Gió tuyết ở Liêu Đông đã ngừng lại.
Với việc Tương Bình bị công chiếm, quận Liêu Đông đột nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Công Tôn Khang không lập tức phát động phản công mà án binh bất động ở tây An Bình. Một cỗ mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động trong lòng Liêu Đông.... Gần như tất cả mọi người đều biết, sự bình tĩnh này tất nhiên không thể duy trì quá dài. Công Tôn Khang nhất định sẽ không ngồi xem Lưu Sấm chiếm lĩnh Liêu Đông mà đương nhiên sẽ có hành động tương ứng.
Kỳ thật, có thể đoán được hành động của Công Tôn Khang đơn giản chính là liên lạc hai nước Cao Cú Lệ và Phù Dư để liên thủ giáp công.Việc này cũng khiến cho các huyện của Liêu Đông không lập tức đưa ra phản ứng mà cùng đợi hành động kế tiếp của Công Tôn Khang.
Nhưng Thuần Vu Quỳnh lại cảm thấy cực kỳ tức giận.
Y cảm thấy tâm tư thuần khiết của mình đã bị Lưu Sấm lừa gạt.
Nếu ngươi muốn đi Liêu Đông, tội gì phải náo loạn động tĩnh lớn như vậy ở Liêu Tây, còn suýt nữa khiến toàn bộ U Châu đều bị cuốn vào trong đó?
Nhưng y lại không làm gì được.
Công Tôn Độ bị bắt, Tương Bình thất thủ, thực sự là quá mức đột nhiên, khiến Thuần Vu Quỳnh không hề có cơ hội phản ứng.Đến khi y nhận được tin tức thì một nửa binh lực của Lưu Sấm đã tiến vào Liêu Đông. Mà lúc này, Tô Phó Diên và Lâu Ban của núi Y Vu Lư lại dứt khoát nhảy ra thể hiện sự ủng hộ việc Lưu Sấm tiến vào chiếm giữ Liêu Đông, khiến Thuần Vu Quỳnh lập tức hiểu được: Y đã mất thời cơ tốt nhất chèn ép Lưu Sấm!
Lúc này, cho dù khiến Đạp Đốn lại xuất binh thì sợ rằng Đạp Đốn cũng sẽ không nguyện ý.
Dù sao trước kia Thuần Vu Quỳnh đã giúp đỡ Lưu Sấm chèn ép Đạp Đốn, làm sao trong lòng Đạp Đốn có thể thoải mái được chứ?
Nếu không có việc Tô Phó Diên, có lẽ Đạp Đốn còn có thể nghe theo lệnh để đi tìm Lưu Sấm gây phiền toái... Nhưng chính vì Tô Phó Diên và Lâu Ban tỏ thái độ khiến Đạp Đốn cũng phải cảm thấy khó giải quyết. Gã cũng không thể, nếu lúc nàylại xuất binh, Tô Phó Diên và Lâu Ban sẽ có thái độ gì?
Lưu Sấm vào Liêu Đông khiến Tô Phó Diên và Lâu Ban càng kiên định lập trường.
Dương Nhạc thương lượng khiến cho Đạp Đốn và họ Viên sinh ra khoảng cách.
Trái lại, Lưu Sấm lại lợi dụng mối quan hệ phức tạp, rắc rối giữa Đạp Đốn và họ Viên cùng với đám người Tô Phó Diên, hoàn thành việc giữ cân bằng Liêu Tây, đồng thời còn uy hiếp Liêu Đông. Tóm lại, Lưu Sấm đã bố cục một hòn đá ném ba con chim ở Liêu Đông, khiến cho hắn đã ổn định bước chân ở Liêu Đông. Thuần Vu Quỳnh tuy có tâm muốn giáo huấn Lưu Sấm nhưng thứ nhất là Lưu Sấm đã ổn định thế cục, thứ hai là trận chiến Viên Tào sắp mở ra, Thuần Vu Quỳnh cũng không thể không kiêng kị vài phần... Bởi vì y cũng không thể nếu mình ra tay thì Lưu Sấm sẽ cóthái độ thế nào?
Nếu hắn lại khơi mào U Châu rung chuyển thì Thuần Vu Quỳnh sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Cho nên, Thuần Vu Quỳnh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, áp chế ngọn lửa giận này ở trong lòng...
Eo biển Bột Hải, đông tiếp Hoàng Hải, tây nối Bột Hải, là ranh giới thiên nhiên giữa Bột Hải và Hoàng Hải.
Vị trí địa lý độc đáo của nó hình thành một đường thủy cho thuyền có thể nối với vùng biển bên ngoài. Trên bản đồ Trung Quốc ở đời sau, eo biển Bột Hải ở được bán đảo Liêu Đông và bán đảo Sơn Đông ba mặt vây quanh, hình thành một bờ biển hìnhchữ C.
Gió tuyết qua đi, trời quang nắng sáng.
Hai chiếc hải thuyền ngàn thạch đang chậm rãi đi dọc theo eo biển Bột Hải.
Nhìn cờ xí trên thuyền thì đó là hai chiếc thương thuyền. Hải thuyền đi cực kỳ chậm, có thể thấy được thuyền chở rất nhiều hàng hóa.
Đỗ Kỳ đứng ở Tước phòng, mắt dõi ra phía biển xa xa.
Đây cũng là lần đầu tiên y độc lập chỉ huy binh mã kể từ khi quy thuận Lưu Sấm tới nay.Tâm tình y có chút khẩn trương, đồng thời lại có chút hưng phấn.
Nhiều năm qua, y đã trải qua quá nhiều đau khổ và suy sụp, vốn đã là nản lòng thoái chí, cũng không nghĩ rằng sẽ còn có cơ hội có thể thống lĩnh binh mã.
Lúc này nếu có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, tin rằng chẳng bao lâu nữa, nhất định sẽ được Lưu Sấm trọng dụng.
Mặc kệ trước kia nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại, y đều tin tưởng mười phần.
Hít một luồng không khí lạnh lùng, trong trẻo vào thật sâu trong lòng, Đỗ Kỳ nắm chặt bảo kiếm trong tay.
Đúng lúc này, chợt nghe Phi Lư gào lên kinh hãi:- Đỗ tiên sinh, hướng giờ Sửu, có hải thuyền tới gần.
Đỗ Kỳ thoáng chấn động, lập tức thu hồi tâm tư, bước nhanh đến bên lan can, dõi nhìn theo.
Ở trên biển phía xa xuất hiện năm điểm đen.
Tuy rằng còn không nhìn rõ hình dạng nhưng có thể khẳng định là các hải thuyền đó đang đi hướng về phía y.
Đỗ Kỳ ổn định tâm thần, cao giọng quát: - Không cần hoảng sợ, tiếp tục đi về phía trước.... Truyền lệnh của ta, chuẩn bị tốt khói báo động.Mặt khác, Phách Can Thủ ẩn nấp kỹ cho ta, không có lệnh của ta thì không được tự tiện xuất kích. Chúng ta tiếp tục đi tới, tiếp tục đi tới, đừng vội để ý.
- Vâng! Các thủy thủ trên tàu đồng thanh vâng.
Hai hải thuyền tiếp tục tiến về phía trước theo tuyến đường đã định.
Tuy nhiên năm điểm đen kia lại càng ngày càng rõ. Năm chiếc lâu thuyền lớn giương buồm đang tới gần.
- Là Đông Lai tặc!Khoảng cách của hai bên gần lại, có thủy thủ gào to.
Trên thuyền hỗn loạn một trận.
Đỗ Kỳ nhếch miệng, thét lớn: - Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, đều ổn định cho ta.
Y lệnh cho hải thuyền gia tốc mà đi. Năm chiếc hải thuyền của Đông Lai tặc cũng tăng tốc theo. Khoảng cách giữa hai bên cũng càng ngày càng gần. Chỉ thấy năm chiếc hải thuyền của Đông Lai tặc theo gió vượt sóng mà đến, rất có dáng vẻ định húc chìm thuyền mình. Đồng thời, cũng đã có thể nhìn thấy được rõ ràng hải tặc ở trên mấy chiếc thuyền đó.
Rào!Một chùm mưa tên bắn tới.
Đây cũng là thủ đoạn mà hải tặc thường dùng nhất.
Không có nhiều thủ đoạn công kích tầm xa nên hải tặc đa phần dùng cung tiễn để tập kích và uy hiếp.
Đỗ Kỳ vội vàng sai người châm khói báo động ở đuôi thuyền, đồng thời không ngừng thúc giục hai thuyền của mình tăng tốc. Ở xa xa nhìn lại, trông họ như thể đang rất kinh hãi.
Quản Thừa đứng trên boong tàu của một chiếc hải thuyền, nở một nụ cười lạnh lùng.- Các huynh đệ, đánh lên cho ta. Chuẩn bị tiếp mạn thuyền để trèo lên thuyền.... Truyền mệnh lệnh của ta, ai là người dẫn đầu lên thuyền, thưởng mười lượng vàng.
Đám Đông Lai tặc lập tức liên tiếp hoan hô, hải thuyền giương buồm lại tăng tốc.
Hải thuyền càng lúc càng gần, Đỗ Kỳ lại càng bình tĩnh, lạnh lùng hơn.
Y tiếp tục hạ lệnh lái về phía vịnh Bột Hải. Ở xa xa, mơ hồ nhìn thấy có khói báo động phóng lên cao, y lập tức thét lớn: - Thay đổi đầu thuyền, đi nghênh đón cho ta.
Hai chiếc hải thuyền đột nhiên dừng lại, đổi đầu thành đuôi.
Cùng lúc đó, trên thuyền dựng lên ba bộ phách can. Phách Can Thủ theo lệnh kỳchỉ huy, nhanh chóng lắp hộp dầu hỏa. Bên ngoài hộp dầu hỏa toàn bộ bao bọc bằng cỏ khô. Có Phách Can Thủ châm đuốc, điểm vào hộp dầu hỏa. Chỉ nghe Đỗ Kỳ thét lớn ra lệnh, hai chiếc thuyền tổng cộng sáu bộ phách can lập tức ném mạnh ra sáu quả cầu lửa. Khoảng cách công kích hữu hiệu của phách can vào khoảng ba trăm thước. Chỉ nghe rầm một tiếng, hai quả cầu lửa đã đánh trúng một chiếc hải thuyền, hộp dầu hỏa vỡ tan. Dầu hỏa bên trong gặp lửa, lập tức bốc cháy bừng bừng, cũng nhanh chóng lan tràn rộng ra.
Chiếc thuyền của Quản Thừa cũng không xông lên trước nhất.
Thấy đối phương đột nhiên phát động công kích, không ngờ ném ra hỏa cầu to lớn, lại còn đánh trúng thuyền của bên mình, khiến gã không khỏi ngẩn ra...
Sao có thể chứ?!Trên mặt Quản Thừa lập tức toát ra vẻ hoảng sợ.
Đây còn là khoảng cách ba trăm thước, sao đối phương lại có vũ khí có thể ném mạnh đến vậy được?
Chẳng lẽ trên hải thuyền kia còn trang bị cả máy bắn đá sao?
Tuy nhiên, không đợi gã kịp phản ứng, đã thấy ở hải đảo phía sau lưng có ba chiếc hải thuyền lao tới.
Trên đầu thuyền cắm lá cờ lớn Phi Hùng, Quản Thừa không hề xa lạ gì với nó, chỉ liếc mắt liền nhận ra, đúng là quân đội của Lưu Sấm...
- Không tốt! Bị lừa rồi!Quản Thừa giật mình, toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đối phương chỉ có năm chiếc hải thuyền thì gã lại lập tức yên lòng.
- Lắp lên cho ta!
Không đợi tiếng thét của Quản Thừa dứt lời, ở xa xa, hải thuyền của Đỗ Kỳ đột nhiên điều chỉnh mạn thuyền, lại có sáu quả cầu lửa bay lên trời, trong đó có bốn quả đánh trúng chiếc hải thuyền đã bị bắn trúng lúc đầu. Thế lửa lại càng được tiếp sức, toàn bộ con thuyền chỉ nháy mắt đã bị ngọn lửa bao trùm.
Hải tặc trên thuyền điên cuồng nhảy từ trên thuyền xuống biển.Tuy nhiên, thủy thủ trên thuyền của Đỗ Kỳ vẫn không buông tha đối phương. Chỉ thấy thuyền của y lại điều chỉnh góc độ, một loạt cung tiễn thủ xuất hiện trên boong tàu.
- Bắn tên!
Rào! Một loạt mưa tên bắn ra, trên mặt biển lập tức vang lên những tiếng kêu thê lương, thảm thiết.
Cùng lúc đó, ba chiếc hải thuyền bao vây từ phía sau cũng phóng ra chín chiếc hộp dầu hỏa. Chín quả cầu lửa to lớn giống như chín vầng mặt trời nhỏ bay giữa bầu trời rồi rơi xuống mặt biển. Trong đó có bảy quả đánh trúng một chiếc hải thuyền cách thuyền của Quản Thừa không xa, lập tức ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, khói đặc cuồn cuộn.Hai bên còn chưa giao chiến thì bên Đông Lai tặc đã lập tức tổn thất hai chiếc hải thuyền.
Quản Thừa lúc này cũng sợ ngây người, đứng ngơ ngác tại chỗ, đầu óc trống rỗng...