- Bộ tiểu thư?
- Ai là Bộ tiểu thư!
Lưu Sấm vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Bùi Vĩ mờ mịt khó hiểu. Từ khi tái sinh tới nay, hắn cũng không tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào ngoại trừ Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử, còn với Cam phu nhân thì mới chỉ là tương đối quen thuộc mà thôi. Những cô gái khác, hắn không có cơ hội, cũng không có hứng thú làm quen. Nhưng lúc này đột nhiên chạy đến một Bộ tiểu thư, nghe ý tứ trong lời nói Bùi Vĩ, chẳng những cùng Lưu Sấm quen biết, ngay cả Bùi Vĩ cũng quen biết... Lưu Sấm nghĩ nửa ngày, cũng không thể nhớ tới Bộ tiểu thư là ai. - Công tử đã quên rồi sao?Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Sấm, Bùi Vĩ vội vàng nói:
- Đầu năm chúng ta đi Hoài Âm, khi Bùi Soái lão thường cùng bốn người chúng ta đi dạo thành Hoài Âm, không phải là tìm người thư sinh họ Bộ dẫn đường cho chúng ta đấy ư? Sau đó công tử còn vì y mà xích mích với Ngũ Hổ Bộ gia một trận...
- Bộ Chất?
Lưu Sấm vỗ trán một cái, lập tức bừng tỉnh ngộ.
- Ngươi nói kia chính là đường muội của Bộ Chất?
- Đúng vậy. - Vậy ngươi cứ nói là đường muội Bộ Chất là được rồi, tự dưng bảo “Bộ tiểuthư”, làm ta vắt hết cả óc đấy.
Nói thật, đúng là đối với đường muội của Bộ Chất Lưu Sấm thật sự không có ấn tượng, chỉ nhớ mang máng có một tiểu cô nương, Bộ Chất hình như gọi cô ấy là Tiểu Loan gì đó...Lưu Sấm chỉ để ý đến Bộ Chất, còn với Bộ tiểu thư thì đúng là hắn không chút nào để ý. Đúng rồi, lúc đó Bộ Chất nói phải đi tìm nơi nương tựa ở Khúc A. Từ đó tới nay, Lưu Sấm hối hả ngược xuôi, trôi dạt lênh đênh, đã sớm đem chuyện này để lên chín tầng mây rồi.
- Cho mời!
Lưu Sấm trầm giọng nói. Trong lòng có chút kỳ quái: Bộ tiểu thư tới tìm ta có chuyện gì? Nếu như là Bộ Chất tìm tới cửa..., Lưu Sấm sẽ không cảm thấy kỳ quái chút nào. Nhưng, hắn lại không nghĩ ra Bộ tiểu thư tìm hắn có chuyện gì.Chỉ trong chốc lát, Bộ tiểu thư đã đến rồi! Lưu Sấm vừa nhìn thấy Bộ tiểu thư thì sửng sốt. Bởi vì Bộ tiểu thư này búi kiểu tóc Uy đọa kế, kiểu này hẳn là kiểu mới đang được thịnh hành hiện nay.
- Bộ nương tử, đã lâu không gặp.
Nếu là búi tóc Uy đọa kế, cũng đã nói lên Bộ tiểu thư đã không còn là tiểu cô nương sống đơn độc nữa. Cho nên Lưu Sấm liền thay đổi cách xưng hô, cười ha ha hỏi:
- Sao không thấy Tử Sơn tới đây?
Đây vốn là một câu nói hàn huyên cực bình thường, nào biết được ánh mắt Bộ tiểu thư lại đỏ lên, nước mắt rơi xuống.- Lưu công tử, xin hãy cứu ca ca ta.
- Ca ca nàng?
Lưu Sấm không hiểu ra sao, liền vội vàng hỏi:
- Tử Sơn huynh y làm sao vậy?
- Ca ca ta y, y, y...
Bộ tiểu thư lời còn chưa dứt, liền không kìm nổi lên tiếng khóc thất thanh. Nghĩ hẳn cô ấy đã chịu đựng thật lâu, mà nay vất vả mới gặp được hy vọng, nhưng lại nói không ra lời.
Nhìn tuổi của Bộ tiểu thư cũng chỉ giống như mười bốn, mười lăm tuổi. Tại hậuthế, đây vẫn là độ tuổi được nhiều người cưng chiều, mà nay lại trở thành thiếu phụ. Lưu Sấm cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào, liền ngồi xuống, đợi Bộ tiểu thư khóc xong, cũng xua tay ra hiệu cho Bùi Vĩ không cần ngăn cản.
Khóc đi, khóc được có thể sẽ thoải mái hơn rất nhiều...
Bộ tiểu thư... Không đúng, hẳn là Bộ nương tử, sau khi khóc một lúc, cuối cùng ngừng âm thanh đau buồn, rủ rỉ kể lại ngọn nguồn sự việc.
Bộ tiểu thư vốn tên là Bộ Loan, năm mười bốn xuất giá. Nhớ ngày đó, sau khi nàng và mẫu thân đi theo Bộ Chất rời khỏi Hoài Âm, dọc đường xuống Giang Nam, đi vào Khúc A. Bộ Chất ở Khúc A có một người bạn tên là Tiêu Lăng, lại cùng Bộ Chất thế giao. Tiêu Lăng năm đó mới mươi chín, ở Khúc A là một hiệp khách thiếu niên khá có danh tiếng. Cha mẹ chết sớm, để lại chút gia sản. Tiêu Lăng là một ngườitính tình ngay thẳng phóng khoáng, thích kết giao bằng hữu, ở đó cũng coi như là một nhân vật cường hào. Sau khi Bộ Chất mang theo Bộ Loan và thím tìm nơi nương tựa ở Khúc A, Tiêu Lăng hiển nhiên vô cùng niềm nở nhiệt tình đối với Bộ Chất.
Ước chừng giữa tháng tư, Tiêu Lăng cầu hôn với Bộ Loan, Bộ Chất và thím ưng thuận cho hai người kết làm vợ chồng. Tiêu Lăng càng vì vậy mà quyết chí tự cường, quyết ý làm ra sự nghiệp...
Tại Câu Dung cũng có hiệp khách tên là Hà Toại, có bất hòa cá nhân với Tiêu Lăng. Trong một lần ngẫu nhiên Bộ Chất kết thù oán với Hà Toại, Tiêu Lăng liền ra mặt, đánh cho Hà Toại một trận, cứu Bộ Chất. Nào biết, Tôn Sách đánh hạ Khúc A, Lưu Diêu bỏ chạy Ngô quận. Tiêu Lăng là thủ hạ của Lưu Diêu, bèn cùng Lưu Diêu rời khỏi... Bộ Chất và thím thương lượng một chút, tính toán bán của cải lấy tiền mặt gia sản, đi tới Hội Kê. Nào biết được Hà Toại lại mang người tới Khúc A, vu cáohãm hại Bộ Chất cùng hải tặc trộm cấu kết, bắt Bộ Chất vào đại lao đánh đập, chuẩn bị áp giải về Câu Dung.
Khúc A hỗn loạn, quan phủ càng vô lực quản lý cường hào địa phương. Hà Toại mặc dù không phải người Khúc A, nhưng ở khu vực Đan Dương rất có năng lực. Hà thị cùng Tôn gia thân thiết, phụ thân Hà Toại cũng là bộ khúc của Tôn Kiên, hơn nữa còn là em rể Tổ Mậu. Tổ Mậu là ai? Nhớ ngày đó hai mươi hai lộ chư hầu chinh phạt Đổng Trác, thủ hạ Tôn Quyền có bốn đại tướng gồm Trình Phổ, Hàn Đương, Hoàng Cái và Tổ Mậu. Trong đó Tổ Mậu trước đó ở Tị Thủy Quan vì giải cứu Tôn Kiên mà bị giết... Hà Toại từ nhỏ tập võ, thương mã thuần thục, ở Câu Dung hoành hành ngang ngược, dựa hơi con ông cháu cha.
Gã cùng với đệ đệ của Tôn Sách, cũng là con thứ của Tôn Kiên là Tôn Quyền tuổi xấp xỉ, lớn hơn Tôn Quyền hai tuổi. Sau khi Tôn Sách đuổi đi Lưu Diêu, TônQuyền mới mười lăm tuổi, nhậm chức Dương Tiễn Trưởng, càng khiến cho Hà Toại vô cùng ngang ngược kiêu ngạo. Gã ở Khúc A bị Tiêu Lăng hành hung một trận, ghi hận trong lòng. Nhưng Tiêu Lăng đã theo Lưu Diêu rời khỏi Khúc A, Hà Toại tìm không thấy Tiêu Lăng, liền giận lây sang Bộ Chất.
Hơn nữa, lúc trước gã bị Tiêu Lăng hành hung, cũng là bởi vì Bộ Chất. Thân là cường hào Câu Dung, lại cùng Tôn gia có quan hệ mật thiết... Hà Toại nghĩ muốn giải quyết Bộ Chất, quả thực dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả quan phủ Khúc A cũng phối hợp với gã.
Cứ như vậy, Bộ Chất đã bị bắt vào tù. Phải nói bằng hữu trước kia của Tiêu Lăng ở Khúc A không ít, nhưng vào thời điểm này, ai lại dám ra mặt giúp đỡ? Bộ Loan cầu xin giúp đỡ khắp nơi, nhưng đều bị lãnh đạm trào phúng... Ngay khi Bộ Loan liên tiếp tìm người thất bại, hồn bay phách lạc về nhà, lại ở trên đường gặp được bangười Hoàng Thiệu, Bùi Thiệu Bùi Vĩ buôn bán hàng hóa. Bộ Loan khắp nơi tìm người, lại thấy người quen, liền lập tức tiến lên ngăn cản đường đi đám người Hoàng Thiệu. Cũng may mắn ba người Bùi Thiệu đối với nàng còn có chút ấn tượng... Nếu không nàng lỗ mãng, hấp tấp chạy tới, cho dù bị người giết cũng sẽ không có người nào tiếc. Hoàng Thiệu nghe nói Lưu Sấm và Bộ Loan quen biết, bèn bảo Bùi Vĩ bảo hộ Bộ Loan tới trong doanh gặp Lưu Sấm.
Nhìn trước mắt là tiểu thiếu phụ tiều tụy, Lưu Sấm không khỏi sinh lòng cảm thán. - Bộ nương tử, ngươi muốn ta giải cứu Tử Sơn như thế nào?
- Việc này...Bộ Loan ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ muốn cứu Bộ Chất ra, nhưng cứu như thế nào, sau khi cứu xong làm sao bây giờ? Lại theo không hề suy nghĩ qua.
Nhìn vẻ mặt nàng mờ mịt, Lưu Sấm cũng lâm vào trầm tư. Bộ Chất là người bạn đầu tiên ở Tam Quốc hắn quen biết sau khi tái sinh... Trần Quần không tính! Y và hắn hàn huyên hai câu đã bỏ đi, căn bản không có ý tưởng kết giao. Về phần Quản Hợi, Bùi Nguyên Thiệu, đó là sau này mới quen, cũng không tính. Mi Hoán? Đó là người một nhà, không tính!
Lúc ấy trong tim Lưu Sấm liền có chút động lòng, đáng tiếc hắn khi đó còn muốn tìm Lưu Bị nhờ cậy, lại hai bàn tay trắng, không có tài sản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bộ Chất rời đi. Suy nghĩ như thế, Lưu Sấm liền cảm thấy rằng có chút đáng tiếc! Đây là một nhân vật có thể đảm đương một phía.Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Bộ Chất gặp lại dưới tình huống như vậy. Trong lịch sử, Bộ Chất đúng là xuống phía Nam Giang Đông, nhưng hình như là chạy tới Hội Kê.
Tiêu Lăng?
Cái tên này vô cùng xa lạ, Lưu Sấm không có chút ấn tượng nào.
Cứu, hay là không cứu?
Lưu Sấm lâm vào trầm tư... Dựa theo lời nói của Bộ Loan, tên Hà Toại ngang ngược kia thế lực không nhỏ, nếu cứu Bộ Chất, không thể tránh khỏi đắc tội với những người này. Nhưng nếu như không cứu Bộ Chất, chẳng phải là trơ mắt nhìn Bộ Chất gặp xui xẻo sao? Loại chuyện như vậy, Lưu Sấm có chút không nỡ.Bộ Loan khẩn trương nhìn Lưu Sấm, trong mắt vẻ thất vọng càng ngày càng đậm.
- Là Bộ Loan mạo muội, làm khó công tử... Thôi vậy, thiếp trở về lại nghĩ biện pháp, công tử không cần lo lắng.
- Bộ nương tử!
Lưu Sấm vội đứng lên nói:
- Cũng không phải là ta không muốn cứu Tử Sơn, mà là có một số việc, ta nhất định phải cùng nàng nói rõ ràng. Không nói gạt nàng, ta lần này cũng là đi ngang qua Khúc A, đối với nơi này càng chưa quen thuộc. Ta vốn định ngày mai sẽ đi, cũng không nghĩ tới gặp được Bộ nương tử, ta cùng Tử Sơn huynh cũng là hữu duyên. Nếu để cho ta giải cứu Tử Sơn, kỳ thật không khó. Chỉ có điều sau khi cứu Tử Sơn, các ngươi chỉ sợ cũng không cách nào nữa ở lại Khúc A... Ý của ta, Bộ nương tử nàng cóthể hiểu được?
- Công tử là nói...
- Hà Toại kia nếu như cùng Tôn thị có quan hệ thân thiết, đây cũng không phải là vấn đề tiền có thể giải quyết. Mà nay Lưu Diêu thất bại bỏ chạy, Tôn Sách kế tiếp thắng lợi, có xu thế thống nhất Giang Đông. Dưới loại tình huống này, mặc dù là ai cũng sẽ không vì Tử Sơn mà ra mặt... Cho nên biện pháp của ta vô cùng đơn giản, đó là giết người. Nàng mới vừa nói, Hà Toại muốn áp giải Tử Sơn đi Câu Dung, chúng ta liền ở nửa đường cướp Tử Sơn. Có thể cứ như vậy, cũng tốt cho nàng, Tử Sơn được cứu xong, cũng khó có thể sống yên ở Khúc A... Không rời Khúc A, toàn bộ Giang Đông chỉ sợ đều không có nơi các ngươi có thể sống yên ổn. Bộ nương tử, nàng cần phải hiểu cho rõ ràng... Một khi ta động thủ, các ngươi đã không còn con đường quay đầu lại nữa.
Đăng bởi: admin