy? Chấp nhặt với một đứa trẻ, thật là mất mặt.
Triệu Vân vốn đang hứng thú vui đùa với Tào Chương, chứ không phải là thật.
Nghe Triệu Diễm gào lên, mặt anh ta đỏ bừng lui sang một bên, không ngờ Tào Chương đứng lên như một con hổ đánh về phía mình. Triệu Vân vừa muốn né tránh thì ông lão đứng bên cạnh Lưu Sấm lại lắc mình chắn trước mặt anh ta, bắt được cánh tay của Tào Chương.
- Ngươi buông ta ra!Tào Chương tức giận muốn thoát ra khỏi tay của ông lão.
Nhưng tay ông lão như nhựa cao su vậy, dù cậu ta có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra nổi.
Tào Hiến vừa định lên cản thì Lưu Sấm ngăn lại: - Ngọc Oa chớ lo lắng, Vương sư không có ác ý đâu, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi Hoàng Tu Nhi thôi.
- Vương sư?
Tào Hiến ngẩn người ra nhìn về phía ông lão.
Ông lão tướng mạo gầy guộc, toàn thân không toát lên chút lửa giận nào. Một tayôm kiếm một tay xách Tào Chương, cười tủm tỉm nhìn cậu ta giãy dụa.
Một lát sau Tào Chương được thả xuống, thở hồng hộc.
- Tiểu tử, Sử A là gì của ngươi?
- Hả?
Tào Chương hơi sửng sốt, nhìn ông lão, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: - Sử A tiên sinh dạy tôi kiếm thuật, vậy ông là ai?
- Hoàng Tu Nhi, còn không bái kiến sư tổ đi?
Lưu Sấm khẽ quát một tiếng khiến cho Tào Chương càng thấy nghi ngờ.Lúc này, trên đại thể cậu ta đã hiểu lai lịch của những người này, đặc biệt là Lưu Sấm kia, từ lúc ở Hứa Đô cậu ta đã nghe người ta nói rồi.
Tào Chương nuốt nước bọt nhìn ông lão, nghi hoặc hỏi: - Sư tổ ư?
- Việt Vương tiên sinh năm xưa là đệ nhất kiếm thủ Lạc Dương, từng làm Đế sư, truyền thụ kiếm thuật cho thiên tử. Lúc trước Sử A là môn học của Vương Việt tiên sinh... Nếu ngươi được Sử A tiên sinh truyền dạy thì sao lại không biết đại danh của Vương Việt Vương tiên sinh?
- Ông là Vương Việt?
Tào Chương kinh ngạc thốt lên.Vương Việt mỉm cười gật đầu: - Xem ra, Sử A rất thích ngươi, không ngờ truyền cả phương pháp Dưỡng khí cho ngươi. Nhưng ngươi tính khí dữ dằn, là tướng chinh phạt, khó thành kiếm thủ... Ta có ba bí quyết Dưỡng khí, năm đó chỉ truyền thụ có Sử A hai bí quyết. Ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy không? Ta sẽ truyền ba bí quyết cho ngươi. Tuy nói không thể giúp ngươi học kiếm, nhưng lại có thể giúp người có được khí lực, có căn cơ đánh tốt.
Tào Chương nghe xong đầu tiên là ngẩn người ra, rồi chợt mừng rỡ.
- Tào Chương bái kiến sư phụ.
Lưu Sấm ở bên nhìn là hiểu.- Hoán Hoán, bảo Trinh Nương làm nhiều đồ ăn một chút, hôm nay Vương Sư đến không được chậm trễ, tránh bị người cười chê.
Trinh Nương đó là Đỗ Trinh.
Nàng vẫn đi theo Lưu Sấm, mặc dù không có thân phận gì nhưng trên thực tế cũng như một thị thiếp của Lưu Sấm, giúp Mi Hoán xử lý việc nhà.
Không có cách nào, Gia Cát Linh không thích lo việc nhà, Cam nương tử thì tính tình yếu đuối.
Về phần Lã Lam, Tuân Đán tính còn trẻ con, căn bản là không thể để các nàng lo việc nhà. Đỗ Trinh khôn khéo lại từng đọc sách, có thể hiểu biết chữ nghĩa, giúp Mi Hoán xử lý việc nhà rất thỏa đáng.Mi Hoán cười nói: - Phu quân có khách đến, không ngại thì đến hậu viện nói chuyện.
Thiếp sẽ đi sắp xếp... hôm nay Tiểu Đậu Tử còn phái người đưa đến một vài món ăn thôn quê Lư Long Tắc, vừa lúc nấu xong, trợ hứng cho phu quân và Vương sư.