Vén màn cửa lều lên, người Sở Thiên vẫn chưa tiến vào, trên mặt cũng đã bỏ hết vẻ mặt giả tạo, "Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! La Ân tiên tri..."
"Vào đi, không cần ca ngợi nữ thần của ngươi, Thú Tộc chúng ta chỉ tín ngưỡng Chiến Thần!" Thanh âm La Ân già nua mà có một loại cảm giác thần bí.
Sở Thiên bĩu môi một cái bước vào lều trại.
Một đống lửa đang đốt, một tấm thảm da cũ rách, còn có một cái rương lớn, đây chính là toàn bộ gia sản La Ân. Mặc dù đơn giản, nhưng khiến Sở Thiên có một loại cảm giác quen thuộc, khiến hắn nhớ lại lão sư An Đông Ni ở Lạc Nhật sơn mạch.
"Ta không có gì không thể ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần sao?" Sở Thiên cười nói: "Thú tộc các ngươi tín ngưỡng Chiến Thần, nhưng không có tư cách ngăn cản ta ca ngợi nữ thần đúng không?"
La Ân cũng cười, "Ha ha, mặc dù trong Giáo Đình, Chiến Thần lệ thuộc Quang Minh thần điện của Sinh Mệnh nữ thần, nhưng tín đồ của Chiến Thần và tín đồ Sinh Mệnh nữ thần lại là cừu nhân!"
"Ồ?" Sở Thiên sửng sốt, vấn đề tông giáo này hắn thật đúng là không biết, "Tại sao bọn họ là cừu nhân?"
La Ân cười mà không đáp, hỏi: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật sự tín ngưỡng Sinh Mệnh nữ thần sao?"
"Dĩ nhiên!" Sở Thiên trang nghiêm đứng, kiên định hồi đáp: "Nếu như không tín ngưỡng nữ thần, ta làm sao có thể trở thành Thánh Tế Tự?"
"Ngươi nói láo." La Ân lắc đầu, nếu có điều chỉ hỏi: "Vậy tín ngưỡng Tử Thần của ngươi thì sao?"
Sở Thiên trong lòng rùng mình! Cảm giác Lời nguyền của Tử Thần đang mặc có chút trầm trọng , chẳng lẽ lão ta biết lão tử chính là Liệp Sát Vũ Thần?
Cảm thấy Sở Thiên có chút căng thẳng. La Ân nhẹ nhàng nói: "Không cần lo lắng, ta cái gì cũng không biết!"
La Ân thật sự cái gì cũng không biết? Sở Thiên ánh mắt híp lại.
Mặc dù IQ của Thú Nhân thấp có lợi cho việc giả tạo, nhưng được gần ngàn vạn Thú Nhân cung phụng là tiên tri, La Ân khẳng định vẫn có chút bản lãnh thật sự.
"Sư phụ của ngươi vẫn khỏe chứ? La Ân không hề dây dưa tới vấn đề tín ngưỡng.
"Lão sư rất tốt!" Thời gian dài như vậy, Sở Thiên đã từng phái người đi dãy Lạc Nhật Sơn tìm An Đông Ni. Muốn đón ông ta trở về Khải Tát, nhưng An Đông Ni lại thủy chung không đồng ý.
"Ài, An Đông Ni nửa đời trước sai lầm!" La Ân đột nhiên thở dài, "Nhưng không ngờ, hắn lại thu nhận được một học sinh giỏi."
Nghe được ý La Ân chửi An Đông Ni. Sở Thiên nhất thời không vui, Sở Thiên có được ngày hôm nay, gần như có thể nói là nhờ An Đông Ni ban tặng, trong lòng Sở Thiên, An Đông Ni tuyệt đối có một vị trí không ai thay thế được.
"Lão sư của ta làm sai điều gì?" Sở Thiên nói: "Chẳng lẽ lão sư hơn ba mươi năm trước, cứu vớt Khải Tát đế quốc cũng chính là sai lầm sao?"
"Đúng, hắn sai rồi, hắn không nên vì Khải Tát!" Sắc mặt La Ân đột nhiên trở nên có chút kích động. Giọng nói cũng lộ ra vẻ nổi giận, "Nếu như không phải là An Đông Ni, thì việc tiên tri cũng không trở nên rắc rối như vậy!”
"Khải Tát mất nước, chẳng qua là trên đại lục biến mất một quốc gia, nhưng An Đông Ni hắn, lại đem cả đại lục đẩy lên con đường diệt vong!" La Ân đang ngồi bỗng bật dậy. Cả giận nói: "Ta sớm đã nói với hắn, Khải Tát hoàng thất không phải đơn giản như vậy, cho dù hắn không ra tay, Khải Tát cũng không thể diệt vong!"
"Ài! Có thể An Đông Ni không tin ta..." La Ân chán nản ngồi xuống.
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Trên mặt Sở Thiên cũng không có cách nào duy trì vẻ mặt thần côn được nữa, La Ân rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện? Chẳng lẽ hắn ngay cả bí mật Khải Tát hoàng thất cũng biết sao?
La Ân ý thức được bản thân nhiều chuyện, bình phục tâm tình, chậm rãi nói: "Nếu ngươi có thể sống trở về, thì bảo với lão sư của ngươi. Cách hắn tìm kiếm đáp án sai rồi." Đáp án? Đáp án gì? Sở Thiên ngây ngẩn cả người. Sau đó vội hỏi: "Ngươi nói ta nếu còn sống trở về là có ý gì?"
"Đây chính là nguyên nhân ta muốn gặp ngươi!" La Ân lại khôi phục vẻ mặt thần côn, nói: "Ngươi không nên tới..."
"Ông không phải là đã không tiên đoán tương lai nữa sao? Sao vẫn biết ta không nên tới?" Sở Thiên nheo mắt lại hỏi.
"Một năm nay ta mặc dù không tiên đoán thêm về tương lai. Nhưng có thể cảm nhận được, ngươi sẽ phát triển, mang tai họa khổng lồ cho Thú tộc!" La Ân chậm rãi nói.
"Ha ha." Sở Thiên cười, hắn tuy không tin lời của La Ân, nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an lạ kỳ.
"Tin hay không tùy ngươi vậy, dù sao xảy ra chuyện gì, ta cũng không nhìn thấy được nữa." Trên nét mặt La Ân, đột nhiên hiện ra một loại ý vị không giải thích được.
"Chẳng lẽ ngươi phải chết?" Sở Thiên hỏi.
"Không sai, ta sẽ chết." La Ân rất thản nhiên nói.
Sở Thiên sửng sốt, không dám xác định La Ân nói thật hay giả.
"Ta gọi ngươi tới, là muốn nói cho ngươi biết một chuyện." La Ân tiếp tục nói: "Thừa dịp tai họa còn chưa xảy ra, hãy trở về Khải Tát đi!"
"Vậy bệnh ôn dịch của trư tộc thì làm sao? Ngoại trừ ta, trên đại lục không ai có thể trị lành cho bọn họ." Sở Thiên nói: "Hơn nữa ta không mang theo minh ước vĩnh viễn không xâm phạm Khải Tát trở về, cũng không cách nào ăn nói được với Lô Địch Tam Thế bệ hạ!"
"Trư tộc là chủng tộc có số lượng nhiều nhất trên đại thảo nguyên Huyền Hà, có tai họa gì king khủng hơn bọn hắn diệt vong sao?" Sở Thiên quát hỏi.
La Ân thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, không hề để ý tới Sở Thiên nữa.
Thấy bộ dạng La Ân, Sở Thiên cười, cùng lão tử đọ tính nhẫn nại sao? Vậy thì đọ đi!
Một Sư Nhân, một người; một tiên tri, một Tế Tự; hai người cứ như vậy lẳng lặng ở trong lều trại .
Dần dần, Sở Thiên cảm giác đầu gục xuống, đầu nghiêng một cái, ngã xuống ngủ thiếp đi.
... ... ... ... ... ... ...
"Tiên tri, điện hạ, đã một đêm rồi, các ngài nói xong chưa?" Bên ngoài lều Phúc Da lo lắng, hắn chờ một đêm không có gì, nhưng bệnh nhân trên đại thảo nguyên chờ không nổi!
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, Tra Lý bệ hạ vẫn chờ ngài chữa trị cho trư tộc đó!" Phúc Da hô lớn.
Sở Thiên bị đánh thức, lúc lắc đầu, tỉnh cơn hôn mê.
Nhìn thoáng La Ân phía đối diện, Sở Thiên không khỏi khâm phục, lão này thật lợi hại, có thể kiên trì suốt cả đêm!
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Không đúng! Sở Thiên kinh hãi. La Ân hình như không hề động đậy!
Đi tới bên cạnh La Ân, Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy, bộp! La Ân ngã gục về sau
Mẹ kiếp! Lão này chết rồi sao? Sở Thiên nhất thời buồn bực, chuyện này không đơn giản. Một lão già Thú Tộc bình thường chết rồi thì không có gì, nhưng lão già này là tiên tri được Thú Tộc ký thác tinh thần!
Nếu như La Ân chết ở thời gian khác cũng không có gì, nhưng hết lần này đến lần khác trước khi hắn chết, bản thân hắn lại cùng ngồi với Sở Thiên!
La Ân luôn khỏe mạnh, sau một đêm cùng với Sở Thiên đã chết rồi. Hơn nữa lúc chết bên cạnh chỉ có Sở Thiên, tình huống này với người ngoài mà nói, quả thực không khác gì nói Sở đại thiếu gia mưu sát Thú Tộc tiên tri!
"La Ân, cái lão già ngươi chết không đúng lúc rồi!" Sở Thiên chán nản ngồi dưới đất, không biết nên làm sao.
"Không sao, ta có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi!" Đột nhiên, một âm thanh sâu kín từ trong lều trại vang lên.
Ngay sau đó, con U Minh Lang màu xanh xuất hiện trong không khí.
"Ngươi là ai?" Sở Thiên kinh hãi nói.
U Minh Lang đau thương nhìn thoáng qua thi thể La Ân."Ta là ma sủng của chủ nhân.
Ngừng một chút, nó lại nói bổ sung: "Cũng là đại bá của Lỗ Tây Nạp."
"Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Ha ha, hóa ra là người một nhà a!" Sở Thiên cười.
Có người làm chứng, à không, có Lang làm chứng là tốt rồi! Nếu không lão tử nhảy vào Biển Cấm cũng rửa không sạch oan này.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Sở Thiên hỏi.
"Chủ nhân sớm đã dự đoán được, cuộc sống sắp đến lúc kết thúc. Nếu như không phải vì chờ ngươi. Một năm trước, tính mạng của ông đã nên kết thúc." U Minh Lang nói: "Chủ nhân để cho ta tối nay ẩn thân ở trong trướng, chính là vì chứng minh sự trong sạch của ngươi."
"Ồ, vậy thì đa tạ ngươi. Ngươi hãy ra ngoài lều giải thích với Phúc Da một chút đi." Vừa nói, Sở Thiên cũng định ra khỏi lều.
"Chờ một chút." Sở Thiên ngạc nhiên nói.
Trong ánh mắt U Minh Lang máu đỏ, để lộ ra một tia hung quang, "Chủ nhân nói, nếu như ngươi không lập tức rời khỏi đại thảo nguyên, thì ta sẽ giết ngươi!"
"Ha ha, làm sao ngươi lại giết ta chứ?" Sở Thiên ánh mắt híp lại."Ngươi là đại bá của Lỗ Tây Nạp, đại ca của Khải Văn, mà ta là huynh đệ kết nghĩa của Khải Văn, ha hả, nói vậy chúng ta còn là huynh đệ! Ngươi sẽ không giết huynh đệ của mình chứ?"
Sở Thiên cho là quan hệ lôi kéo thì có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, đáng tiếc, hắn đánh giá thấp lòng trung thành U Minh Lang, "Ta sẽ không làm trái mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân trước khi chết, rời khỏi Huyền Hà đại thảo nguyên, hoặc là, ta giết ngươi!"
Sở Thiên không sợ U Lang Minh cấp tám, nhưng cũng không muốn là địch của U Minh Lang, đúng lúc do dự, màn cửa lều bị vén lên.
Học trò của La Ân - tiểu cô nương miêu tộc kia đi đến, nhìn thoáng qua thi thể của La Ân sau đó nói với U Minh Lang: "Lão sư chết rồi sao?"
U Minh Lang gật đầu.
"Lão sư trước khi chết, có cái gì muốn ngươi nói cho ta biết không?" Tiểu miêu nữ dường như không có chút thương tâm nào với cái chết của lão sư.
"Có! Chủ nhân nói, sau này tất cả của hắn đều là của ngươi." U Minh Lang có chút e ngại tiểu miêu nữ.
"Bao gồm ngươi sao?" Tiểu miêu nữ mặt không chút thay đổi nói.
"Bao gồm! Chẳng những là ta, danh hiệu tiên tri chủ nhân cũng là của ngươi." U Minh Lang cung kính nằm úp sấp ở trên mặt đất, "Mã Tư Lạc ta lấy danh dự và sinh mệnh của lang tộc ra thề, sau này đem cả đời phụng Trinh Đức làm chủ!"
Tiểu miêu nữ —— Trinh Đức lộ ra một nụ cười thản nhiên, "Mệnh lệnh thứ nhất ta ra là, quên hết tất cả những lời lão sư nói đi, Phất Lạp Địch Nặc muốn làm cái gì, vậy cứ để hắn đi làm đi!"
Ca ngợi Sinh Mệnh nữ thần! Chẳng những U Minh Lang Mã Tư Lạc ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Sở Thiên cũng trợn tròn mắt, nhìn đi nhìn lại thì Trinh Đức chỉ bảy tám tuổi, nhưng sự thành thục là không tương ứng số tuổi, Sở Thiên không hiểu, nàng tại sao phải giúp mình!
Trinh Đức đi tới trước mặt Sở Thiên, nhẹ nhàng khom người xuống, nói: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ta sẽ chứng minh cái chết của lão sư không liên quan gì tới ngươi!"
"Đa tạ Trinh Đức tiên tri!" Sở Thiên cũng dùng lễ nghi quý tộc đáp lại, sự lão luyện của Trinh Đức, thật sự khiến Sở Thiên không thể xem nó như một đứa trẻ.
"Điện hạ khách khí rồi." Trinh Đức lộ ra nụ cười thánh khiết của thánh nữ, "Như vậy, bệnh của trư tộc lại phải nhờ cậy điện hạ rồi."