- Chủ công đã rút ra Quảng Lăng, mà bây giờ Hạ Bì có Tam tướng quân đóng giữ. Trước khi người rời khỏi Hạ Bì, đã đồng ý thỉnh cầu của ta… Tử Phương, lần này gả tiểu muội đi, huynh đệ ta tất nhiên sẽ là tâm phúc của chủ công. Trước đây chủ công tuy rằng coi trọng ta và đệ, nhưng vẫn có chút đề phòng, không coi là thân tín. Lúc này đây, Mi gia ta nhất định có thể quật khởi.
Tay của Mi Hoán bất ngờ dừng lại.
Nàng nghe được, người nói chuyện chính là đại huynh Mi Chúc.
- Lại nói tiếp, Lưu Sứ quân rất giống người chủ, tính tình khoan dung độ lượng ôn hòa, lại là dòng họ Hán thất, môn hạ của Lư Trung Lang, tìm chỗ dựa, người thật sự là một lựa chọn tốt. Nhưng tiểu muội vừa mới lớn, mà Lưu Sứ quân đã gần bốn mươi tuổi, liệu tiểu muội có đồng ý không? Còn nữa, Lưu Sứ quân đã có thê thiếp, trước kia còn sung sức, lại nạp Cam thị làm thiếp… tiểu muội gả đi, chỉ sợ cũng phải làm thiếp, thậm chí ở dưới Cam thị. Phụ thân trước khi lâm chung, dặn đệ và huynh phải chăm sóc tiểu muội thật tốt, hiện giờ lại phải…
- Tử Phương nói như vậy sai rồi!
Mi Chúc dường như đang rất hưng phấn, cũng có chút kích động, lớn tiếng nói:
- Cam thị kia chỉ là một nữ gia nhân tầm thường, chỉ vì xinh đẹp, cho nên mới được chủ công sủng ái. Trừ cái đó ra, ả có tư cách gì tranh giành tình cảm với tiểu muội? Tiểu muội có dung mạo đpẹ, lại có ta và đệ ở sau lưng giúp đỡ. Hiện giờ chủ công ở Từ Châu căn cơ chưa ổn, đang muốn ta và đệ giúp đỡ. Cam thị kia, sao có thể so được với sự giàu có và đông đúc của Mi gia ta?
Mi Phương trầm mặc…
- Còn nữa, chủ công phu nhân đã biệt tích nhiều năm, sinh tử không biết, không rõ tung tích.
- Chủ công nay đã gần đến tuổi tứ tuần, mà chưa có con nối dõi. Theo ta thấy, chủ công sớm muộn cũng sẽ nạp tân thê tử, khi đó tiểu muội với sự giúp đỡ của ta và đệ, liền có thể thuận thế thượng vị. Tương lai nếu có thể sinh cho chủ công một đứa con nối dõi, địa vị của Mi gia ta dưới trướng của chủ công sẽ rất vững vàng, khi đó Nhị tướng quân và Tam tướng quân, chỉ sợ không được chủ công tin tưởng bằng ta và đệ… Về phần tuổi tác của chủ công, ha ha ha…
Mi Chúc cười một tràng lớn.
- Chủ công là đương thời hào kiệt, cho dù tuổi có lớn chút, cũng không tính là chuyện gì lớn? Hơn nữa lớn tuổi, ngược lại chắc sẽ biết yêu thương tiểu muội hơn, tiểu muội càng không phải chịu oan ức gì. Hơn nữa, chủ công đối với tiểu muội có cảm tình rất tốt, ấn tượng của tiểu muội với chủ công cũng không tệ. Nếu không, lần trước sao chủ công có thể tặng ngựa cho tiểu muội, tiểu muội cũng vui vẻ nhận. Tử Phương việc này không cần thảo luận nữa, nghe theo chủ ý của ta, tuyệt đối không sai.
Mi Phương dường như vẫn không yên tâm,
- Lưu Sứ quân kia chuẩn bị khi nào cưới tiểu muội? Đợi chủ công từ Quảng Lăng trở về đi… Trong khoảng thời gian này chúng ta phải tốn nhiều tâm tư mới được. Làm sao để thể hiện thực lực của chúng ta trước mặt chủ công, không được nhỏ mọn! Như vậy đi, qua mấy ngày nữa đệ mang tiểu muội đi Huyện Đàm, chuẩn bị trước. Ta sẽ chuẩn bị lại một chút, đợi khi chủ công từ Hạ Bì trở về, sẽ đem tiểu muội đưa đi, chủ công đương nhiên sẽ rất vui mừng.
-...
- Trong óc Mi Hoán, lập tức trống rỗng.
Hai ngời Mi Chúc và Mi Phương nói tiếp chuyện gì, nàng cũng không còn tâm trí đâu mà để ý, cả người ngây ra, hồn bay phách lạc đi dọc theo hành lang, yên lặng rời đi.
Đây là đại huynh thường ngày vẫn chiều chuộng ta sao?
Mi Hoán tuyệt đối không nghĩ tới, Mi Chúc lại muốn đem nàng mang tới cho Lưu Bị.
Nàng đối với Lưu Bị đúng là có cảm tình tốt, trước đây gặp qua vài lần, nhưng trong lòng trước sau chỉ coi Lưu Bị như một bậc trưởng lão. Trừ điều đó ra, Mi Hoán không có bất kì ý nghĩ nào khác! Lúc trước Lưu Bị đem Trân Châu tặng cho nàng, mặc dù nàng thấy rất vui, nhưng cũng không có để trong lòng, càng không nghĩ tới một ngày kia, tên của nàng và Lưu Bị lại ở cùng một chỗ. Phải biết rằng, tuổi của Lưu Bị, đủ để làm phụ thân của nàng!
Lưu Bị tuổi gần bốn mươi, mà Mi Hoán mới qua tuổi mười sáu.
Hai người chênh lệch nhau hơn hai mươi tuổi, sao có thể sống cùng nhau? Nhưng, đại huynh vì tiền đồ của y, vì cái gọi là Mi gia quật khởi, không ngờ mang nàng bán đi không chút do dự. Mi Hoán như thế nào đi nữa cũng không chấp nhận nổi sự thật này, trở về phòng, ngồi im lặng ở trên giường, rất lâu không nói một câu nào.
Tính tình của Mi Chúc, Mi Hoán biết rất rõ. Người huynh trưởng này nhìn qua dung mạo phi phàm, khí chất hiên ngang. Nhưng là một người lòng dạ cực kỳ kiên định, một khi đã quyết định chủ ý, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Thân là người đứng đầu Mi gia, nắm trong tay hơn trăm triệu tài sản, Mi Chúc sao có thể đơn giản như vẻ ngoài vẫn thể hiện đây?
Xuất thân của Hùng ngốc tuy rằng tốt, nhưng chỉ là nhất gia chi ngôn. Hơn nữa, Hùng ngốc bây giờ chỉ là dân thường, cho dù trở lại Dĩnh Xuyên, ngày sau như thế nào? Cũng còn chưa biết. Còn Lưu Bị đã có thanh danh, lại có được Từ Châu. Ngươi đừng quản Lưu Bị ở Từ Châu có danh chính ngôn thuận hay không, dưới tay y nói về văn có Giản Ung, Tôn Càn, võ có quan đại tướng Quan – Trương, Trần Đáo. Hùng ngốc chỉ có một mình, sao có thể so sánh với Lưu Bị quyền thế ngút trời đây?
Với tình huống này, Mi Chúc sẽ lựa chọn như thế nào, có thể nghĩ ra.
Mi Hoán có thể khẳng định, Mi Chúc tuyệt đối sẽ không mang nàng gả cho Lưu Sấm… làm không tốt, y thậm chí sẽ nghĩ đến biện pháp làm hại đến tính mạng Lưu Sấm.
Đúng vậy, Lưu Sấm là con trai của Lưu Đào, Mi Hoán tin tưởng. Nhưng đồng thời, Lưu Sấm cũng không có tiếng tăm gì, Mi Chúc muốn hại chết Lưu Sấm, cũng không phải là chuyện khó.
Mi Hoán trong lúc đó, đột nhiên giật mình lạnh run.
Nàng nhớ tới chính mình đã bảo Lưu Sấm tới tìm Mi Chúc để cầu hôn. Nếu không làm tốt, nếu như vậy, chỉ sợ Lưu Sấm cũng khó lòng thoát chết… Không được, nhất định phải ngăn cản Lưu Sấm cầu hôn mới được.
Mi Chúc nói, hai ngày nữa Mi Phương sẽ đưa nàng đến Huyện Đàm. Phỏng chừng chuyến đi Huyện Đàm lần này, nếu muốn bỏ đi cũng không có khả năng… Nghe giọng của Mi Phương hình như là không đồng ý. Điểm này theo cách xưng hô của Mi Phương và Mi Chúc có thể nhìn ra manh mối. Mi Phương gọi Lưu Bị là “Lưu Sứ quân”; Mà Mi Chúc lại gọi Lưu Bị là “Chủ công”. Nhưng Mi Phương luôn tôn kính Mi Chúc, thậm chí là nói gì nghe nấy. Nếu Mi Chúc không quyết định, thì làm thế nào cũng được, nhưng một khi Mi Chúc đã đưa ra quyết định, kết quả liền có thể nghĩ ra.
Mi Hoán nghĩ đến đây, lập tức nóng nảy.
Nàng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhưng mới đi ra đến cửa phòng, đã thấy Mi Nguyên vội vàng chạy tới,
- Tam Nương Tử, đại lão gia nghe nói người đã trở về, có chuyện tìm người.
Mi Hoán trong lòng thoáng chút hồi hộp, có phần trở tay không kịp.
Tuy nhiên, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nhẹ nhàng, cười tủm tỉm nói:
- Biết rồi, ngươi trở về nói với đại huynh, ta lập tức đến ngay.
Mi Nguyên không nghĩ nhiều, vội cáo từ rồi rời đi.
Hắn ta vừa đi khỏi, Mi Hoán lập tức gọi nha hoàn bên người tới,
- Tiểu Đậu Tử, giúp ta đi làm một chuyện.
- Tiểu thư xin cứ phân phó.
- Ngươi lập tức đến Lưu gia, cho Hùng ngốc biết, nói ta có việc tìm huynh ấy, bảo huynh ấy ngày mai chính ngọ đợi ta ở tửu quán bên cạnh Thần Nông.
Tiểu Đậu Tử nhận lệnh, lập tức xoay người lui ra.
Mi Hoán nhắm mắt lại, cố gắng áp chế sự sợ hãi ở trong lòng lại, rồi sau đó thở dài một hơi, cất bước đi ra khỏi phòng…
*****
Ngày hôm sau, sáng sớm Lưu Sấm đã ra khỏi giường.
Ban đầu, hắn đã chuẩn bị sẵn sang, để đến Mi phủ cầu hôn. Nhưng đêm hôm qua Tiểu Đậu Tử đột nhiên truyền tin tới, nói rằng Mi Hoán có việc tìm hắn, làm hắn lập tức thay đổi chủ ý, quyết định tạm hoãn kế hoạch đến Mi Phủ lại.
Nếu Mi Hoán như tìm hắn, đại khái có thể tự mình đến nhà.
Nhưng lúc này lại bảo hắn đợi ở tửu quán cạnh đường Thần Nông, khiến Lưu Sấm cảm thấy có chuyện bất thường.
- Thúc phụ, ngày mai chúng ta không đi Mi phủ nữa.
- Vì sao?
Lúc trước Lưu Sấm đã đem ý muốn của hắn nói cho Lưu Dũng nghe. Mà Lưu Dũng cũng rất tán thành, chuẩn bị cùng với Lưu Sấm sang Mi Phủ cầu hôn.
Nào ngờ được Lưu Sấm lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, không khỏi làm Lưu Dũng cảm thấy nghi hoặc.
Tình cảm của Lưu Sấm và Mi Hoán, trong lòng của ông biết rất rõ ràng. Hiện giờ Mi Hoán đã mở lời, theo lý mà nói Lưu Sấm phải rất khẩn trương mới đúng, sao trong lúc này lại thay đổi kế hoạch?
- Cháu có cảm giác không tốt lắm!
- Hả?
- Tam Nương Tử bỗng nhiên hẹn gặp mặt cháu, nếu dựa vào lời nói hôm nay thì có chút không bình thường. Cháu cảm thấy, hình như xuất hiện biến cố gì, cho nên Tam Nương Tử mới hẹn gặp cháu… Một khi đã như vậy, đi Mi phủ cầu hôn hiển nhiên có chút lỗ mãng. Cháu nghĩ hay là ngày mai đi gặp Tam Nương Tử trước đã, sau đó quyết định tiếp.
Đăng bởi: admin