Về đến nhà đã gần đến giờ tý. Người kiệt sức, ngựa hết hơi, hơn nữa Quản Hợi và Lưu Sấm bị thương khắp người, khiến Lưu Dũng luống cuống tay chân. Ông đun nước trước, sau đó chuẩn bị chữa thương cho hai người bệnh, người tập võ như ông, bên cạnh luôn mang thuốc trị thương bảo mệnh. Chỉ có điều chưa đợi Lưu Dũng động thủ, liền nghe thấy tiếng kêu từ phía ngoài
- Chu Tặc Tào có nhà không ? Ta là Trương Lâm, là Trương Tiên Sinh của Thần Nông Đường đến đây.
Thần Nông Đường, là một y quán ở huyện Cù.
Mà Trương Tiên Sinh là Tọa đường y của y quán kia, nghe nói có cao nhân chỉ dạy, có bản lĩnh trị được ngoại thương. Thật trùng hợp, Trương Lâm chính là họ hàng xa của Trương Tiên Sinh. Nghe tin Trương Tiên Sinh đến đây, Lưu Dũng liền vội ra nghênh đón…Cổng chính của sân bị Cung Cửu đạp hỏng, cho nên cũng không có gì chặn cả. Xác chết của y cũng bị Lưu Dũng ném vứt bỏ ra ngoài, dự định hừng đông ngày mai mới lại tìm cách kiếm người tiếp tục xử lý.
Cái gọi là xử lý, đơn giản là tìm một tấm chiếu gói thi thể lại, cho người lấy xe chở ra ngoài thành, vứt bỏ ở trên đồi nào đó. Một nhóm phản tặc chết, cũng sẽ không để lại phiền toái gì cả.Trải qua chận chiến đêm nay, chỉ sợ cái thị trấn huyện Cù này không có ai là không biết đến sự lợi hại của chú cháu Lưu Dũng.
- Muộn như vậy lại làm phiền tới Trương Tiên Sinh, thực sự rất xin lỗi.
Lưu Dũng chắp tay thi lễ với Trương Tiên Sinh, Trương Tiên Sinh đó liền cười.
- Cái này được coi là gì đây !
Đại Lưu các người đêm nay vì bảo vệ huyện Cù mà đã anh dũng giết địch, ta tuy không đùa cợt với đao kiếm, nhưng bổn phận là trị thương cho mọi người. Tất cả đều là người thân cả, nên đừng có khách khí gì cả.
Lưu Dũng nói tạ ơn một lần nữa.
Trương Tiên Sinh cùng với Lưu Dũng đi vào phòng, Trương Lâm thì xuống bếp đun nước. Y còn mang đến một ít rượu và đồ nhắm, chuẩn bị lát nữa mọi người ăn. Dù sao thì việc y đến đã khiến cho Lưu Dũng thoải mái rất nhiều, cảm thấy âm thầm cảm kích. Trương Tiên Sinh đầu tiên kiểm tra tình trạng thương tích của Quản Hợi, sau đó lấy kim sang dược, bôi lên vết thương.
- Vết thương của Chu Tặc Tào không nặng lắm, phần lớn là thương ngoài da, khi nghỉ ngơi có thể bình phục lại được.
Vừa dứt lời, Trương Tiên Sinh đứng lên đến bên Lưu Sấm.
Dưới sự giúp đỡ của Lưu Dúng, Lưu Sấm lớp giáp da tê giác, sau đó cởi bỏ áo chẽn ra, để lộ tấm thân hùng tráng với cơ bắp cuồn cuộn. Dưới ánh đèn, phía sau lưng hắn có một vết thương rất dễ thấy, sưng to chẳng khác nào chiếc bánh màn thầu vậy.
Sau khi Trương Tiên Sinh nhìn thấy, không khỏi hít một hơi dài.
- Đại Hùng, có thể sẽ đau một chút, xin hãy kiên nhẫn.
Lưu Sấm gật đầu nói
- Trương Tiên Sinh cứ làm đi, một chút đau đớn hẳn là có thể chịu được.
Trương Tiên Sinh cười một cái, mở hộp cứu thương bên người ra, từ trong lấy ra một con dao găm sắc bén, hơ qua lửa một chút, làm vậy là khử trùng. Rồi sau đó, y lấy ra những dược phẩm và công cụ, chiếu ánh đèn sáng cả vào Lưu Sấm. Con dao sắc bén, cắt lên phần thịt có độc kia, máu tươi lập tức bắn tung tóe, có màu đen sẫm, pha tím một chút… thân mình Lưu Sấm vừa run lên, gần như hét lên một tiếng.
Sự đau đớn này quả thực lục phủ ngũ tạng như lộn tung.
Các động tác của Trương Tiên Sinh rất nhanh nhẹn, sau khi lấy máu, lập tức dùng thuốc mỡ ( thuốc thoa ngoài da ) bôi lên miệng vết thương. Có một luồng cảm giác nóng như thiêu như đốt, khiến cho Lưu Sấm phải kêu lên những tiếng rên rỉ khó chịu. Ngay trước mặt Lưu Dũng và Quản Hợi, hắn rất xấu hổ vì kêu la. Chỉ là cơn đau thấu xương khiến hắn không thể nhẫn nhịn nổi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
- Mau tìm vãi bố (vật liệu dệt từ bông vải ) sạch sẽ, rồi băng bó vết thương lại. Từ hôm nay trở đi, cứ cách ba ngày thay thuốc một lần, khoảng hai mươi ngày là có thể bình phục… Vết thương ngoài của Đại Hùng còn dễ khỏi, chỉ có điều nội thương ( vết thương bên trong ) lúc này hơi phiền phức. Nội phủ bị thương, cần điều dưỡng từ từ. Ta cho ngài một bài thuốc, trong ba mươi ngày cố gắng không cử động.
- Ha hả, Đại Lưu ông đừng lo lắng, vết thương này của Đại Hùng xem thì nghiêm trong, kỳ thật cũng không lo ngại. Cũng may đề kháng của hắn tốt, căn cơ thân thể rất cường tráng, nội phủ mặc dù bị chấn động, nhưng trên thực tế không đáng lo ngại. Hãy nghỉ ngơi một chút, sẽ không có chuyện gì cả.
Lưu Dũng hử một tiếng
- Tốt nhất là không việc gì, bằng không ta tính dù chạy tới Hạ Bì, cũng phải giết tên tặc tử kia.
Một câu nói sát ý dạt dào. Cho dù là nhân vật mà đã từng trải qua muôn vàn sóng gió như Quản Hợi cũng không chịu nổi giật mình lạnh toát, theo bản năng cảm thấy nghẹn cả nước miếng.
- Thúc phụ, việc này để tự cháu tới.
Lưu Sấm cắn răng nói
- Tặc Tử kia tính tình đê hèn, cháu sao có thể tha cho y được?
- Ừ, đại trượng phu trong lúc ân đền oán trả. Có ân báo ân, có thù báo thù.. Người ta đã ức hiếp đến tận đầu rồi, thì không thể lùi được nữa.
Lưu Dũng trên mặt có chút tươi cười, gật đầu tán thưởng.
Trương Tiên Sinh lắc đầu cười ngượng
- Ba người các ngươi sát tài, thật đúng là không phải là người một nhà không vào cũng một cửa được. Tốt rồi, đợi một chút băng bó vết thương cho Đại Hùng xong, ta không trậm trễ nữa.. Nghe nói đêm nay không ít người bị thương, đoán chừng không thể nghỉ ngơi được. Ta lại đến nhà khác xem xem, có chuyện gì thì để Trương Lâm tìm ta. Dù sao về cơ bản ta cũng ở gần đây, không khó tìm đâu.
Thời đại này, địa vị thầy thuốc không thấp. Cho dù là người bướng bỉnh như Lưu Dũng cũng không dám chậm trễ, cung kính tiễn đưa Trương Tiên Sinh ra cổng.
Thấy Trương Tiên Sinh đi rồi, Lưu Dũng lại chuẩn bị về phòng. Nào biết là không còn lối vào, rồi nghe thấy Lưu Sấm lớn tiếng kêu la.
- Hợi thúc, thúc muốn chết lắm sao ?
Lưu Dũng vội vàng vào nhà, thấy Quản Hợi cầm một miếng vải đen, đang chuẩn bị băng bó vết thương. Lưu Sấm lại lôi kéo ông ta, dường như không chịu để cho ông ta bó lấy miệng vết thương khiến cho Quản Hợi không biết được nguyên cớ làm sao, vẻ mặt mơ hồ.
- Mạnh Ngạn, cháu làm gì vậy ?
- Miếng vải này vốn chưa được khử độc, làm sao bó vết thương lại như vậy được.
- Khử độc ư?
Lưu Dũng ngạc nhiên, có gì đó chưa rõ.
Lưu Sấm nói
- Vải vóc này trông sạch sẽ, nhưng thực tế lại có nhiều thứ không sạch ở trên đó, có điều mắt thường không thể thấy được đâu. Nếu băng trực tiếp như vậy lên vết thương, là cách xử lý không tốt, sẽ lây nhiễm miệng vết thương, nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết, nhất định phải khử độc mới được.
- Cái này…
Quản Hợi lộ ra một tia sáng. Ông đã từng dẫn binh, đã từng xung trận, kiến thức cao siêu hơn Lưu Dũng rất nhiều. Trước kia khi còn trong quân Khăn vàng, ông từng tận mắt thấy rất nhiều thương binh rõ ràng vết thương xử lý thích đáng, đến cuối không hiểu sao lại chết. Có người nói, đó là ôn dịch.. Quản Hợi cũng không rõ lắm. Nghe Lưu Sấm vừa nói như vậy, dường như ông đã hiểu ra… Lúc đầu những thương binh chết đi, rất có thể là những thứ đồ bị lây nhiễm không sạch sẽ mà Lưu Sấm nói đến, sau cùng mới phải vứt bỏ tính mạng đi.
Trong lòng không thể không tò mò, Quản Hợi hỏi vội
- Vậy xử lý thế nào đây ?
- Trương Lâm không phải đang đun nước đấy ư, đem chỗ vải vóc này đi luộc đi, về cơ bản có chút tác dụng tiêu độc…Còn nữa, tốt nhất là dùng vải vóc màu trắng. Như vậy miệng vết thương bị vỡ, sẽ thấy ngay lập tức. Nếu đổi sang vải mặt màu sẫm, ngược lại sẽ không cảm thấy gì hết.
- Có lý đấy !
Quản Hợi gật đầu liên tục, tỏ vẻ tán thành.
Tuy rằng ông không biết nguyên lý bên trong, nhưng mơ hồ cảm thấy rằng Lưu Sấm không nói sai.
Trên mặt tỏ ra một chút ngán ngẩm. Ông hạ giọng nói
- Nếu năm đó biết được phương pháp này, nói không chừng các huynh đệ sẽ không phải chết nhiều như vậy. Đại Hùng, cháu làm sao biết được biện pháp này?
- Cháu…
Lưu Sấm ngẩn ra, đảo mắt một vòng, lập tức có chủ ý. Tay hắn chỉ cái hòm ở góc phòng kia, hạ giọng nói
- Cháu đọc sách ở bên trong hòm kia, nên mới biết được.
- Cháu động vào cái hòm kia ư ?
Lưu Dũng vừa nghe, lập tức biến sắc.
Lưu Sấm vội gật đầu
- Thúc Phụ, chẳng lẽ cháu không nên động vào sao?
- Ha hả, làm sao mà… những thứ trong hòm đó vốn dĩ chính là của cháu. Tuy nhiên trước kia ta chưa từng thấy cháu động vào.
- Chính là mấy ngày nay thôi ạ!
Lưu Sấm vội vàng nói
- Trước đây cháu ở bên bờ sông Thuật Thủy bị Trương Phi gây thương tích, khi trở về dưỡng thương, đã vô ý lật xem.
- Thì ra là thế
Lưu Dũng đã hiểu ra, ông gật gật đầu, đi đến bên cái hòm đó, mở ra lấy một cuộn vải trắng bên trong, rồi lấy ra.
Ông và Trương Lâm xé vải trắng ra, thả vào nồi nước sôi luộc một lúc, sau đó đem ra sân để nguội.
Đăng bởi: admin