- Thúc phụ hiểu biết về ngựa?
Lưu Dũng đi lên trước, vỗ nhẹ vào đầu Trân Châu.
- Không coi là hiểu biết, nhưng lại biết một chút... Còn có, nếu Tam Nương Tử đem ngựa tới chỗ này gửi, thì phải chăm sóc thật tốt. Ngựa chiến không giống ngựa kéo xe, cần chăm sóc tỉ mỉ. Từ hôm nay trở đi, cháu chuyên môn phụ trách chăm sóc nó. Buổi sáng, giữa trưa và chạng vạng, phải dẫn nó ra ngoài đi lại một chút, nếu ở chỗ này giống như trại nuôi dưỡng, sớm muộn gì cũng nuôi nó thành đồ phế bỏ.
Lưu Sấm nghe xong, không kiềm nổi vẻ mặt ngỡ ngàng. Hắn kiếp trước là nhân viên văn phòng, làm sao hiểu được về chăn nuôi ngựa? Nhưng nghe Lưu Dũng nói những lời này, thì chăm ngựa không phải chỉ cho nó ăn cỏ, còn phải có rất nhiều hiểu biết bên trong. Gãi gãi đầu, Lưu Sấm liền gập đầu đáp ứng. Mà Lưu Dũng đi ra ngoài bãi cỏ, cầm lấy cái ‘Bàn Long Côn’ kia ở trong tay vòng hai vòng về sau, để ở một bên, mở gói đồ ra, từ bên trong lấy ra một vật toàn bộ là một màu đen sáng bóng, sắc bén như một đầu thương.
- Đầu thương này, là hàng hóa ta vận chuyển lần này, dọc đường trúc ấp nhờ một gã thợ thủ công có tay nghề tạo ra. Phối hợp đầu thương, mới là Bàn Long Thương thực sự... Cháu chớ coi thường Bàn Long Thương này, cán thương chỉ dùng gỗ gân trâu tạo thành, lúc trước để tạo ra cán thương này, quả thực mất không ít tâm tư suy nghĩ. Cuối cùng bây giờ đã hoàn thành tâm nguyện, cháu qua đây thử xem, xem Bàn Long Thương này thích hợp hay không?
Bàn Long Thương!
Lưu Sấm ngạc nhiên tiến lên, tiếp nhận thương lớn từ trong tay Lưu Dũng. Hắn hít sâu một hơi, rồi sau đó đứng vững sau đó xuống tấn, trong trí nhớ còn lưu lại, thương thuật chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ có điều thương này lớn, dường như còn có chút nặng tay, phân lượng rất nặng. Khiến cho sau khi cầm thương lên, dù là Lưu Sấm khí lực kinh người, cũng không khỏi phải thở dốc.
- Thúc phụ, nặng quá!
- Ta biết.
Lưu Dũng tiến lên tiếp nhận Bàn Long Thương, quan sát trên dưới.
- Cháu hiện giớ mới đột phá Mãnh Hổ Biến, chưa luyện thành Thương Hùng Biến. Sau khi cháu luyện thành Thương Hùng Biến, gân cốt đại thành, khí lực tất nhiên sẽ tăng lên. Khi đó, phân lượng của Bàn Long Thương này vừa vặn. Từ hôm nay trở đi, cháu phải dùng nó để luyện tập thương thuật mỗi ngày, không được lười biếng chút nào. Cháu căn bản đánh rất khá, tuy rằng vừa mới đột phá Mãnh Hổ Biến, nhưng phỏng chừng rất nhanh có thể luyện thành Thương Hùng Biến. Nhân cơ hội này, chính là thời điểm tốt làm quen với cây thương lớn này, không kể về sau, cây thương này sẽ là binh khí tùy thân của cháu, làm sao có thể đủ dùng?
Lưu Dũng nói tràn đầy tự tin, khiến Lưu Sấm cũng không biết nên phản đối như thế nào.
- Hai ngày nữa, ta muốn đi quận Thái Sơn một chuyến. Sau khi ta đi rồi, cháu cũng không nên lười biếng, đợi ta trở về, kiểm tra lại việc học võ thuật của cháu.
Ở cùng với Lưu Dũng chưa đến một canh giờ, Lưu Sấm trong lòng lại có một cảm giác nồng đậm lưu luyến.
Đây không phải hắn lưu luyến, mà thân thể của người này lưu luyến, đối với Lưu Dũng tựa hồ như có chút tín nhiệm mù quáng và ỷ lại, mặc dù thay đổi tâm hồn, nhưng loại cảm giác ỷ lại này, lại không giảm bớt chút nào.
- Thúc phụ, lại muốn đi sao?
Lưu Dũng cười nói:
- Cháu đột phá Mãnh Hổ Biến, vốn là một chuyện tốt.
Nhưng từ Mãnh Hổ Biến đến Thương Hùng Biến, chỉ dựa vào khổ luyện vẫn chưa đủ, cần phải có một ít ngoại lực trợ giúp. Quận Thái Sơn bây giờ không yên ổn, cho nên tiền thưởng cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều. Chỉ cần chạy thêm hai chuyến, là có thể mua được sâm Liêu Đông, có thể giúp cháu bổ sung khí huyết.
Lưu Dũng nói xong, từ trong ngực lấy ra túi thổ cẩm đầy, đưa cho Lưu Sấm cất giữ.
Lưu Sấm mở to mắt nhìn một chút, mặt trên viết phần lớn là tên của một ít dược thảo, nghĩ lại lời nói vừa rồi của Lưu Dũng “Ngoại lực”. Trong lòng rất không vui, nhưng không cách nào khuyên can.
Lưu Sấm chỉ có thể gật đầu, hạ giọng nói:
- Thúc phụ yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cho thúc phụ thất vọng.
****
Trời đã sáng, mặt trời đã mọc, một ngày mới bắt đầu.
Lưu Dũng đi ra, tìm kiếm cỏ khô cho Trân Châu. Còn Lưu Sấm thì ở lại nhà, cầm trong tay Bàn Long Thương, luyện tập ở trong viện.
Cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra. Chu Hợi từ bên trong đi ra, xem Lưu Sấm đang một mình luyện tập thương, liền cười hì hì hỏi:
- Đại Hùng, thúc phụ cháu đâu?
- Đi ra ngoài mua cỏ khô rồi... Hợi thúc, thúc trốn ở trong phòng nghe một lúc lâu, chẳng lẽ còn không rõ ràng?
Vừa rồi lúc Lưu Dũng nói chuyện với Lưu Sấm, Lưu Sấm nhìn thấy Chu Hợi tránh phía sau cánh cửa nghe lén. Tuy nhiên, hắn không nói ra... Nhưng hắn tin tưởng, Lưu Dũng chắc chắn cũng phát hiện ra động tác của Chu Hợi. Chỉ có điều, hắn không rõ vì sao Chu Hợi không chịu đi ra, mà trốn ở bên trong.
Chu Hợi cười ha hả, ngẩng đầu lên nói:
- Hôm nay khí trời, thật không tệ!
- Hợi thúc, thúc có chuyện gì, nói thẳng được rồi, tại sao phải lén lén lút lút?
Chu Hợi đỏ mặt lên.
- Cháu, tên tiểu tử này, sao không giữ cho Hợi Thúc của cháu một chút thể diện... Vừa rồi thúc phụ cháu cho cháu một phương thuốc, cho ta xem xem, được không?
- Phương thuốc?
Lưu Sấm cũng không chút do dự, xoay người trở về phòng, đem gói lụa kia lấy ra.
Hắn cũng không phải sợ Chu Hợi lừa hắn lấy phương thuốc, tuy hắn và Chu Hợi quen biết chưa dược bao lâu, nhưng dựa vào cổ thân thể phản ứng đến xem, Chu Hợi quyết không thể nào hại hắn. Hơn nữa, với quan hệ thúc cháu giữa hắn và Chu Hợi, cho dù Lưu Sấm không để cho ông nhìn ông cũng có thể đi tìm Lưu Dũng. Cho nên, Lưu Sấm không suy nghĩ nhiều lắm, đem phương thuốc cho Chu Hợi, liền xoay người tiếp tục luyện thương. Chu Hợi thực sự tin tưởng nhìn một lần, lại gọi Lưu Sấm đến, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Đại Hùng, Hợi thúc ta không biết viết, có thể sao cho ta một bản không?
- Hơi thúc, thúc lấy phương thuốc này làm gì?
- Cháu chớ quản nhiều như vậy, chỉ cần sao cho ta một bản là được.
Lưu Sấm nghĩ một chút, liền gật đầu đáp ứng.
Hắn đem phương thuốc sao chép lại, sau đó đưa cho Chu Hợi.
Chu Hợi gói lại thật cẩn thận, đem phương thuốc cất vào trong ngực, rồi sau đó nói với Lưu Sấm:
- Đại Lưu này lớn lên mới là người tốt, tâm tính tốt, con người cũng sáng sủa, nhưng có chút hơi cứng nhắc. Chuyện này, cháu đừng nói với y, về phần ta lấy phương thuốc này làm gì, sau này cháu đương nhiên sẽ hiểu được...Sự tình khá đơn giản, không nên làm cho phức tạp như vậy. Thúc phụ của cháu ấy...
Chu Hợi vừa nói, vừa vội vàng rời đi. Lưu Sấm nhìn bóng lưng của ông, nhíu mày, lấy phương thuốc kia ra nhìn lại hơn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhìn ra manh mối gì. Một hai thần thần bí bí, thực không hiểu được đang làm cái gì!
Hắn gãi đầu, lại cầm cây thương lớn lên, ở trong sân bắt đầu múa...
Hai ngày chớp mắt thoáng qua, Lưu Dũng lại lên đường. Nhớ ngày đó, ông mang theo Lưu Sấm ngàn dặm xa xôi đi vào huyện Cù an cư, liền nhập môn hạ Mi gia, làm một người quản sự bình thường. Lúc ấy chủ nhân Mi gia, không phải Mi Chúc và Mi Phương, mà là phụ thân hai người bọn họ.
Theo đạo lý mà nói, Lưu Sấm năm nay đã mười bảy tuổi. Lúc trước đi theo Lưu Dũng đến huyện Cù, ít nhất cũng có năm tuổi. Năm tuổi, lẽ ra còn nhớ một số chuyện, nhưng từ khi Lưu Sấm nhớ ra mọi chuyện, lại tựa hồ không có phương diện nội dung này. Ký ức duy nhất, lúc năm tuổi hắn bắt đầu tập võ... Tuy nhiên khi đó, hẳn là đã đến huyện Cù, mà chuyện lúc trước năm tuổi, một chút ký ức cũng không có, tựa như một tờ giấy trắng.
Nguyên quán chú cháu Lưu Sấm ở đâu?
Bọn họ lại từ nơi nào đến, vì sao đi vào huyện Cù?
Lưu Sấm láng thoáng có thể đoán ra, bọn họ sở dĩ đi vào huyện Cù, hẳn là có liên quan đến loạn Khăn Vàng.
Năm tuổi, khởi không phải là Nguyên Niên Trung Bình? Cũng chính là thời kì loạn Khăn Vàng bùng nổ... Vừa nghĩ như thế, mọi chuyện cũng có thể giải thích rõ ràng.
Chạy nạn sao?
Lưu Sấm ngay lập tức cảm thấy thoải mái.
Sau khi Lưu Dũng đi, cuộc sống của Lưu Sấm đã trở lại trạng thái bình thường.
Mỗi sáng sớm trời chưa sáng hắn đã thức dậy, dưới sự giám sát của Chu Hợi luyện tập Long Xà Cừu Biến. Sau khi hừng đông, tắm rửa cho Trân Châu, cho nó ăn một chút cỏ khô, rồi sau đó mang Trân Châu ra khỏi thành du ngoạn.
Có đôi khi, Mi Hoán chạy đến tìm hắn chơi đùa, hoặc là xem hắn luyện công, hoặc là lôi kéo hắn ra khỏi thành luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.
Đến buổi tối, Lưu Sấm sẽ ở trong nhà luyện tập đùa nghịch với cây thương, mỗi lần luyện đao thương xong, đều cảm thấy vạn phần mệt mỏi, giống như một con chó chết mệt mỏi, lên giường nằm xuống ngủ, vừa cảm giác ngủ tới hừng sáng. Nhưng kỳ quái là, mặc kệ ngày hôm trước mệt mỏi thế nào, thì ngày hôm sau tỉnh lại tinh lực giống như lập tức khôi phục lại, lại tiếp tục luyện công dưới sự đốc thúc nghiêm khắc của Chu Hợi. Có đôi Khi Lưu Sấm cảm thấy, yêu cầu của Chu Hợi, thật đúng là nghiêm.
Ngày, từng ngày trôi qua.
Lưu Sấm ngoại trừ luyện công, cũng để ý đến tình hình thay đổi của thời cuộc.
Sau khi Lã Bố đến Từ Châu, ngay từ đầu biểu hiện cực hỳ khiêm tốn, khiến Lưu Bị cũng vạn phần ảm kích.
Nhưng vấn đề là, Lưu Bị đối với Lã Bố có chút thân mật, nhưng những bộ hạ kia của y, cũng cực kỳ đề phòng Lã Bố...
Mười hai tháng giêng, Lã Bố đến Từ Châu được mười ngày, Trương Phi dẫn người đoạt đi số tiền lớn của Lã Bố để mua chiến mã, suýt nữa phát sinh xung đột nghiêm trọng.
Sau khi Lưu Sấm nghe tin tức, không khỏi âm thầm cảm thán:
- Trương Tam Gia này, thật đúng là có thể gây tai họa.
Sau này, Lưu Bị ra mặt bình ổn xung đột, cũng giao trách nhiệm cho Trương Phi đem ngựa trả lại cho Lã Bố. Nhưng vấn đề là, đã xuất hiện vết rách, trả lại cũng không thể bù lại. Lưu Sấm biết rằng, giữa Lã Bố và Lưu Bị, tất nhiên sẽ bùng nổ mâu thuẫn lớn, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp.
Lã Bố, thế chi Hao Hổ, sao có lương thiện bỏ qua?
Lưu Bị tuy rằng rất có mưu kế, nhưng y lúc này, muốn áp chế thu phục Lã Bố, dù nói về kinh nghiệm hay tiếng tăm rõ ràng là đều không đủ.
Tuy nhiên, đây chẳng phải là kết quả Lưu Sấm chờ đợi sao?
Trong lòng Lưu Sấm hiểu rõ, Lã Bố và Lưu Bị tất nhiên sẽ trở thành nước với lửa.
Cho dù Lã Bố không có năng lực như thế, nhưng Bát kiện tướng dưới chướng y, cũng có người đa mưu túc trí là Trần Cung vì y mà hiến kế. Lưu Bị cho dù có thế tộc Từ Châu ủng hộ, chỉ sợ cũng khó có thể trốn thoát khỏi mưu kế của Trần Cung...