A Mạt Kỳ chết rồi? Sở Thiên không dám xác định, bởi vì trên người A Mạt Kỳ tuy không nhìn ra dấu vết của sự sống nào, nhưng đôi mắt có ánh sáng kì dị của hắn lại chưa biết mất. Hơn nữa lúc này, Hắc Phượng Hoàng cũng không cho Sở Thiên có cơ hội để chữa trị cho A Mạt Kỳ.
“Ha ha ha ha.” Hắc Phượng Hoàng phấn khích phá lên cười, từ từ co hai cánh lại, từng bước ép tới gần Sở Thiên, “Thượng Cổ Thánh Tế Tự, Phất Lạp Địch Nặc, không ngờ ngươi cũng có ngày lọt vào tay ta. Chậc chậc, bắt được ngươi, nói không chừng An Đức Sâm sẽ thăng cấp vị cho ta thành ma thú cấp mười!”
An Đức Sâm có thể thăng cấp cho ma thú!? Sở Thiên nheo mắt lại, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, chúng ta giao dịch một lần, thế nào? Ta cũng có thể thăng cấp cho ngươi, hơn nữa, ta có thể cho ngươi một số kim tệ không đếm xuể!”
“Thăng cấp? Kim tệ? Ha ha!” Hắc Phượng Hoàng chợt đanh mặt lại, “Hừ, những thứ đó An Đức Sâm cũng có thể cho ta, nhưng những thứ An Đức Sâm cho ta, ngươi lại không thể cho ta được!”
“Thứ An Đức Sâm cho ngươi được, ta cũng có thể cho ngươi!” Sở Thiên cắm Lưỡi đao Phán Quyết vào sau lưng, bình thản nói: “An Đức Sâm chẳng qua chỉ là một con quái vật trốn ra từ địa ngục, hắn có thể cho ngươi thứ gì?”
“Hắn có thẻ để ta mãi mãi không bị rơi vào địa ngục, điều này ngươi có thể cho ta sao?” Hắc Phượng Hoàng nhìn Sở Thiên một cái đầy khinh miệt.
“Dĩ nhiên không thể!” Sở Thiên hít một hơi thật sâu, cười nói: “Nhưng ta có thể cho ngươi nhiều hơn!”
“Nói tiếp!” Hắc Phượng Hoàng bắt đầu có hứng thú với đề nghị của Sở Thiên.
“Ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, có ta, không ai có thể giết ngươi, vậy ngươi cũng có thể mãi mãi không rơi xuống địa ngục giống như vậy!” Sở Thiên chỉ vào An Đức Sâm trêu bầu trời, nói: “Ngươi theo An Đức sâm, ngoài việc sẽ không chết ra, còn có thể được những gì? Hiện tại An Đức Sâm đấu với Thú Hoàng bất phân thắng bại, nhưng ngươi hãy nhìn lãnh vực của họ!”
Dường như phối hợp cùng lời nói của Sở Thiên, lãnh vực của Ngũ Tư bỗng mở rộng thêm một vòng. Đồng thời, lãnh vực của An Đức Sâm lại nhỏ đi một phần.
“Ngươi cho rằng An Đức Sâm sẽ đánh bại Ngũ Tư sao? E rằng không thể nào!” Sở Thiên lại cười, “Nếu An Đức Sâm bại rồi, ngươi còn có được gì? Hơn nữa ngươi nên biết rằng, ta là công tước Khải Tát, hữu tướng đế quốc, đứng dưới một người, đứng trên vạn người!” Sở Thiên chậm rãi bước tới Hắc Phượng Hoàng, giơ một tay ra, hiện ta tấm kim bài Thú Hoàng, nghi ngờ nói: “Đây, đây là kim bài Thú Hoàng, ngươi chắc biết thứ này chứ! Đi theo ta, ngươi có thể hưởng quyền thế và tài phú vô tận, giết ta, Thú Hoàng Ngũ Tư, Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, Hấp Huyết Bức Vương (Dơi hút máu vua) Đức Khố Lạp, còn có Địa Huyệt Chu Vương A Tư Nặc sẽ không tha cho ngươi!”
Sở Thiên liên tiếp nói ra bốn cái tên ma thú cấp mười đỉnh cấp, cộng thêm sức hút của quyền thế và tài phú, thoáng chốc đã khiến Hắc Phượng Hoàng bắt đầu lưỡng lự.
“Ha ha, cao thủ, ta tìm thấy người rồi!” Một tiếng nói lớn vang lên, chính là Sa Khắc mang theo chiếc búa lớn chạy về hướng Sở Thiên. “Ồ? Cao thủ sao người lại biến dạng rồi?”
Sa Khắc cắm chiếc búa vào đất, sau đó vừa gãi đầu vừa dò xét nhìn Sở Thiên một cách quái dị, bất chợt, hắn phát hiện Hắc Phượng Hoàng, ngây dại cười nói: “Ha ha, con tiểu hắc điểu này thật la xấu quá!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tên ngốc này sao lại tới đây? Sở Thiên cuống lên, hiện tại chính là thời khắc then chốt để dụ dỗ Hắc Phượng Hoàng, Sa Khắc lại chính lúc này chạy tới gây rối.
“Ngươi…Ngươi…”
Tình huống Hắc Phượng Hoàng sẽ nổi giận trong suy nghĩ của Sở Thiên đã không xảy ra, ngược lại nó trợn tròn hai mắt, vươn một chiếc cánh chỉ về Sa Khắc, sững sờ không nói được lời nào, cơ hồ nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm.
“Làm sao? Con tiểu hắc điểu nhà ngươi làm gì mà nhìn ta ghê thế?” Sa Khắc khó hiểu nói, sau đó trợn mắt đối thị cùng Hắc Phượng Hoàng.
Hắc Phượng Hoàng ngược lại càng thêm sợ hãi. Run rẩy lui về sau mấy bước.
Bình!
Hắc Phượng Hoàng chợt sơ ý, vấp vào viên đá dưới đất lăn đùng ra.
“Hắc hắc! Cao thủ, các món mà lão bà người nướng, lúc nào cũng ngon!” Sa Khắc chợt đột ngột chuyển đến chuyện ăn uống, liếm môi cười hăng hắc nói: “Chúng ta bắt con chim này, để lão bà người nướng ăn đi!”
Nướng Hắc Phượng Hoàng cấp chín? Sở Thiên thiếu chút muốn ăn thịt Sa Khắc! Tên ngốc này đơn thuần chỉ đến gây rối, nhưng mà, phản ứng của Hắc Phượng Hoàng lại quá quái dị…
“Hú hú” Nói rồi, Sa Khắc hưng phấn hú vài tiếng. Nhấc chiếc búa lên, xông về phía Hắc Phượng Hoàng.
“Đừng… Đừng qua đây!” Thấy Sa Khắc tiến lại gần, Hắc Phượng Hoàng khiếp sợ kêu lớn lên, “Ngươi... Sao ngươi lại ở đây! Đừng giết ta, ta… ta sẽ về địa ngục…”
Trong lúc hoảng hốt, Hắc Phượng Hoàng mềm nhũn người, thậm chí đến bản năng của nó --- bay lượn cũng quên mất.
Trong nháy mắt, Sa Khắc đã tới trước mặt Hắc Phượng Hoàng, nhưng không đợi hắn giơ chiếc búa ra, bịch! Hắc Phượng Hoàng đã ngã thẳng đờ người.
“A? Tên này sao lại đã chết rồi?” Sa Khắc đến nhấc Hắc Phượng Hoàng lên, lay lay vài cái, vui sướng cười, “Hắc hắc, tối nay có thịt nướng ăn rồi!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên ngơ ngẩn nhìn.
Là một bác sỹ thú y, Sở Thiên không cần kiếm tra, chỉ dùng mắt cũng có thể nhìn ra, Hắc Phượng Hoàng, bị Sa Khắc dọa chết rồi…
Kinh dị nhìn Sa Khắc một cái, sau đó Sở Thiên nhanh chóng lao về phía A Mạt Kỳ, vừa đút thuốc cho hắn, vừa sốt ruột nói: “Cố lên, có ông chủ ta ở đây, ngươi không chết được đâu!”
Thân thế của A Mạt Kỳ cơ hồ bị xuyên thủng như một chiếc sàng (giường), máu tươi trào đầy khóe miệng, A Mạt Kỳ nhe răng cười nói: “Ông chủ yên tâm, đến địa ngục rồi ta sẽ không để người mất mặt đâu!” Dứt lời, A Mạt Kỳ gục người sang một bên.
“Con mẹ nó, ngươi sống lại cho ta!” Sở Thiên rút ra mấy Điện hệ quyển trục, nhưng rất đáng tiếc, hiệu quả của những quyển trục thấp kém này, vốn không cách nào so sánh được với thứ An Đông Ni làm.
“Khục khục!” A Mạt Kỳ lại ói ra một bụm máu, cố gượng he hé mở mắt ra. “Ông chủ, đừng… đừng lãng phí thuốc nữa.”
Thực lực của Khố Á Tháp còn kém xa với Hắc Phượng Hoàng, Ngưu Hoàng của hắn cũng không có hiệu quả với A Mạt Kỳ, hơn nữa xương cốt vào nội tạng của A Mạt Kỳ đã bị xuyên thủng, với thương thế này, nếu cho Sở Thiên có đủ thời gian thì có lẽ cứu được, nhưng hiện tại, A Mạt Kỳ không thể đợi lâu được nữa.
“Cao thủ, con chim này làm sao vậy?” Sa Khắc không hiểu tại sao Sở Thiên lại có bộ dạng lo lắng gấp rút như vậy.
“Ngươi câm miệng!” Sở Thiên bị Sa Khắc hỏi , tâm trí rối loạn, giận dữ mắng hắn.
Bỗng nhiên, hai mắt Sở Thiên chợt sáng lên, bởi vì hắn nhìn thấy thi thể Hắc Phượng Hoàng trong tay Sa Khắc, thế là, một ý tưởng kỳ lạ lóe lên trong đầu Sở thiên.
“A Mạt Kỳ, ngươi còn có thể dùng ma pháp?” Sở Thiên hỏi.
“Có lẽ… có lẽ vẫn có thể!”
“Tốt!” Sở Thiên nheo mắt cười, “Phóng thích Băng hệ ma pháp vào bản thân, để thân thể của ngươi đông lại!”
“Băng… đạn!” A Mạt Kỳ gắng gượng hết sức lực cuối cùng của mình, để bản thân đông lại trong một băng cầu.
“Ngươi hãy ngủ yên một giấc đi!” Sở Thiên vỗ vào băng cầu, lẩm bẩm nói: “Đợi khi ngươi tỉnh lại, không ai có thể đả thương ngươi nữa…”
“Cao thủ, sao người lại mắng ta?” Sa Khắc khó hiểu hòi.
“Ha ha, ta không phải là mắng ngươi, là đang quan tâm ngươi.” Sở Thiên chống chế, sau đó chỉ vào thi thể của Hắc Phượng Hoàng, “Đưa nó cho ta!”
“Ồ, ra là người quan tâm ta!” Sa Khắc gật đầu, ném thi thể kia tới trước Sở Thiên.
Lúc này, tất cả ma thú đều bị thu hút bởi trận đấu giữa Ngũ Tư và An Đức Sâm, còn trên bầu trời hai người cũng không chú ý đến chuyện xảy ra ở góc này, thế là, Sở Thiên cười cười rút con dao phẫu thuật ra, nhân lúc không ai chú ý, dùng tốc độ nhanh nhất để xẻ Hắc Phượng Hoàng ra làm các bộ phận nhỏ, sau đó gói gém kỹ lại, rồi mang cả băng cầu của A Mạt Kỳ đều nhét vào không gian giới chỉ.
“An Đức Sâm!” Lúc này, một tiếng quát giận dữ vang vọng từ khắp nơi đến Hoàng Kim thành, “Giao Phất La Đa ra đây!”
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn vào không trung, sau đó há miệng cười đến tận mang tai, tên đại thiếu gia bất tài vô năng An Đức Sâm cuối cùng đã gây họa rồi.
Trên bầu trời, không biết lúc nào xuất hiện hơn trăm con Cự Long, tạo ra một khí thế hùng hậu phô thiên cái địa, con Cự Long màu vàng dẫn đầu ngạo nghễ đứng sừng sững ở đó.
Ngũ Tư và An Đức Sâm cùng chau mày lại. “Long Hoàng?”
Bên cạnh Long Hoàng, còn có một thân ảnh già nua, chính là Bố Lãng đã thoát khỏi tay của An Đức Sâm, hắn chỉ vào An Đức Sâm nói: “Bệ hạ, chính là hắn đã bắt Phất La Đa đi.”
Long Hoàng gật đầu, bước đi trên không, đến gần ngoại vi của hai lãnh vực, sau đó vươn hư trảo ra, quát: “Lãnh vực --- Cấm!”
Không hề có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không có bất cứ dị thường nào, cùng lúc với việc Long Hoàng phóng thích lãnh vực, ngọn lửa trong lãnh vực của Ngũ Tư và các vong linh của An Đức Sâm, đồng thời bị dừng lại.
“Ngũ Tư tiên sinh, An Đức Sâm đã bắt trưởng lão Phất La Đa của A Cổ Lạp Sơn.” Long Hoàng nhìn Ngũ Tư đang có chút giận dữ, bình đạm nói: “Giao An Đức Sâm cho ta, ta không hi vọng giữa A Cổ Lạp Sơn và Hoàng Kim thành lại phát sinh chiến tranh!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Long Hoàng tuyệt đối là đang uy hiếp Ngũ Tư, Sở Thiên hứng chí đợi xem phản ứng của Ngũ Tư.
Hít một hơi thật sâu, Ngũ Tư khép hai tay lại, thu hồi lãnh vực của mình, có điều, động tác của hắn vô cùng chậm rãi.
“Cự Long tộc cảm tạ Thú Hoàng tiên sinh!” Thấy Ngũ Tư biết thức thời, Long Hoàng mỉm cười, sau đó ngang nhiên bước vào lãnh vực của An Đức Sâm.
Trong lãnh vực của An Đức Sâm, Long Hoàng bước từng bước lớn, Ngũ Tư từ từ xoay đầu, chăm chú nhìn Long Hoàng, nhưng An Đức Sâm, lại không thể nhúc nhích được chút nào.
Chẳng lẽ lãnh vực của Long Hoàng có thể làm chậm tốc độ? Hay nói đúng hơn là khiến thời gian ngừng lại! Quan sát bộ dạng của ba người, Sở Thiên bỗng nảy ra ý niệm này. Bản thân lần trước khi gặp nguy hiểm, trên người đối thủ, dường như cũng đã xảy ra chuyện tương tự…
An Đức Sâm cuối cùng cũng ý thức được sai lầm của mình --- Bắt A Mạt Kỳ thì được, nhưng Phất La Đa, lại không thể động vào. Nhưng lúc này, ngoài ánh mắt sợ sệt của hắn, thì không còn một biểu hiện gì.
Long Hoàng bước tới trước mặt An Đức Sâm, vươn tay bóp chặt cổ hắn, sau đó bẻ mạnh một cái, rắc! Đầu An Đức Sâm ngoẹo sang một bên.
Tiếp sau đó, các vong linh tan thành mây khói, lãnh vực của An Đức Sâm cũng biến mất.
“Lãnh vực, triệt!” Long Hoãng khẽ nói.
“Long Hoàng bệ hạ, An Đức Sâm đã giao cho ngươi rồi.” Ngũ Tư cuối cùng cũng lên tiếng, đầu tiên là mệnh lệnh thuộc hạ bắt đầu tấn công ma thú của An Đức Sâm, sau đó nói với Long Hoàng: “Hoan nghênh ngươi đến Hoàng Kim thành!” Bốn chữ Hoàng Kim thành, được nhấn mạnh thêm.
Nghe lời ám thị ngoài mềm trong cứng của Ngũ Tư, Long Hoàng cũng biết là ý gì: đây là địa bàn của lão tử, tuy ngươi thực lực cường lại, nhưng đừng cũng đừng quá đáng. Long Hoàng mỉm cười, nói: “Đã tạo phiền phức cho Thú Hoàng rồi, ta chỉ đến tìm Phất La Đa thôi!”
“Long… Long Hoàng bệ hạ. Ta lập tức trả Phất La Đa cho ngài.” An Đức Sâm bị bẻ gãy cổ nhưng vẫn chưa chết, hắn sợ hãi vung đại kiếm trong tay, sau đó thân ảnh của Phất La Đã từ hư vô xuất hiện.
Nhìn thấy Phất La Đa đang hôn mê, Long Hoàng vung tay lên, đưa Phất La Đa lên thân của Cự Long khác, sau đó, cúi thấp đầu, hướng về phía Sở Thiên cười nói: “Phất Lạp Địch Nặc, lâu quá không gặp rồi!”