Cùng lúc đó, Lục Tốn, Hứa Chử và Bàng Đức ở bên bờ sông Thanh Thủy gặp phải phục kích.
Vốn là Lục Tốn là tính toán phục kích Phùng Lễ, nhưng lại không nghĩ đến Phùng Lễ kia căn bản chỉ là một miếng mồi. Hai người Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên đã sớm bố trí, đến khi Lục Tốn hạ lệnh xuất kích, hai đội nhân mã đồng thời giết ra khiến quân Hán đại bại.
Đây cũng là trận đại bại thứ hai của Lão Bi Doanh từ sau trận chiến ở Từ Châu. Chỉ là thất bại lần này còn vượt qua cả trận chiến ở Từ Châu. Nếu không có hai người Bàng Đức, Hứa Chử anh dũng chém giết, nếu không có Lục Tốn lâm trận không loạn, thong dong chỉ huy, chỉ sợ ba nghìn Lão bi đã phải toàn quân diệt vong ở bờ sông Thanh Thủy rồi.
Lục Tốn sau khi bị mai phục liền biết đại sự không ổn. Nhưng lúc này, Tào quân và Viên quân đã hợp binh một chỗ, Lục Tốn tuy có tâm cứu viện Lưu Sấm nhưng lại không rõ tung tích. Rơi vào đường cùng, Lục Tốn quyết ý chủ động xuất kích để thu hút sự chú ý của Tào Tháo. Y trong lúc không ai ngờ tới đột nhiên chiếm đóng Bình Ân. Sau khi chiếm đóng Bình Ân, y lại dẫn không đến hai ngàn Lão Bi Doanh đến sông Khóa làm ra thế tấn công Quán Đào Hạ Hầu Uyên thấy tình thế không ổn, vội vàng suất bộ gấp rút tiếp viện. Không nghĩ binh mã của Hạ Hầu Uyên chưa đến Bình Ân, lại nhận được tin tức, quân Hán đánh lén Thanh Uyên.
Lục Tốn lại xuất ra cờ hiệu của Lưu Sấm, chạy lòng vòng xung quanh Hà Bắc. Hạ Hầu Uyên vài lần thiếu chút nữa liền đuổi kịp Lục Tốn lại bị Lục Tốn lấy công làm lùi, để mất tung tích.
- Diệu Tài thúc phụ, cứ bị bọn họ nắm mũi dẫn đi như vậy, căn bản chẳng được gì cả. Đám Lão bi này làm như vậy là muốn thu hút sự chú ý của chúng ta để Sấm tặc thoát thân. Nếu chúng ta cứ đi lòng vòng với chúng, sớm muộn gì cũng bị chúng vờn cho đến mệt. Với thế cục hiện này, chỉ cần phong tỏa Chương Thủy là sẽ ngăn cản Sấm tặc và Lão Bi doanh hội hợp, vậy thì cứ mặc cho chúng càn quấy đi.
Người vừa nói là Tào Bằng, là cháu họ của Tào Tháo. Nhưng y không phải là tộc nhân Tào thị ở huyện Tiếu mà là tộc nhân Tào thị ở huyện Bái.
Tào Tháo tự xưng là hậu nhân của Tào Tham, Tào Tham lại là thừa tướng Hán sơ, chỉ là sau đó gặp phải tai họa, Tào thị cũng cùng với đó mà xuống dốc. Một chi trong đó liền rời đến huyện Tiếu, trở thành thủy tổ của Tào thị ở huyện Tiếu. sau khi Tào Tháo thu phục Từ Châu, Tào thị ở huyện Bái lại liên hệ được với Tào Tháo, hai chi kết lại thành một tộc. Tào Bằng là người của Tào thị ở huyện Bái, vũ dũng hơn người, trí mưu không tầm thường, cho nên được Tào Tháo trọng dụng.
Hạ Hầu Uyên sau khi nghe đề nghị của Tào Bằng, rất đồng tình. Y nhanh chóng hạ lệnh không tiếp tục truy kích Lục Tốn, mà lấy sông Chương Thủy làm giới tuyến, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, hạn chế không gian hoạt động của Lão Bi doanh.
Lục Tốn thấy đối phương không hề mắc mưu, cũng biết chuyện không thể làm.
Mà Lưu Sấm như trước không có tin tức, y bất đắc dĩ đành lui về phía nước Thanh Hà
Đồng thời, Gia Cát Lượng ở U Châu đã nhận được tin tức, liền hạ lệnh, mệnh Trương Cáp, Cao Lãm, Quách Viện chia làm ba đường tiến quân cướp lấy Hà Gian.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
- Nói như vậy, Tào Tư Không đã chiếm lĩnh Nghiệp Thành?
- Đúng vậy, nghe nói y mang theo một trăm ngàn đại quân qua sông, đã cướp lấy Ngụy quận.
- Vậy Đại công tử đang ở đâu?
- Đại công tử... Người nói chuyện cười lạnh một tiếng: - Lại không hiểu vì sao lại cầu hòa với Tào Tư Không, đã thu quân lui về nước Thanh Hà.
- Tam công tử đang cùng Tào Tư Không giao chiến, Đại công tử lại cầu hòa với Tào Tư Không, chẳng phải Tam công tử gặp phải nguy hiểm rồi sao?
Núi Đại Hào là một nhánh núi của Thái Hành sơn, ở chỗ giao nhau giữa Tịnh Châu và Ký Châu. Ở chân núi Đại Hào có một thôn trang, cửa thôn có một tửu quán, thường là chỗ mà những kiệu phu và những người bán dong lui tới nghỉ chân.
Một đám người bán dạo ngồi trong tửu quán, không kiêng nể gì bàn về đại thế trong thiên hạ. Một góc trong tửu quán, một thanh niên đang lặng lẽ uống rượu, dường như không bận tâm đến câu chuyện mà những người xung quanh đang bàn tán. Nhưng lỗ lai của y lại rất chú ý, căn bản những lời mà mấy người bán dạo xung quanh nói, y đều không để lọt mất câu nào, tất cả đều nghe vào trong tai.
Ước chừng nửa giờ sau, thanh niên đứng dậy, từ một bên quơ lấy một cái bao, liền đi nhanh ra ngoài.
Bên ngoài tửu quán có cột một con ngựa. Thanh niên cởi bỏ dây cương, trơ minh nhảy lên ngựa liền đi mất.
- Vị khách quan kia sao lại vội vàng thế, còn chưa tìm y tính tiền nữa.
- Đồ ngốc nhà người, vị khách quan kia bộ dáng liền biết không phải là người bình thường... Ngươi có để ý thấy chân y đi giày màu đen, trong tay còn mang theo đao. Con ngựa kia cũng không tầm thường, đâu phải thứ đầu đường có chợ? Người bậc này, còn để ý đến mấy đồng tiện cắc sao?
Một đám khách uống rượu cười nói với tiểu nhị, đã thấy tiểu nhị kia gãi đầu, liền thuận tay nhét hơn chục mẩu tiền năm thù vào ngực áo. (1 thù= 1/24 lượng)
Sau khi thanh niên kia rời khỏi tửu quán liền chạy không ngừng nghỉ về phía núi Đại Hào.
Sau khi vào núi, y xuống ngựa, dẫn ngựa men theo đường núi gập ghềnh đi vào.
Đi được khoảng mười dặm, thấy cung quang không có người, y liền men theo đường mòn hình ruột dê đi tiếp. Xuyên qua đường mòn, vượt qua hai dòng suối nhỏ, cảnh sắc trước mắt từ từ mở rộng.
Một dục cốc bí ẩn xuất hiện trước mắt thanh niên.
Y nhanh chân đi vài bước đã thấy mười mấy người chào đón.
- Sầm tướng quân.
- Tử Gia đừng gọi tướng quân gì đó, thật khiến ta xấu hổ quá Hoàng thúc vẫn luôn chờ ngươi trở về, mau đi cùng ta.
Thanh niên nghe vậy, vội vàng đem dây cương giao cho một người, theo người kia dẫn đầu đi vào dục cốc.
Diện tích dục cốc không lớn lắm, khoảng chừng bốn trăm mẫu, ở giữa còn có một đầm nước, ba mặt núi vây quanh, trên vách đá cây cao mọc thành bụi, xanh um tươi tốt.
Nếu không cẩn thận tìm kiếm sẽ rất khó phát hiện sự tồn tại của dục cốc này.
Bên cạnh hồ nước có một cự hán đang vũ động song chùy, ào ào rung động.
Mà cách đó không xa có một cự hán đang ngồi, thấy thanh niên bước đến, cự hán đang ngồi vội đứng dậy: - Tử Gia, cuối cùng ngươi đã trở lại.
Cự hán chính là Lưu Sấm.
Ngay đêm ấy sau khi hắn mang người từ Nghiệp Thành giết ra, liền trốn vào Thái Hành sơn.
Sau khi kiểm kê, ba trăm Phi Hùng Vệ gần như hao tổn gần hai trăm người, khiến Lưu Sấm thương tâm không dứt, không chỉ là Phi Hùng Vệ tử thương mà còn cả Võ An Quốc chết trận. Vốn hắn định nhanh chóng rời khỏi, nhưng tốc độ của Viên quân quá nhanh, phong tỏa mất các cửa núi, đặc biệt là các quan ải đi phía Bắc đều bị Viên quân đóng trú, muốn lên phía bắc trở về U Châu, thật sự là có chút gian nan.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải mang người trốn vào Thái Hành sơn.
Mắt thấy thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lưu Sấm lại không biết tình hình bên ngoài ra sao, không khỏi cảm thấy vô cùng sầu lo.
Mà lúc này, hắn nhớ tới túi gấm thứ ba của Gia Cát Lượng: Nếu Nghiệp Thành có biến, không thể lưu lại, nhanh chóng hướng về Hà Gian, Lượng có tiếp ứng.
Hà Gian?
Nhưng vấn đề là, hắn hiện tại đến Hà Gian kiểu gì?
Lưu Sấm không khỏi cảm thấy đau đầu, sau khi suy nghĩ kĩ đã quyết định phái Lư Dục rời núi hỏi thăm tin tức.
Mà thanh niên ở tửu quán kia cũng chính là Lư Dục.
- Tử Gia, thế cục bên ngoài ra sao?