Đoàn xe đi dọc theo đường lớn.
Lưu Sấm cưỡi ngựa, nhìn đoàn xe phía trước, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng dài.
Khí trời vô cùng tốt, mặc dù có chút lạnh, nhưng ánh sáng mặt trời chiếu lên người, lại ấm áp, rất thoải mái.
Gió từ ngoài biển thổi vào, trong không khí lẫn thêm một chút ướt át. Thời tiết đẹp như thế này, cùng Mi Hoán ra ngoài đi dạo một chút, mặc dù không phải đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh), nhưng có chút tư vị khác thường. Ít nhất theo Lưu Sấm, hắn cũng có thể tưởng tượng ra, đó là chuyện rất lãng mạn … Phải biết rằng, Lưu Sấm vốn cũng không phải là một tên lãng mạn.
Sau khi từ huyện Cù chạy ra, liên tục chiến đấu ở các chiến trường Từ Châu, mượn đường Giang Đông, rồi sau đó Nhữ Nam chiến đấu kịch liệt, rồi lại trở về Từ Châu Vô tình, đã qua thời gian gần nửa năm.
Gần nửa năm này, Lưu Sấm thậm chí không có thời gian cùng Mi Hoán nhu tình mật ý một chút. Tuy rằng Mi Hoán chưa bao giờ oán giận, nhưng trong lòng Lưu Sấm, luôn cảm thấy có chút lạnh nhạt với Mi Hoán, càng vì vậy mà cảm thấy áy náy.
Mà nay tiến vào Lang Gia quận, Lưu Sấm cũng coi như binh hùng tướng mạnh, không cần giống như lúc trước, mỗi ngày xách tâm rơi đảm, bình sinh sẽ có truy binh tới, hoặc là trên đường cũng gặp được phục kích.
Tâm tình thả lỏng không ít, cho nên Lưu Sấm đã nghĩ ngợi lấy, cùng Mi Hoán đang đi ra ngoài lãng mạn một chút.
Nào biết được
- Không phải nói chỉ có bốn người chúng ta, sao đều theo tới cả rồi?
Lưu Sấm giục ngựa, đi tới cạnh Từ Thịnh, có chút rất không hứng thú mà hỏi.
Từ Thịnh cũng là vẻ mặt cười khổ,
- Công tử, cũng không phải ta đến phô trương, ngày hôm qua Tam Nương Tử và Tiểu Đậu Tử sau khi trở về, vừa lúc Cam nương tử các nàng ở nơi nào nói chuyện phiếm. Hỏi tới, Tam Nương Tử đã thuận miệng nói ra, kết quả tất cả các nương tử, đều muốn ra ngoài giải sầu, liền biến thành bộ dáng này.
Hoá ra, vấn đề này vẫn là do Mi Hoán! Lưu Sấm tự nhiên có đầy đủ lý do oán giận. Bởi vì hôm nay đi ra đấy, ngoại trừ Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử, còn có Cam phu nhân, Bộ Loan, cùng với thê tử Lã Đại.
Ngoài ra, còn có hai đứa con trai Lã Đại, cùng với tỳ nữ và người hầu, trùng trùng điệp điệp có đến bốn năm mươi người.
Nhiều người như vậy. Làm sao còn có không gian? Làm sao còn có cái gì lãng mạn? Lưu Sấm thở dài, Mi Hoán này có đôi khi, thật đúng là quá mơ hồ.
- Công tử, phía trước chính là Sơn Dương, lúc trước cha ta được chôn cất dưới chân núi.
- Vậy mọi người xuống xe, chúng ta đi bộ lên núi.
Núi Đô Dương cũng không quá cao, độ cao so với mặt biển phỏng chừng hơn mười mét. Đã vào thời tiết mùa đông, núi này bên trên trụi lủi, cũng không có phong cảnh gì có thể thưởng thức. Tuy nhiên theo Từ Thịnh nói, nơi này đến mùa xuân khắp núi đồi đều là đào hạnh nở rộ, phong cảnh cực đẹp. Về sau gia cảnh Từ Thịnh gặp khó khăn, liền đem phụ thân chôn cất ở trên núi Đô Dương, lưng theo Thuật Thủy, đông ngắm biển rộng, là một chỗ phong thuỷ cực tốt.
Trên núi có xây một con đường nhỏ, cho nên đi lại cũng không khổ cực lắm.
Mi Hoán và đám người Cam Ngọc bỏ xe ở chân núi đi lên, đám người Lưu Sấm thì dẫn ngựa đi theo sau.
Rất nhanh, mọi người đã tới đỉnh núi rồi.
Từ Thịnh rất nhanh tìm đến chỗ an táng phụ thân, nhưng thấy phần mộ hoang vắng, còn có bụi cỏ dại mọc.
Cảnh sắc như thế, làm người ta cảm thấy đau buồn.
Từ Thịnh vội vàng dọn dẹp cỏ dại trên mộ phần, chỉ chốc lát sau Tiểu Đậu Tử cũng gia nhập, giúp đỡ Từ Thịnh cùng nhau sửa sang lại.
- Tiểu Đậu Tử, nhất định sẽ là một hiền thê lương mẫu.
Lưu Sấm không kìm nổi một tiếng cảm thán, tất nhiên Mi Hoán cũng gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, bởi vì có người ngoài ở đó, cho nên Mi Hoán không thể cứ ở bên cạnh Lưu Sấm suốt, chỉ một lát sau đã chạy đi giúp Tiểu Đậu Tử dọn dẹp, sau đó đám người Cam phu nhân, cũng theo sau gia nhập. Sau khi phần mộ được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Thịnh liền ở trước mộ phần, dọn đồ tế lên, dập đầu tế bái.
Tiểu Đậu Tử ở phía sau lưng Từ Thịnh, hướng tới mộ phần vái hai vái, ánh mắt đỏ đỏ, nhìn qua thật khó khăn.
Lưu Sấm cùng Mi Hoán và đám người Cam phu nhân, cũng đi lên cùng nhau tế bái.
Đợi sau khi mọi việc xong xuôi, mọi người mới xem như thở phào nhẹ nhõm một chút, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn phong cảnh.
- Đó là Thuật Thủy!
Từ Thịnh đưa tay chỉ con sông dưới chân núi, cười ha hả nói:
- Từ đây xuôi dòng xuống, liền có thể tới Khai Dương, sau đó tiến vào Quận Đông Hải.
Y nói xong, dường như đang nhớ lại điều gì.
- Mới trước đây, gia phụ thường xuyên mang theo ta đến dưới chân núi chơi đùa, ta nhớ được cách chân núi không xa, có một tòa đình, vốn là lúc trước làm để mọi người nghỉ chân. Vì bên cạnh có rừng đào nở rộ, cho nên gọi là Hoa Đào đình. Cũng không biết hiện giờ, còn hay không.
- Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?
Lưu Sấm cười ha hả nói:
- Chúng ta từ đây xuống núi, sau đó xuôi Thuật Thủy trở về.
- Ta bảo người mang xe đến bến chờ, đợi mọi người mệt mỏi, chúng ta đón xe về, cũng không uổng chuyến xuất hành hôm nay.
- Tốt quá!
Chủ ý của Lưu Sấm lập tức được đám người Mi Hoán đồng ý.
Thế là, mọi người men theo đường mòn đi xuống chân núi, vừa trò chuyện, vừa tản bộ, khiến Lưu Sấm cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đang lúc mọi người xuống tới giữa sườn núi, đột nhiên nghe thấy tiếng hét.
Dựa theo tiếng va chạm của binh khí, cùng với loáng thoáng tiếng chửi bậy, không đợi Lưu Sấm ra lệnh, Phi Hùng Vệ đã rút binh khí ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Từ Nhữ Nam một đường giết đến đây, nhân thủ của Phi Hùng Vệ, đã thay đổi gần một nửa.
Hai trận giao tranh với Lã Bố ở Phó Dương và bãi Bạch Lô, tuy rằng kết quả toàn thắng, nhưng Phi Hùng Vệ hi sinh quá nửa. Phi Hùng Vệ mới được bổ sung, là do Lưu Sấm điều động những tinh binh trong Đan Dương kỵ quân. Những người này đã trải qua hang trăm trận chiến, cho nên sức chiến đấu của Phi Hùng Vệ ngược lại được tăng lên không hề ít. Quan trọng nhất là, đội Phi Hùng Vệ mới này, so với trước, càng nhiều lực ngưng tụ.
Mà lực ngưng tụ này, có nguồn gốc là do hai chiến tích huy hoàng với Lã Bố đem lại.
- Văn Hướng, ngươi mang theo năm mươi người, bảo vệ mọi người lên núi, rồi theo sườn bên kia xuống núi, chờ ta ở bến nước.
- Công tử thì sao?
- Ta đi xem, cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
Nói xong, Lưu Sấm xoay mình lên ngựa, hắn hướng về phía Mi Hoán khẽ mỉm cười,
- Hoán Hoán, cùng mọi người trở về.
Mi Hoán dùng sức gật đầu, xoay người đi lên trên núi cùng mọi người.
Lưu Sấm đi đầu hướng xuống chân núi, Chu Thương đi sát theo phía sau, năm mươi bốn Phi Hùng Vệ binh đi theo phía sau, như gió lao xuống núi Đô Dương.
Đến chân núi Đô Dương, thấy mấy trăm tên áo đen, đang vây đánh một đoàn xe.
Đoàn xe kia nhìn qua cũng không phải lớn, tổng cộng chỉ có bốn cỗ xe ngựa, còn có mấy chục tên hộ vệ đi theo.
Trên con đường lớn, hơn mười thi thể chết, nhìn trang phúc chắc là nô bộc trong đoàn xe. Ở trên một chiếc xe ngựa, có một người thiếu niên thân cao chừng một mét bảy mươi, đang đứng ở trên xe, trong tay nắm chặt một bảo kiếm đã bị nhuộm đỏ bởi mãu, phẫn nộ nhìn đám người áo đen.
Bọn hộ vệ chết không ít, nhưng không ai chạy trốn.
- Nhị công tử, đi nhanh.
Một ngã hộ vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước xe ngựa, Lớn tiếng nói:
- Kẻ cắp thế công hung mãnh, ta e rằng ít người không đánh lại đông, sợ khó có thể trụ được lâu. Thừa dịp mọi người còn có thể chống đỡ, Nhị công tử mang theo Đại nương tử và Tam công tử chạy đi, nếu còn chần chừ, chỉ sợ có trốn cũng không thoát.
Trên mặt người thiếu niên vẫn còn mang theo tính trẻ con, lại lộ ra là một người rất kiên cường chí khí.
- Văn thúc không cần nói nhiều, thế cục hôm nay, chiến đấu một mất một còn, ta sao lại có thể chạy trốn?
Đối mặt với tên áo đen đang tiến gần, người thiếu niên không một chút sợ hãi.
Theo bản năng y nắm chặt bảo kiếm trong tay lại. Mắt thấy hơn mười tên áo đen phá tan hộ vệ bảo hộ, hướng xe ngựa đánh tới, hắn cắn răng một cái, liền muốn thả người nhảy xuống xe ngựa, chiến đấu một mất một còn với đối phương.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng dây cung vang.
Một mũi tên sắc bén phá không rít gào, dường như từ trên trời giáng xuống bình thường, bắn trúng tên áo đen đầu tiên khiến hắn ta ngã xuống mặt đất.
Từ phía sau đoàn xe, một đội kỵ quân đến nhanh như chớp.
Trên ngựa là một thiếu niên thân thể cường tráng khôi ngô, làm nhiều việc cùng lúc, tiễn như lưu hành, đã vọt tới trước xe ngựa, vài tên áo đen bị bắn ngã trên mặt đất.
- Dưới ban ngày ban mặt, các ngươi là tiểu nhân phương nào, lại dám gây chuyện ở đây!
Theo tiếng hô to của người thiếu niên, hơn năm mươi kỵ quân phía sau hắn liền lao ra, xông vào chiến trường.
- Tiểu đệ, ngươi là con cháu Hà gia? Vì sao lại bị người vây đánh?
Thanh niên kia thúc ngựa đi vào bên cạnh xe ngựa, nhìn thiếu niên trên xe, trầm giọng quát hỏi.
- Cẩn thận!
Không đợi thiếu niên trả lời, chợt nghe từ trong xe truyền tới tiếng hô kinh hãi của một nữ tử.
Một người áo đen xông lại, đỉnh thương liền đâm về phía thanh niên kia, thanh niên đó cũng không quay đầu lại, ngược lại chỉ hơi nghiêng người trên ngựa, chỉ nghe BA một tiếng đã bắt được cán thương. Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng:
- Đám vô lại này lại dám đánh lén, muốn tìm cái chết!
Vừa nói, hắn đột nhiên về phía trước lôi kéo, tên áo đen dùng thương kia lập tức lảo đảo.
Không đợi người áo đen đứng vững gót chân, chiến mã đã giơ chân lên, BA đá vào đầu tên áo đen, lập tức đá đầu tên áo đen nát ra.
Từ trong xe, truyền đến một tiếng một hơi lãnh khí.
- Tỷ tỷ, người này thật hung tàn.
Một thanh âm non nớt, theo trong xe truyền đến.
Mặc dù đã giảm thấp thanh âm, nhưng thanh niên vẫn nghe được rất rõ ràng.
Hắn nhíu mày lại, vừa muốn mở miệng.
Lại thấy thiếu niên trên xe đã nhảy xuống xe, đi đến trước mặt hắn chắp tay vái chào,
- Học trò Đô Dương Gia Cát Lượng, vì đắc tội với Tiêu Kiến ở Lang Gia, thế cho nên thúc phụ bị sát hại. Ta mang tỷ đệ được gia thần hộ vệ, mới có thể thoát khỏi Đô Dương, cũng không nghĩ ở chỗ này lại gặp phải nanh vuốt của Tiêu Kiến. May mắn được anh hùng rút đao tương trợ, Lượng ta vô cùng cảm kích.
Đăng bởi: admin