“Pháp thần!?” Sở Thiên nheo tít mắt, cười hì hì liếc mắt nhìn Sắt Lâm Na, “Cưng yêu quý, nàng cho y là pháp thần? Và là pháp sư mạnh nhất trên đại lục – pháp thần cấp 9?”
Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Tuy Sở Thiên đưa mắt hỏi Sắt Lâm Na để cầu chứng, nhưng trong lòng gã đã hoàn toàn tin lời của công chúa. Sắt Lâm Na nhất định sẽ không đùa cợt bản thân gã, hơn nữa một vị ma đạo sư cấp 7 như nàng sẽ không tùy tiện nhìn lầm một lão đầu râu thành pháp thần cấp 9!
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Sắt Lâm Na lại hối thúc rời khỏi chỗ của Lôi Cát ngay: lừa lấy của người ta hết một vị pháp thần, chẳng chịu chạy mau thì còn đợi gì? Tuy Lôi Cát tạm thời không biết thân phận của Ba Bác tát, nhưng đêm dài dù sao cũng lắm mộng!
“Pháp thần cấp 9?” Không đợi Sắt Lâm Na hồi đáp, Ba Bác Tát đã cười khổ đáp, “chuyện đã đã xảy ra lâu lắm rồi!”
“Đúng rồi, ta cũng không cảm giác được chút ma pháp khí tức nào trên người củ lão?!” Sắc mặt Sắt Lâm Na ngưng trọng nhìn Ba Bác Tát, giải thích với Sở Thiên: “Tuy người đạt được cấp 9 trong nghề có thể ẩn tàng khí tức của mình, nhưng một pháp thần hoàn hảo nhất định không cam tâm trở thành nô lệ đâu!”
“Úc! Thì ra là một pháp thần mất hết ma lực!” Sở Thiên nheo nheo mắt, lắc lắc đầu, “Vậy sao lão có thể an tâm làm quản gia được?”
“Phất Lạp Địch Nặc, ta sao lại chọn cho huynh một quản gia vô dụng chứ?” Sắt Lâm Na nghiêm mặt nói: “Tuy Ba Bác Tát không còn thực lực như trước đây nữa, nhưng tri thức của lão vẫn còn nguyên! Hơn nữa, huynh biết Ba Bác Tát là pháp thần hệ gì không?”
Thấy Sắt Lâm Na có chút bực mình, Sở Thiên liền vội hỏi: “Lão là pháp thần hệ gì?”
“Vong linh pháp thần!” Ba Bác Tát không nhịn được bật thốt, “Ta là ma pháp sư thuộc hắc ám hệ!”
“Hắc ám pháp sư?” Tuy đã từng nghe An Đông Ni nói qua, nhưng loại chức nghiệp này vốn đã vô cùng hiếm hoi rồi, do đó Sở Thiên không thể hiểu được.
Thấy Sở Thiên có vẻ không hiểu, Sắt Lâm Na từ tốn giải thích.
Ma pháp đại loại được chia thành hai hệ là quang minh và hắc ám, trong đó quang minh hệ rất phổ biế, chủ yếu phân thành thủy, hỏa, phong, thổ, điện và tế tự.
Ma phap sư thuộc Hắc ám hệ chủ yếu có 3 hướng nghiên cứu, bao gồm vong linh, trớ chú và độc dược. Do ma pháp của Hắc ám pháp sư hầu hết đều tàn nhẫn và khủng bố, bản thân pháp sư cũng có tính cách âm ám lãnh khốc, nên từ xưa đến nay bọn họ bị đả kích rất nhiều.
Tuy nhiên, tình hình của họ so với hắc ám luyện kim sư khả quan hơn nhiều. Hàng trăm năm trước, khi Hắc Ám luyện kim sư nghiên cứu ra bệnh độc đối với ma thú, khiến cho các nước kinh khủng sợ sệt, điên cuồng tìm giết bọn họ. Sau khi hắc ám luyện kim sư bị biến mất khỏi đại lục, bệnh độc mà họ tạo ra vẫn lưu truyền trên nhân thế.
Lúc bấy giờ, hắc ám ma pháp sư có hiểu biết nhất định về những bệnh này. Thôgn qua nổ lực của họ, các loại bệnh, dịch trên đại lục bị tiêu trừ, hắc ám ma pháp sư đạt được quyền lực sinh tồn chân chính của mình. Tuy các nước không còn đã kích hắc ám ma pháp nữa, nếu họ không làm điều gì quấy thì không can thiệp, nhưng Vong linh pháp sư vẫn bị sự kỳ thị của mọi người.
Huyễn thú đại lục đã từng kinh qua một thời đại ma pháp huy hoàng, nhưng sau khi ma thú quật khởi, địa vị của ma pháp sư không còn như trước nữa, bỡi vì một khi ma thú cấp 10 tối cao xuất hiện, thì ma pháp sư cấp 9 tối cao không có cách nào đối khác được! Từ đó, những kẻ mạnh bắt đầu đem toàn bộ tinh lực nhằm có được những ma thú cấp cao.
Trong tình thế ấy, số lượng ma pháp sư giảm dần, hắc ám ma pháp sư thậm chí còn thê thảm hơn. Do đó, có thể nói một vị vong linh pháp thần như Ba Bác Tát là một thứ vô cùng hi hữu. Điều khác biệt trong loại ma pháp này chính là lực công kích không chỉ hạn chế trong lĩnh vực ma pháp.
“Như vậy có thể nói Vong linh pháp thần còn có chỗ hữu dụng?” Sở Thiên cười cười, mắt nheo thêm một ít, chuyển sang Ba Bác Tát hỏi: “Vậy lão có thể làm được chuyện gì cho ta?”
“Hừ hừ!” Ba Bác Tát hừ lạnh mấy tiếng, kiêu ngạo đáp: “Có tôi bên cạnh, không ai trên đại lục này có thể dùng bệnh độc và trớ chú làm hại đến ngài!”
Dứt lời, Ba Bác Tát bật cười âm âm, “Nếu như ai làm cho hầu tước đại nhân bực mình, thì hắn sẽ biết hắc ám bệnh độc sẽ có tư vị như thế nào!”
“Ha ha, tốt!” Sở Thiên đứng bật dậy, lấy tờ khế ước bán thân từ trong người ra, chậm chạm xé tan từng mảnh vụn ngay trước mặt Ba Bác Tát. “Từ giờ trở đi, lão không còn là nô lệ của ta nữa, mà là cố vấn ma pháp suốt đời cho Phất Lạp Địch Nặc hầu tước này!”
Sở Thiên thầm học từ Lôi Cát một phong tục vốn ngầm thừa nhận trên đại lục: Nô lệ mà giết chủ sẽ bị các chủng tộc khác chối bỏ. Nếu không chỉ sợ hiện tại, Phan Mạt Tư gia tộc sớm đã sống trên nguy cơ sinh tồn kỳ ảo rồi. Và nếu như thế thì Sắt Lâm Na sẽ tuyệt đối không dám đem vị Ba Bác tát này về!
Tuy có phong tục nghiêm khắc đó chế ước, Sở Thiên vẫn không dám mạo hiểm đem một nhân vật nguy hiểm mình chưa hề quen để ở cạnh người, vì nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, Sở Thiên vô pháp tiếp thụ. Muốn dùng người, tất phải thu phục tâm họ trước! Do đó Sở Thiên xé luôn khế ước, chuẩn bị ràng buộc quan hệ thân cận với Ba Bác Tát.
Quả nhiên, động tác của Sở Thiên cùng những lời nói vừa rồi đã khiến gương mặt âm lãnh của Ba Bác Tát xuất hiện ánh dương quang ấm áp!
Ít nhiều gì cũng đã rành đối với cách nghĩ của Sở Thiên, Sắt Lâm Na vẫn cười cười cảnh báo Ba Bác Tát: “Ta nghĩ Ba Bác Tát tiên sinh nhất định sẽ không làm thương hại đến Phất Lạp Địch Nặc đâu!” Đương nhiên! Cũng cần nói rõ với phu nhân, mệnh vận của ta đã gắn chặt với vận mệnh của hầu tước đại nhân rồi.” Ba Bác Tát cúi thấp đầu, cung kính hồi đáp.
Tuy đối với lời đáp của Ba Bác Tát vẫn còn lơ mơ như trong sương mù, nhưng Sở Thiên vì cái tiếng xưng hô “phu nhân” ấy mà hứng thú vô cùng: “Ha ha, ta và Sắt Lâm Na vẫn còn chưa kết hôn đây.” Sau đó ngữ điệu khẽ chuyển: “Ông vừa nói vận mệnh của ta và ông cùng gắn kết lại một chỗ, như vậy là có ý tứ gì?”
“Pháp lực của Ba Bác Tát còn có thể khôi phục lại được đấy....” Sắc Lâm Na khẽ nhắc Sở Thiên, lời còn chưa dứt, Sở Thiên đã hiểu: Ba Bác Tát muốn khôi phục pháp lực, dựa vào chính bản thân lão thật không thể được. Do đó lão cần phải kiếm người có thể giúp lão. Người ấy còn ai khác ngoài tên tế tự đạo sư học rộng tài cao này? Do đó, khi Ba Bác Tát nghe đến sẽ được trở thành bộc nhân của mình, không khỏi kích động nhiều như thế!
Dù sao thì cũng thật tiếc phải nói ràng, Sở Thiên cũng là kẻ không không trắng cổ. Khi Lô Địch đệ tam và Sắt Lâm Na hỏi đến chuyện tại sao Sở Thiên không hề có ma pháp máy động, Sở Thiên đã giảo hoạt biểu thị: Bản thân đã từng dùng huyết của Xích Diễm tẩy sạch hết mọi thứ, do đó rất có khả nang ma pháp máy động đã bị khí tức cường đại của Xích Diêm yểm trụ mất rồi. Thậm chí thỉnh thoảng khi có người đến cầu y, Sở Thiên đem toàn bộ công việc giao cấp cho lão thuộc hạ Đại tế tự đạo sư Bồi Căn!
Do đó, hiện giờ Sở Thiên muốn nắm được ý tứ của Ba Bác Tát, liền hướng dẫn và thúc giục y tìm Bồi Căn giải quyết, “Ta dù có thể giúp lão thử khôi phục pháp lực, nhưng gần đây ta bị thương rồi, do đó ta sẽ giới thiệu dùm cho lão...”
Khi lời còn chưa dứt, Ba Bác Tát đã cắt ngang lời: “Chuyện của ta ngài cũng không giải quyết nổi đâu!”
“Hả? Lão hoài nghi năng lực của ta à?” Lời vừa rồi của Ba Bác Tát chính là động vào vết thương lòng của Sở Thiên. Gã đối với nghi vấn của lão cảm thấy vô cùng bất mãn, dám hoài nghi Phất Lạp Địch Nặc hầu tước sao? Điều này thậm chí ngay cả Lô Địch đệ tam cũng chưa từng nghĩ tới.
“Không, không phải là hoài nghi năng lực của ngài,” Ba Bác Tát cười khổ đáp, “Nếu muốn khiến ta khôi phục pháp lực, trên đại lục này chỉ sợ có mình lão sư ngài là có chút hy vọng.”
Người mà Ba Bác Tát muốn nói đến chính là An Đông Ni, khiến Sở Thiên không còn gì để nói. Trong lòng hắn thầm nhũ: “An Đông Ni lão sư có thể không? Dù sao thì cũng có một chút hy vọng.” Xem ra Ba Bác Tát không xong chuyện cứu chữa rồi: sau khi sử dụng qua cấm chú, An Đông Nhi đã sớm không còn như trước nữa!
Dù sao thì Sở Thiên cũng không thể đem lời đó ra mà nói, lỡ khi Ba Bác Tát mất đi hy vọng duy nhất, ai biết đựoc lão sẽ làm thêm chuyện gì?
“Vậy thì tốt, nếu có thời gian ta sẽ dẫn ông đến diện kiến lão sư!” Sở Thiên tuy nói là vậy, nhưng thực ra thì chỉ có Sinh mệnh nữ thần mới biết rõ đến chừng nào thì có thời gian...”
“Đa tạ đại nhân, từ ngày hôm nay, ta sẽ an tâm đóng vai trò một lão quản gia tốt rồi!” Ba Bác Tát cảm kích nhìn Sở Thiên và Sắt Lâm Na, bổ sung thêm một câu: Đương nhiên sẽ là một cố vấn ma pháp tốt!”
“Ta tinh ngươi sẽ làm được chuyện đó!” Thấy gương mặt âm hiểm của Ba Bác Tát lúc này đã treo thêm vài nụ cười, Sở Thiên liền an tâm, và hiếu kỳ hỏi: “Vấn đề của ngươi ngay cả lão sư phụ của ta không nhất định sẽ giải quyết đâu. Và thân thế của ngươi rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì?”
Nghe câu hỏi của Sở Thiên, Ba Bác Tát cười khổ đáp: “Ta bị ma thú cấp 10 phong ấn rồi!”