Nghe nói, vì lưu dân mà hắn không tiếc sống mái với người Ô Hoàn, đủ thấy hắn yêu dân như con.
Biết đâu đây chính là một cơ hội! Cho nên Lý Dật Phong mạo hiểm chạy từ nhà ra, nấp ở gần phủ Thái thú.
Có lẽ thực sự là ông trời cho y cơ hội, không ngờ khiến y gặp được Công Tôn Độ đang mang theo người hốt hoảng mà chạy. Dưới tình huống này, Lý Dật Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức xông lên, đánh chết đối phương và bắt sống Công Tôn Độ.
Tuy rằng không biết rõ "Nhị công tử" mà Ngụy Diên nói là ai nhưng chắc hẳn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Ngày lành tới rồi! Trong lòng Lý Dật Phong mừng rỡ như điên.
Tuy nhiên y đảo mắt, lại khom người nói:
- Thân là dân Hán, đương nhiên phải ra sức vì Hoàng thúc, nào dám cầu phong thưởng, chỉ cầu có thể phục vụ cho tướng quân.
Ngụy Diên hơi sửng sốt, lại đánh giá Lý Dật Phong thêm một lần nữa rồi đột nhiên mỉm cười.
Người này cũng là một kẻ có dã tâm. Hơn nữa, y còn rất có ánh mắt, biết lựa chọn nặng nhẹ.
Loại người không có bất cứ chỗ dựa, không có bất cứ kinh nghiệm lý lịch gì như Lý Dật Phong, cho dù có giết được Công Tôn Độ, được phong thưởng thì ngày sau cũng khó sống yên. Hơn nữa, nếu phong thưởng cho y quá nhiều thì thậm chí còn khả năng khiến người khác ghen tị. Đến lúc đó, Lý Dật Phong mới thật sự là nửa bước cũng khó đi.
- Một khi đã như vậy, ngươi trước hết đi theo ta đi.
Ngụy Diên trầm giọng nói, liền xoay người trở về.
Lý Dật Phong mừng rỡ, vội vàng vác Công Tôn Độ lên vai, đi theo phía sau Ngụy Diên.
Lúc này gió tuyết đã dần dần yếu bớt.
Trong thành Tương Bình cũng dần yên tĩnh trở lại … Ở thao trường, Bàng Đức đã trấn áp được binh mã Liêu Đông trong thành Tương Bình, tiếp đó liền tập hợp với Ngụy Diên.
Hai người đều không dám thả lỏng, vội vàng kiểm kê tổn thất và phái người trấn an dân chúng trong thành, đồng thời tăng cường tuần tra trong thành Tương Bình.
Có Điền Thiều là rắn địa phương của Liêu Đông ra mặt, trong thành Tương Bình không xuất hiện hỗn loạn quá lớn.
Hàng binh từng đám thành thật, ngoan ngoãn ở trong lều trại trên thao trường, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Còn bên trong thành lại được một hồi yên tĩnh.
Sau khi bình minh, Gia Cát Lượng dẫn quân đến Tương Bình.
Đêm qua, Thái Sử Từ đã cường công khai thông được đường từ Liêu Đông đi thông tới Tương Bình. Cùng lúc đó, Cam Ninh cũng dẫn quân đổ bộ ở quận Liêu Đông, cướp lấy Bình Quách và nhìn chằm chằm huyện Vấn. Chỉ trong một đêm, thế cục Liêu Đông đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Lưu Sấm đánh chiếm bốn huyện Liêu Đông, Công Tôn Độ bị bắt. Cũng trong cùng ngày, Mi Chúc ở Dương Nhạc đột nhiên thay đổi thái độ, đồng ý cho quân Hán rút lui qua sông Lục Cổ.
Đồng thời, quân Hán cũng trả lại gần năm ngàn người Ô Hoàn bắt được trong trận chiến núi Lâu Tử.
Và bồi thường cho người Ô Hoàn ba ngàn chiến mã, tám ngàn con bò, năm ngàn con dê … Đối với nhượng bộ lớn như vậy của Mi Chúc, Thát Hủy Cát có chút luống cuống chân tay. Y cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra tình hình gì khiến Lưu Sấm lại nhượng bộ lớn đến như vậy. Vốn Thát Hủy Cát còn muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút lợi ích nhưng theo sự thay đổi thái độ của Thuần Vu Quỳnh, Thát Hủy Cát cuối cùng cũng đành phải gật đầu.
Đàm phán giằng co ước chừng một tháng.
Thuần Vu Quỳnh lo lắng đề phòng, không biết khi nào thì song phương sẽ khai chiến một lần nữa.
Mà Viên Thiệu năm lần bảy lượt ra lệnh cho y mau chóng bình ổn thế cục Liêu Tây … Thấy Lưu Sấm đưa ra nhượng bộ lớn như vậy, Thuần Vu Quỳnh cho rằng, nếu không hiểu biết rõ, rất có thể sẽ tạo thành phiền toái càng lớn hơn nữa. Cho nên Thuần Vu Quỳnh rất bức thiết hy vọng hai bên có thể mau chóng đạt thành hòa giải.
Hôm đó, Thát Hủy Cát và Mi Chúc hoàn thành thương lượng, hai bên lập tức đều tự có hành động.
Sau khi Trương Liêu dẫn quân lùi qua sông Lục Cổ liền dẫn binh mã bản bộ đi tới Bạch Lang Bảo, đảm nhiệm chức Bạch Lang Giáo Úy.
Còn Hoàng Trung thì làm Kiểm Nghiệm Giáo Úy của đại doanh quân Hán ở sông Lục Cổ, tiếp nhận quân doanh ở sông Lục Cổ.
+ + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + +
- Công Tôn Độ bị bắt giữ?
Khi Tự Hộc đến Thổ Ngân, biết được Lưu Sấm đã dẫn quân đánh vào Liêu Đông liền chấn động.- Đức Tín, tin tức đã được xác nhận chưa?
Mộc Tịnh vội vàng nói:
- Đã xác nhận. Vừa rồi ta đi đón Mộc Công, vừa lúc Trưởng sử Điền Dự bẩm báo chuyện này cho Mộc Công … Nghe nói Lưu hoàng thúc đã tự dẫn quân đổ bộ ở Bình Quách, đang đi tới Tương Bình. Ngoài ra, hắn để Lã Bố đóng ở Lâm Du, nói là phải đợi sau đầu xuân mới có thể rời khỏi Liêu Tây. Tuy nhiên, trước mắt thì mấy quận Phì Như, Lư Long Tắc của Liêu Tây vẫn đang nằm trong tay hắn. Hơn nữa hắn còn thiết lập hai đại doanh quân Hán ở Bạch Lang Bảo và sông Lục Cổ. Toàn bộ Liêu Tây tụ tập binh mã hơn vạn người, hình như rất không muốn rời khỏi …
- Vậy Thuần Vu tướng quân nói như thế nào?
- Thuần Vu tướng quân … Chỉ sợ còn chưa nhìn ra manh mối. Trước mắt, y thật vất vả mới khiến Ô Hoàn và Lưu hoàng thúc giải hòa, còn đang cảm thấy may mắn vì việc này cho nên sẽ không nghĩ đến ý nghĩ thực sự của Lưu hoàng thúc.
- Vũ Sinh, ngươi thấy thế nào?
Tự Hộc ở bên cạnh nghe xong, ánh mắt liền chuyển đến trên người thanh niên trầm mặc, ít lời ở bên cạnh.
Người này tuổi xấp xỉ Tự Hộc, hình như trẻ hơn một chút.
Khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, lộ ra một khí thế kiên cường.
- Việc này cũng không trách được Trọng Giản tướng quân, thực ra Đại tướng quân có chút cẩn thận.
Nhị công tử đương nhiên không nên dễ dàng khơi mào xung đột, nhưng nếu xung đột thì nên tiếp tục tiến hành việc này … Ngươi nói Lưu Sấm kia thực sự dám liều lĩnh sống mãi nữa sao? Hắn không hề có căn cơ ở Liêu Đông, mà Đạp Đốn quả thực có vài trăm ngàn quân, đến cuối cùng đương nhiên sẽ là Lưu Sấm thua. Nếu đúng như vậy, mặc kệ là ai thắng ai thua, đều sẽ đại thương nguyên khí. Lưu Sấm đương nhiên sẽ bị đả kích, nhưng người Ô Hoàn cũng sẽ không thoải mái. Cứ như thế là có thể tăng mạnh sự khống chế của ta đối với Liêu Tây. Chờ năm sau di chuyển lưu dân tới Liêu Tây quy mô lớn, không đến hai năm sau là có thể đánh vào Liêu Đông. Đến lúc đó, bốn quận Liêu Đông đương nhiên sẽ trở về tay Đại tướng quân, Ô Hoàn chỉ có thể trở thành nước phụ thuộc, không đáng để lo nghĩ.
Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc … Lưu hoàng thúc lúc này đây, xem như nắm chuẩn rằng Đại tướng quân muốn quyết chiến với Tào Tháo, không muốn thêm phức tạp … Tương lại nếu muốn xử lý hắn, chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn. Một khi hắn nắm giữ bốn quận Liêu Đông, tiến có thể lấy U Châu, lui có thể thủ Liêu Đông, đã đứng ở thế bất bại.
Thanh niên này tên là Điền Thích, tự Ương Chi.
Vũ sinh là nhũ danh của y … Mà mọt thân phận khác của y chính là con trai của Điền Phong, cùng với Tự Hộc được gọi là "Nhị Tử", một văn một võ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Lần này Điền Phong và Tự Thụ phái Điền Thích và Tự Hộc tới Liêu Đông, cũng là có rất nhiều ý tưởng.
Thứ nhất là bọn họ hy vọng có thể cho Điền Thích và Tự Hộc được rèn luyện ở mảnh đất Liêu Đông này. Thứ hai là muốn khiến hai người này thoát ra khỏi quan hệ nhân sự phức tạp ở Ký Châu. Điền Thích và Tự Hộc đều là loại người cực kỳ cương liệt, không chịu thua kém ai. Mà hiện giờ, việc tranh đoạt đích (tranh đoạt vị trí thừa kế) giữa Viên Đàm và Viên Thượng càng thảm thiết hơn trướ, công kích giữa hai bên thậm chí đã lan đến rất nhiều người ngoài cuộc.
Điền Phong cũng thế mà Tự Thụ cũng thế, đều không muốn hai người bị cuốn vào phân tranh đó.
Đương nhiên, hai người còn có một ý tưởng khác nữa.
Một khi phát sinh điều bì không ngờ, bọn họ cũng có thể tìm minh chủ khác mà không phải bị treo cổ ở trên một thân cây Viên gia này.
Chẳng qua, bọn họ sẽ không nói ý tưởng này cho Điền Thích, Tự Hộc. Nhưng tin rằng với sự thông minh của hai người, nhất định có thể đưa ra được lựa chọn chính xác.
Tự Hộc nhìn Điền Thích, không kìm nổi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Một mặt, y cảm thán vì sự mềm yếu, do dự của Viên Thiệu, mặt khác lại có chút khâm phục đối với Lưu Sấm, không ngờ có thể nắm bắt chuẩn xác tâm tư của Viên Thiệu như vậy.
- Vậy chúng ta có còn cần phải đi Liêu Tây nữa hay không?
Điền Thích nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát mới hạ giọng nói:
- Phụ thân mệnh cho ta và ngươi đến Liêu Đông, đó là muốn ta và ngươi tăng thêm kinh nghiệm và rèn luyện.
Tuy rằng Liêu Đông hoang vắng, lạnh lẽo khủng khiếp, nhưng không phức tạp, rắc rối như Ký Châu, đối với ta và ngươi thì thực ra là một nơi rất tốt để rèn luyện.
Hơn nữa lúc này nếu chúng ta trở về, chẳng phải là sẽ bị người ta chê cười sao? Ngay cả Liêu Đông còn chưa tới đã xám xịt trở về, đến phụ thân cũng sẽ mất mặt. Nếu đã đến đây rồi thì cứ đi tiếp là được. Ta cũng rất muốn lĩnh giáo một chút thủ đoạn của vị Lưu hoàng thúc kia.
- Đó cũng là điều ta nghĩ.
Tự Hộc vỗ tay cười to:
- Không thể để đến mức ngay cả mặt Lưu hoàng thúc còn chưa thấy đã xám xịt rời khỏi. Nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho người ta cười nhạo.