- Nếu hiện tại ta tiến vào huyện Kịch, nói không chừng sẽ khiến cho đám quan lại phản kháng. Hơn nữa ta cũng không nhiều tinh lực như vậy ném vào huyện Kịch bên này. Quý Bật, việc di chuyển trụ sở ngươi viết viết một phong tấu chương đưa tới Hứa Đô, để cho Thiên Tử biết.
Sau khi được Trần Quần nhắc nhở, Lưu Sấm hiểu được một điều rằng, hắn nhất định phải tăng mạnh sợ liên lạc với Thiên Tử. Việc Viên Thiệu thụ phong, hắn muốn nói cho thiên tử. Kể cả việc di chuyển trụ sở, hắn cũng muốn để cho Thiên Tử biết.
Chắc chắn vị Hán Đế ở trong cung kia không có việc gì để làm, sẽ quan tâm tới các tấu chương nhiều hơn. Đồng thời có thể giúp Thiên Tử giải buồn.
Trần Kiều nói:
- Nếu công tử không có lòng dạ nào đặt chân tới huyện Kịch, sao không viết tấu chương nhờ Đại tướng quân phong Lưu Tử Hòa làm huyện lệnh huyện Kích?
Lưu Sấm suy nghĩ một lát:
- Như thế cũng được. Làm phiền Quý Bật viết thêm một tấu chương. Đợi tới Lâm Truy, thì tìm cơ hội trình lên.
Kỳ thực huyện Kịch này không có nhiều sức hấp dẫn với Lưu Sấm lắm. Tuy về mặt nhân khẩu và các nhân tố khác, chiếm đóng huyện Kích là một sự lựa chọn vô cùng tốt. Nhưng trên thực tế sẽ mang tới cho Lưu Sấm một gánh nặng rất lớn. Dù sao, hắn cũng không tính toán sống lâu dài ở Bắc Hải, cũng không có tất yếu phải vác theo gánh nặng kia.
Ngày hôm sau, Lưu Sấm lại khởi hành về phía tây, qua sông Cự Muội, chính thức tiến vào khu vực của quận Tề.
Tân Bình đã sớm ở Ích Quốc chờ Lưu Sấm tới. Y tự mình dẫn quan viên của Ích Quốc ra khỏi thành đón chào, rồi dẫn Lưu Sấm tiến vào nội thành.
Quận Tề này có sáu huyện sáu nước, tổng cộng là mười hai tòa thành. So sánh với Bắc Hải quốc, quận Tề là một nơi rất phồn hoa. Bất luận là nhân khẩu hay là nền công thương nghiệp, đền hơn xa Bắc Hải.
Những năm đầu Hán Vũ Đế, quận Tề chỉ có vèn vẹn một huyện Lâm Truy, nhưng đã có tới mười vạn hộ nhân khẩu.
Nếu dựa theo biến pháp của Lý Khôi thời Chiến quốc, một hộ có năm người, thì lúc đó huyện Lâm Truy đã có hơn năm mươi vạn người. Tuy nhiên về sau, nhân khẩu của quận Tề dần dần giảm. Tới năm Vĩnh Hòa thứ năm Hán Thuận Đế, chính là năm 140 sau công nguyên, điều tra nhân khẩu cả nước, nhân khẩu của quận Tề ước chừng năm trăm ngàn. Tuy nhiên, đây chỉ là con số ước lượng, cũng không phải quá chính xác.
Tóm lại, tới quận Tề rồi mới biết, cái gì gọi là phồn hoa.
Quận Tề được xưng là nơi cung cấp quần áo khắp thiên hạ. Nền công nghiệp dệt may có thể nói là có một không hai. Cũng là ngành công nghiệp nhẹ quan trọng nhất của đời Hán.
Tân Bình tiếp đón Lưu Sấm vào trong thành, liền an trí Lưu Sấm tới một dịch quán.
- Mạnh Ngạn, cháu có biết vì sao Đại công tử mời cháu tới không?
Ở trong thư phòng của dịch quán, Tân Bình hỏi Lưu Sấm.
Lưu Sấm lắc đầu tỏ vẻ không biết:
- Kính xin thúc phụ chỉ điểm.
Tân Bình thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Ta cũng không muốn giấu diếm cháu. Tình hình hiện tại của Đại công tử không khả quan lắm.
- Hả?
- Chắc Mạnh Ngạn cháu cũng đã nghe nói một vài tin tức. Đại tướng quân rất sủng ái Tam công tử. Nhiều lần cố ý lập Tam công tử làm người thừa kế. Viên Công có ba người con, Nhị công tử không thích tranh đấu, nên có thể bỏ qua. Đại công tử đi theo Đại tướng quân đã lâu, đạt được rất nhiều công lao hãn mã. Nhưng Tam công tử ỷ vào được Đại tướng quân sủng ái, liên tiếp đối nghịch với Đại công tử. Hiện giờ còn muốn đoạt đích. Khiến cho Đại công tử khó có thể nhẫn nại. Đại công tử chuẩn bị dụng bịnh với Điền Giai. Cho nên mới mời Mạnh Ngạn cháu tới.
Lưu Sấm vừa nghe, trong lòng thấp thỏm, âm thầm cười khổ.
Hắn thật không ngờ, mình lại bị cuốn vào cuộc chiến đoạt đích này. Trong lịch sử, cũng vì nguyên nhân này mà hai huynh đệ Viên Đàm và Viên Thượng trở nên bất hòa. Về sau Viên Thiệu ốm chết, hai huynh đệ lập tức trở mặt, khiến cho Tào Tháo có thời cơ để lợi dụng. Nếu như hai huynh đệ y có thể đồng tâm hiệp lực, Tào Tháo muốn chiếm được Ký Châu, chỉ sợ phải trả một cái giá rất lớn.
- Không biết Đại công tử muốn tiểu chất làm gì?
Trong lòng Lưu Sấm biết, hiện giờ hắn đã đâm lao phải theo lao. Nếu hắn cự tuyệt Viên Đàm, Bắc Hải quốc sẽ gặp phải sự trả đũa của Viên Đàm. Đây không phải là điều hắn mong muốn, đồng thời ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của hắn.
Nhưng nếu tiếp nhận? Viên Đàm kia, cũng không phải hạng tốt lành gì.
Trước mắt, Tân Bình hình như là phe cánh của Viên Đàm. Nhưng cuối cùng y lại bị Viên Đàm làm cho tức chết.
Tân Bình khẽ mỉm cười:
- Mạnh Ngạn cũng không cần phải lo lắng. Đại công tử mời cháu tới không có ý gì khác. Chắc ngươi cũng biết, Đại công tử rất tôn trọng Hữu Nhược. Nếu trong lòng y có ác ý, chỉ sợ Hữu Nhược sẽ là người đầu tiên không đáp ứng. Lần này Đại công tử mời ngươi tới, thứ nhất là muốn gặp mặt ngươi một lần. Quan trọng là, cũng hy vọng ngươi có thể giúp y một tay. Ta tin tưởng Mạnh Ngạn sẽ không cự tuyệt.
- Muốn tiểu chất giúp đỡ một tay?
Lưu Sấm nghi hoặc hỏi;
- Không biết giúp đỡ như thế nào?
- Đại công tử muốn đánh Điền Giai, là nhằm thể hiện sự vũ dụng của mình với Viên Công. Điền Giai đóng quân ở nước Tế Nam đã lâu, đã trở thành họa lớn của Đại công tử. Hiện giừ Đại công tử đang đảm nhận chức Thanh Châu Thứ sử. Có câu là Giường bên cạnh sao cho phép người khác ngủ ngáy. Nếu không diệt trừ Điền Giai, Đại công tử khó có thể an giấc. Chỉ có điều, một khi Đại công tử dụng binh đánh Điền Giai, Điền Giai tất sẽ hướng Tào Tháo cầu viện. Đại công tử khôgn muốn vận dụng lực lượng của Viên Công, cho nên quyết định một mình diệt trừ Điền Giai. Mà nhiệm vụ của Mạnh Ngạn cháu chính là ngăn cản viện binh của Tào Tháo.
- Muốn tiểu chất ngăn cản viện binh của Tào Tháo?
Lưu Sấm nghe xong, liền ngây người tại chỗ. Nếu ta ở Bắc Hải quốc, còn có khả năng kiềm chế được viện binh của Tào Tháo.
Nhưng ngươi bảo ta chạy tới quận Tề, thì ta làm sao ngăn cản được bọn chúng? Trong lòng hắn rất nghi hoặc, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tân Bình.
Tân Bình khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:
- Mạnh Ngạn, cháu không cần phải đa nghi. Hữu Nhược và Đại công tử đã hiến kế này, tin tưởng bọn họ sẽ không hại cháu.
Là Tuân Kham hiến kế? Lưu Sấm nhíu mày, chợt lộ ra vẻ tươi cười.
- Tiểu chất không lo lắng điều này. Chỉ là có chút không rõ, phải làm sao để ngăn cản địch nhân của Đại công tử?
- Điều này, tới Lâm Truy rồi, Mạnh Ngạn tự nhiên sẽ rõ.
Tiễn bước Tân Bình, Lưu Sấm ở lại trong phòng trầm tư suy nghĩ. Nhưng nghĩ mãi không ra, vì sao Tuân Kham lại kéo hắn vào một việc xấu như vậy.
Vì thế hắn gọi Trần Kiều tới, nói những điều nghi vấn trong lòng với Trần Kiều.
- Vị cha vợ kia chắc sẽ không hại ta. Nhưng ta thực sự nghĩ mãi không rõ, ta có năng lực gì có thể giúp đỡ được Viên Đàm.
Trần Kiều suy nghĩ một lát, chợt mỉm cười.
- Công tử không cần vì chuyện này mà lo lắng. Ta nghĩ, tuy Viên Đàm muốn nhờ công tử trợ giúp một tay, nhưng chưa chắc công tử phải làm cái gì. Đối với Viên Đàm mà nói, công tử xuất hiện chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với y. Sở dĩ y phải chinh phạt Điền Giai, cũng không phải muốn chiếm đoạt nước Tế Nam, mà chỉ là muốn thể hiện thực lực của mình với Viên Bản Sơ. Công tử là Hoàng Thúc Đại Hán, có được hai nơi là Bắc Hải và Đông Lâu. Viên Đàm muốn dùng tên tuổi của công tử để lấy le với Viên Thiệu. Kể từ đó, vị trí trưởng tử của y càng thêm củng cố.
- Viên Thiệu liệu có quan tâm tới danh hiệu của ta?
Lưu Sấm không nhịn được cười hỏi.
Trần Kiều lại nghiêm mặt đáp:
- Công tử đừng coi nhẹ bản thân. Nếu công tử chỉ là con trai của Trung Lăng Hầu, thì có lẽ Viên Thiệu sẽ không để ý. Nhưng hiện tại công tử chính là Hoàng Thúc Đại Hán do chính miệng Thiên Tử thừa nhận. Cho dù là Viên Thiệu, cũng phải có vài phần kính trọng với công tử.
Đăng bởi: admin