Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba hòn đảo lớn Nã Sách, Bố La Cương, Khẳng Địch Á sừng sững là lãnh thổ chính của Thiên Hải Quốc.

Làng duyên hải của Bố La Cương xuất hiện bốn người, một pháp sư, một đạo tặc, một võ sĩ, ngoài ra có thêm một con chó. Chính là mấy người bọn Sở Thiên, à đúng, còn có một tên ngốc.

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ đạo tặc của Sở Thiên cười gian.

“Cười gì mà cười?!” Sở Thiên lườm một cái, đe dọa: “Còn cười nữa là không có rượu uống!”

Tiểu Bạch ai oán ngậm miệng, hai mắt đen láy đã long lanh nước mắt.

“Ôi chao, tiểu bảo bối của ta, đừng giận mà!” vì cái tai của mình, Sở Thiên vội vàng xin lỗi, “Ông chủ ta cũng không muốn hóa trang thành đạo tặc đâu. Nhưng khốn nạn, cái Thiên Hải Quốc này được gọi là đất nước bị Chúng Thần ruồng bỏ, không có nổi một Tế Tự nào. Ài, ta đành phải thế này!”

“Không phải bị Chúng Thần ruồng bỏ.” Ba Bác Tát cười, “Mà là họ ruồng bỏ Chúng Thần!”

“Ruồng bỏ Chúng Thần?” A Mạt Kỳ gục gặc, “Tính cách của quốc gia này ta rất thích!”

“Chỉ ruồng bỏ thôi sao? Phải nói là, Thiên Hải Quốc là kẻ thù của Chúng Thần!” Ba Bác Tát nói tiếp.

“Họ dám chống lại Chúng Thần?” Sở Thiên kinh ngạc, đến tai của Tiểu Bạch cũng dựng đứng lên.

“Trước khi đi, bà chủ đưa ta những thông tin chi tiết về Thiên Hải Quốc.” Ba Bác Tát nói, “Nghe nói từ khi lập quốc, Thiên Hải Quốc chưa hề có tập tục thờ phụng Thượng cổ Chúng Thần. Họ chỉ tin Thiên Thần của mình. Trên đến quốc vương, dưới tới thần dân, mỗi người Thiên Hải Quốc nếu nhìn thấy thần miếu của Thượng cổ Chúng Thần chắc chắn sẽ phá hủy ngay lập tức, gặp người Thần Chức là giết. Vì thế ở Thiên Hải Quốc này không nhìn thấy một tín đồ Chúng Thần nào, kể cả Tế Tự, chức nghiệp thờ phụng nữ thần.”

“Vì thế mà ông chủ phải hóa trang thành đạo tặc?” A Mạt Kỳ ngạc nhiên, “Không có Tế Tự thì họ trị bệnh thế nào?”

Ba Bác Tát cười: “Họ có một chức nghiệp đặc biệt, đó là Tăng Lữ!”

“Tăng Lữ cũng tinh thông thuật trị liệu sao?” Sở Thiên nhớ đến lão hòa thượng Cáp Bột, ở Hội nghị Y học A Cổ Lạp Sơn lúc trước.

“Tăng Lữ cái gì cũng không biết.” Ba Bác Tát nói: “Nhưng nghe nói họ có khả năng liên hệ với Thiên Thần, có thể mượn sức mạnh của Thiên Thần để làm mọi việc.”

“Thiên Thần? Hừ!” A Mạt Kỳ coi thường, “Theo cách nói của dân thường trên đại lục thì ba chúng ta có thể gọi là Thần rồi!”

“Đúng thế, chúng ta cũng là Thần!” Sở Thiên mắt sáng lên, cười: “Thượng cổ Chúng Thần chẳng qua là một số cao thủ tinh thông Thần Lực thôi. Giờ chúng ta cũng có Thần Lực, ha ha ha, cũng gọi là Thần được.”

Tùng tùng! Cheng cheng!

Trong làng bỗng vang lên tiếng trống tiếng chiêng huyên náo.

Tiếp đó là hàng trăm người cầm cờ hoa vui cười đi về bờ biển.

Ông già dẫn đầu đoàn thấy mấy người Sở Thiên ăn mặc lạ lẫm, cúi người cười: “Các vị khách quý cũng đến để mừng thánh Thần Đản sao?”

Ba Bác Tát nói khẽ: “Ông chủ, tháng Thần Đản là ngày lễ quan trọng nhất của Thiên Hải Quốc. Nghe nói là tháng mà Thiên Thần của họ ra đời. Trong một tháng này mỗi ngày họ đều phải tế bái Thiên Thần.”

“Ca ngợi Thiên Thần vạn năng vĩ đại!” trình độ Thần Côn của Sở Thiên đã đạt đến trình độ tột đỉnh tối cao, đối phó với mấy người dân này không có gì là khó khăn cả.

“Đúng thế, bọn ta từ đế quốc Lôi Tư xa xôi đến đây để tham gia tháng Thần Đản.”

“Thiên Thần tại thượng!” tất cả mọi người phấn khích, “Mọi người nghe chưa? Vinh quang của Thiên Thần đã vượt qua đại dương đến tận Lôi Tư xa xôi!”

“Khách quý, hãy cùng tế bái Thiên Thần với chúng ta!” người dân trong làng nhảy một điệu múa kỳ quái, vây lấy mấy người Sở Thiên.

“Khách quý, tế đàn ở bờ biển đã làm xong, bọn ta chỉ đợi Tăng Lữ đại nhân trong thành giá lâm là bắt đầu.”

“Gâu!” Tiểu Bạch gật gật đầu với Sở Thiên, xem ra là muốn thử trải nghiệm.

Từ trước tới giờ, Sở Thiên luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Tiểu Bạch, lần này cũng không ngoại lệ, “Được, chúngta sẽ ở đây đợi quang vinh của Thiên Thần!”

“Cao nhân, Thiên Thần là cái…” Sa Khắc bị Sở Thiên cấm không cho nói cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

“Ai cho ngươi nói? Biết sớm thì không đem ngươi theo!”

“Ta cũng đâu có muốn đi!” Sa Khắc tủi thân, “Ta thấy trên thuyền có đồ ăn nên mới lên ăn một bữa. Ăn no thì ngủ mất, đến khi tỉnh dậy thì thấy cao nhân!”

“Thôi, ngươi cứ theo ta vậy. Nhớ là chưa có sự đồng ý của ta thì không được nói.” Sở Thiên dặn xong thì kéo cổ áo Sa Khắc, gằn giọng: “Nói, tối hôm qua, rượu trong khoang thuyền là ngươi uống trộm đúng không?”

“Hì hì!” Sa Khắc gãi đầu cười, “Ta không nói đâu.”

“Hử, ngươi cũng học cách nói quanh rồi hả?” Sở Thiên cười, vuốt vuốt áo cho Sa Khắc rồi vẫy vẫy cái vừa lấy được, cười: “Không nói thật ta hủy cái này!”

“Đừng, ta nói, là ta uống!” Sa Khắc hoảng hốt. Vì Sở Thiên đang cầm bức tranh vẽ mỹ nữ Nặc Trân Bảo.

“Chậc chậc, xinh đẹp thật!” nhìn người trong bức tranh, dù là Sở đại thiếu gia trong nhà đã có hai tuyệt đại mỹ nhân cũng không tránh khỏi động lòng, “Đây là ai vậy?”

“Ta không nhớ nữa, mau trả ta đây!” Sa Khắc nhảy lên, nhưng sao hắn kịp đươc với tốc độ của Sở Thiên?

“Ha ha ha, bức tranh này ta cứ giữ đã!” Sở Thiên cất bức tranh vào trong cái nhẫn, cười: “Trước khi rời khỏi Thiên Hải Quốc, chỉ cần ngươi không nói gì ta sẽ trả nó cho ngươi!”

“Được, nhất định ta sẽ không mở miệng!” Sa Khắc vỗ ngực đảm bảo.

“Còn nữa, giờ ngươi đứng ở đây, không được đi đâu hết!” Sở Thiên uy hiếp.

“Khách quý, Tăng Lữ đại nhân đến rồi, buổi lễ bắt đầu ngay đây!”

Bên bờ biển, tế đàn đã dựng xong, nhưng có gì đó rất kỳ lạ.

“Sao mà giống đoạn đầu đài vậy?” Sở Thiên chép miệng,

Vị Tăng Lữ chủ trì buổi tế mặc một chiếc áo bào vừa cũ vừa rách, đầu thì đội mũ kín mít, ngoài hai cánh tay khẳng khiu ra thì cái gì cũng nhìn không rõ.

“Họ là ai?” Tăng Lữ chỉ vào Sở Thiên.

“Thưa đại nhân tôn quý, họ là khách từ đế quốc Lôi Tư, đến để tham gia tháng Thần Đản.”

“Ừm, quỳ bái đi!”

“Ca ngợi Thiên Thần!” Sở Thiên nghiêm mặt “Đại nhân xem bọn ta bây giờ quần áo không chỉnh tề, đến cũng hơi vội nên không mang tế phẩm, sao có thể quỳ bái Thiên Thần chứ? Thế nên để bọn ta đứng một bên được rồi! Dù sao thì tế đàn cũng kéo dài một tháng, mai bọn ta chuẩn bị xong tế phẩm thì đến quỳ bái Thiên Thần, đại nhân thấy sao?”

Tăng Lữ gật đầu, “Cũng được.”

Buổi lễ tế bắt đầu, khác với phong tục trên đại lục, ở đây không có nhiều thủ tục rườm rà, Tăng Lữ chỉ dẫn dân chúng đi cúi lạy bốn phương, rồi hướng về biển đọc tế văn.

“Đã từng có một tín ngưỡng thành kính ở trước mặt nhưng chúng con không trân trọng. Cho đến một ngày Thiên Thần rời bỏ chúng con, chúng con hối hận thì đã muộn…”

Bài tế văn của Tăng Lữ Sở Thiên thấy hơi quen, “Nếu Thiên Thần có thể cho chúng con một cơ hội nữa, chúng con nhất định sẽ là tín đồ trung thành nhất của người, nói với người ba chữ… nếu nhất định phải… chúng con hy vọng là, một vạn năm!”

Cuối cùng thì bài tế văn nổi gai ốc ấy cũng kết thúc, Sở Thiên, người có khả năng chịu đựng nhất cũng bắt đầu không thoải mái rồi.

“Vái lạy!” Tăng Lữ hô, rồi giơ hai tay lên cao: “Dâng tế phẩm!”

Tế phẩm được dâng lên, dù là Ba Bác Tát người làm bạn với tử thi cũng phải ánh mắt tóe lửa.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên bỗng cảm thấy biệt hiệu đồ tể của mình phải tặng cho người của Thiên Hải Quốc rồi.

Tế phẩm rất đơn giản, chỉ có chín cái mâm. Có điều, trên mỗi mâm là một đứa trẻ sơ sinh.

“Dùng người sống để tế! Khốn nạn! A Mạt Kỳ không nhịn được chửi một câu.

“Gâu!” Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên khẩn cầu.

“Ài~” Sở Thiên thở dài, “Chúng ta đến để đánh Thiên Hải Quốc, chúng đều là kẻ địch…”

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch lắc đầu quầy quậy, rồi tóm chặt lấy tai Sở Thiên.

“Khai tế!” Tăng Lữ lại hô.

Mấy người dân cao lớn tay cầm dao nĩa bước lên tế đàn.

“Xin Thiên Thần vạn năng vĩ đại đợi một lát!” Tăng Lữ cúi người nói.

Ba Bác Tát thất kinh, “Ông chủ, không lẽ chúng định…”

Sở Thiên nheo mắt cười, nhưng nụ cười chứa sát khí, “Đúng thế, thịt sống ăn không ngon, chúng muốn làm chín rồi mới dâng lên Thiên Thần!”

“Chúng có còn là người không?” A Mạt Kỳ giận dữ.

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên chằm chằm, còn không cứu người là không kịp đâu!

Dao đã gần xuống đến mấy đứa trẻ, Sở Thiên cuối cùng cũng không chịu được nữa, “Lĩnh Vực, Cầm Cố!”

Ba Bác Tát bị cầm cố, còn A Mạt Kỳ thì di chuyển chậm chạp, còn Tiểu Bạch thì chạy lên tế đàn.

“Gâu gâu!” liếm liếm mấy đứa trẻ, Tiểu Bạch hướng về Sở Thiên cười hài lòng.

“A Mạt Kỳ, ngươi bế mấy đứa trẻ này.”

Sở Thiên kéo Ba Bác Tát rời khỏi đó. Đến khi đi được xa rồi mới giải trừ Lĩnh Vực.

“Ông chủ, những đứa trẻ này thì làm thế nào?” A Mạt Kỳ bế chín đứa bé, khổ sở.

“Ngươi bay đến hòn đảo khác, tìm nhà nào giàu có để trước cửa nhà họ là được rồi.”

A Mạt Kỳ bay đi, còn Tiểu Bạch thì nhìn A Mạt Kỳ lo lắng.

Vỗ vỗ Tiểu Bạch, Sở Thiên cười: “Cũng là hết cách rồi. Đây là lãnh thổ của kể thù, ta không thể mang theo chúng được.”

Tiểu Bạch gật đầu, rồi bỗng sủa lớn: “Gâu gâu!”

“Sao vậy?” Sở Thiên vội bế Tiểu Bạch lên, “Có phải không khỏe chỗ nào không?”

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, rồi thẫn thờ chỉ về hướng tế đàn.

“Tế đàn?” Sở Thiên không hiều.

“Ông chủ, hình như chúng ta quên điều gì…” Ba Bác Tát cũng cảm thấy có gì không đúng.

“Khốn kiếp!” cuối cùng Sở Thiên cũng nhớ ra, “Sa Khắc vẫn còn ở đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK