Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm, phía nam Bàng Bối thành, trong tổng bộ dong binh đoàn Thổ Long.

Việc kinh doanh của Lôi Đức Nặc mấy năm nay đều có thành quả tốt, có thể nhìn ra từ trên quy mô của tổng bộ dong binh đoàn, một sân lớn chu vi vài dặm, mấy chục căn phong được sắp xếp xây dựng theo cấu tạo để phòng ngự tốt nhất, còn phần giữa sân, chính là đại sảnh được phong bế lại.

Trong dong binh đoàn Thổ Long vẫn người đi người lại ồn ào như thường ngày, chốc chốc lại có binh sĩ ra ra vào vào, có điều, trong vẻ ngoài không có gì khác thường ấy, chỉ có mấy người biết, hai nghìn binh sĩ trong tổng bộ toàn bộ đều là cấm quân tinh nhuệ của hoàng cung cải tranh thành.

Tuy đã dặn dò An Đức Sâm chỉ mang theo hai người An Đạo Nhĩ và Đức Khắc đến đây, nhưng Sở Thiên vốn không hề tin tưởng An Đạo Nhĩ sẽ không đem theo hộ vệ, cho nên những cấm quân này là để đối phó với thủ hạ của An Đạo Nhĩ. Hiện tại điều mà Sở Thiên lo lắng nhất là, An Đạo Nhĩ không dám đến!

Tất cả đồ vật trong đại sảnh đã được chuyển đi hết, trong hoàn cảnh trống trải, chỉ để lại một chiếc ghế, mà lúc này, Sở Thiên đang ngồi ở đó, còn Sắt Lâm Na lại đang đứng bên cạnh của Sở Thiên.

Trong số đối thủ đêm nay, ít nhất có một Kiếm Thánh cấp tám, cho nên vì không muốn đánh rắn động cỏ, tất cả ma sủng của Sở Thiên đều ẩn mình ở phía đằng xa, cho dù là Xích Diễm có thực lực siêu quần hay Anna giỏi tài ẩn thân cũng đều phải núp vào sau đại sảnh.

“Điện hạ, An Đạo Nhĩ đã đển rồi!” Không khí yên lặng bị Lôi Đức Nặc phá tan.

“Hắn mang theo mấy người?” Sở Thiên nheo mắt hỏi.

“Chỉ có hắn và An Đức Sâm!”

Chỉ hai người? Sở Thiên thoáng ngạc nhiên, bên trong nhất định có vấn đề, theo điều tra của cục tình báo, An Đạo Nhĩ chẳng qua chỉ là một người bình thường, vậy hắn dựa vào đâu mà dám một mình đi trong đêm tối, đến ngoài Bàng Bối thành - nơi heo hút bóng người này? Cho dù An Đức Sâm có thật sự mượn cớ gì để dụ An Đạo Nhĩ đến đây, vậy hắn tại sao ngay cả một hộ vệ cũng không mang theo? Chẳng lẽ hắn cho rằng. Chỉ dựa vào một thanh đồng kị sĩ như An Đức Sâm là có thể bảo vệ cho an toàn của hắn sao? Hoặc nói là, An Đạo Nhĩ thực chất không phải là một người bình thường.

“Để An Đức Sâm ở bên ngoài, chỉ để An Đạo Nhĩ một mình vào đây!” Chuyện tới bước này, cho dù biết rõ có vấn đề, Sở Thiên cũng phải kiên trì đi tiếp.

“Ha ha, ta tưởng là ai, thì ra là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ muốn gặp ta!” An Đạo Nhĩ bước vào trong đại sảnh, nhưng trên mặt hắn không còn hiện ra vẻ hiền hòa dễ gần thường ngày, mà là một bộ mặt gian trá độc ác. “Muốn gặp ta ngươi cứ nói, sao lại để con trẻ đến lừa ta?!” Nói rồi, An Đạo Nhĩ hả miệng cười, “Ngươi cho rằng dựa vào An Đức Sâm thì có thể lừa được ta sao?! Ha ha…”

Thấy khí chất của An Đạo Nhĩ đã hoàn toàn thay đổi, Sở Thiên biết chuyện hôm nay đã bị lộ tẩy rồi, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! An Đạo Nhĩ đại nhân,” Sở Thiên nheo mắt lại, cười ha hả nói: “Biết rõ ta lừa ngươi, vậy tại sao ngươi vẫn dám đến đây?”

“Ngươi có thể trả lời một câu hỏi của ta trước không?” An Đạo Nhĩ không trả lời mà hỏi lại Sở Thiên: “Hôm nay là ngươi muốn diệt trừ ta, hay là ý của bệ hạ?”

“Là ý của bệ hạ.” Sở Thiên thành thực trả lời, nếu là tình huống khác, Sở Thiên tuyệt đối không thật thà như hiện tại, có điều bộ dạng của An Đạo Nhĩ đích thưcj khiến người khác phải kinh sợ, mùi tử khí nồng nặc, còn có một làn khói đen toát ra trên người hắn đã chứng tỏ rằng, An Đạo Nhĩ tuyệt đối không phải là người bình thường, nhất thời, Sở Thiên không còn nắm chắc về hành động đêm nay, cho nên hắn đã trả lời thành thực, ý tứ là, hôm nay lão tử phụng mệnh hành sự, nếu ngươi không chết, sau này muốn báo thù, vậy thì đi tìm Lô Địch Tam Thế đi…

“Ồ, vậy thì ta hiểu rồi.” An Đạo Nhĩ nhướn mày lên, hắn đã biết, thân phận của mình đã thật sự bị bại lộ. Nhưng điều này có thể làm khó cho hắn sao? “Xem ra các ngươi đã biết thân phận của ta rồi! Hừ hừ, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không?”

“Sai lầm? Ha ha, ta đúng là không biết, nhưng mà, nếu hữu tướng đại nhân có hứng thú thì có thể nói ta nghe.” Sở Thiên thật không rõ, kế hoạch hôm này có chỗ nào không ổn, đầu tiên bắt An Đức Sâm, sau đó lợi dụng An Đức Sâm dẫn dụ An Đạo Nhĩ đến tổng bộ dong binh đoàn, cuối cùng để Xích Diễm ra tay giết hắn. Cả quá trình đều không một tiếng động nào, toàn bộ đều tiến hành đến mức thần không biết quỷ không hay, như vậy thì có thể đạt được mục đích tránh biến động rồi.

Trong đây một chỗ không đáng tin nhất chính là An Đức Sâm, nhưng sau khi An Đức Sâm uống thuốc độc của Sở Thiên đưa rồi, cộng thêm tính cách tham sống sợ chết của hắn, mắt xích này có lẽ không có vấn đề gì mới phải? Chẳng lẽ cái cớ An Đức Sâm bịa ra quá sơ hở, mới khiến An Đạo Nhĩ nảy sinh nghi ngờ.

Dường như đã biết Sở Thiên đang nghĩ gì, An Đạo Nhĩ tiếp tục nói: “Cái cớ của An Đức Sâm không có vấn đề, hắn nói, dong binh đoàn Thổ Long chuẩn bị xin dựa dẫm vào hữu tướng ta để tìm sự che chở…”

Nói rồi, An Đạo Nhĩ chợt bước tới gần Sở Thiên vài bước, “Nếu chỉ là cái cớ này, ta có thể không hề có phòng bị gì để đến đây một lần, nhưng mà, ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi lại phạm phải một sai lầm chí mạng!” An Đạo Nhĩ lại bước lên vài bước, nhưng lần này đã khiến Sở Thiên cảnh giác, đứng bật dậy từ trên ghế ngồi, Sở Thiên nhè nhẹ vuốt chiếc không gian giới chỉ trên tay trái của mình, sau đó, lớn tiếng nói: “Mọi người đều ra đây đi!”

Sắt Lâm Na và Xích Diễm đều đi ra từ phía sau đại sảnh, An Na vẫn không thấy hình bóng, nhưng Sở Thiên biết, cô ấy chắc chắn đang ở chỗ nào đó ngắm tên thẳng vào An Đạo Nhĩ. “An Đạo Nhĩ tiên sinh, hiện tại ngươi có thể nói rồi, rốt cuộc ta đã phạm phải sai lầm chí mạng nào?”

“Ha ha ha ha,” Thấy Xích Diễm, An Đạo Nhĩ cười phá lên, “Không ngờ Lô Địch Tam Thế vì muốn giết ta, lại phái cả Xích Diễm ra tay!” Sau khi cười, An Đạo Nhĩ nhìm Sở Thiên chằm chặp, chậm rãi nói: “Ngươi không nên dùng bệnh độc hắc ám để uy hiếp An Đức Sâm…”

“Tại sao ta…”

Sở Thiên còn chưa nói dứt lời, An Đạo Nhĩ đã cắt ngang, “Bởi vì bản thân ta chính là một Vong Linh Pháp Thần!” Theo giọng nói của An Đạo Nhĩ, trong không khí bỗng xuất hiện một cốt mâu dài, nhanh như cắt lao về phía Sở Thiên.

“Thuấn phát ma pháp!?” Sở Thiên kinh hãi nói, tuy Sở Thiên không biết ma pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra, An Đạo Nhĩ miệng nói với mình, nhưng tay lại không hề báo trước phóng ra một vong linh ma pháp cấp bảy ---- Cốt mâu! Không cần niệm chú ngữ, không cần thời gian thi pháp, điều này nói rõ một chuyện, An Đạo Nhĩ đúng là một Vong Linh Pháp Thần!

Trong nháy mắt, Sở Thiên hiểu rõ mình đã sai lầm ở đâu, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Mình lại đem bệnh độc do Ba Bác Tát điều chế để uy hiếp An Đức Sâm, con bà nó, Ba Bác Tát chỉ là một Vong Linh Pháp Thần đã mất đi pháp lực, còn An Đạo Nhĩ lại là một kẻ có thực lực chân chính! Với thực lực của An Đạo Nhĩ, sao có thể không nhìn ra, con trai mình bị người khác hạ độc chứ?! Dùng một câu tục ngữ trên đại lục Huyễn Thú để nói, vậy Sở Thiên chính là phóng cấm chú trước mặt ma thú cấp mười --- lấy trứng chọi đá!

Chẳng trách An Đạo Nhĩ lại dám một mình đến phó ước, dựa vào thực lực Vong Linh Pháp Thần của hắn, chỉ cần không có ma thú cấp mười, vậy cả đại lục này còn nơi nào mà hắn không dám đi!?

“Hừ!” Xích Diễm hừ nhạt một tiếng, trước khi cốt mâu đâm trúng Sở Thiên, đã đứng ở trước mặt hắn, Cạch ----- Cốt mâu sắc nhọn bị Xích Diễm dùng tay bắt lấy, sau đó ném xuống đất, rồi biến mất trong hư không.

“Hàn băng trang giáp!” Sắt Lâm Na cũng rút Hải Thần Thủ Hộ ra, trong tiếng nói khẽ đã tạo hộ thuẫn ma pháp cho Sở Thiên, sau đó bản thân lại đứng chặn trước Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc, An Đạo Nhĩ giao cho ta và Xích Diễm đi!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên rất tức giận, con mẹ nó. Lão tử lúc nào lại cần nữ nhân bảo vệ? Lấy đá truyền tin từ hông ra, hét lớn: “Các huynh đệ đều ra đây đi đánh nhau thôi!”

Rầm…. rầm… Mái nhà trên đại sảnh bị khóa chặt bỗng bị đổ vỡ xuống. Sau đó, thân ảnh phiêu dật của Hỗn Huyết Long NMD từ trên trời phóng xuống, bắt đầu cuộn tròn quanh Sở Thiên!

“Xích Diễm, Hỏa hệ Cự Long cấp chín!” An Đạo Nhĩ dường như không nhìn thấy Sở Thiên và Sắt Lâm Na, mà chỉ nhìn thẳng vào Xích Diễm, chậm rãi đọc thực lực của đối thủ, sau đó nói: “Dựa vào thực lực của ngươi, e rằng trong Long tộc, cũng chỉ đứng sau mấy tên trưởng lão trong hội nghị tối cao thôi nhỉ?”

“Nếu đã biết thực lực của ta, vậy ngươi còn dám phản kháng?” Xích Diễm cao ngạo nhìn An Đạo Nhĩ, cơ hồ không để tâm một Vong Linh Pháp Thần trong mắt mình…

“Ha ha, không sai, thực lực của ngươi rất cường đại, có điều…” An Đạo Nhĩ nhếch mép cười khinh miệt, “Chủ nhân của ngươi chỉ là một phế vật!”

Gầm… Xích Diễm đã phát nộ, thân thể trong hình dạng con người phát ra tiếng long ngâm lớn! “Địa ngục hỏa liêm!” Xích Diễm không hề nể nang, vừa ra tay đã là ma pháp cấp chín đỉnh phong, là tọa kỵ của Long Kỵ Sĩ, bị người khác nhục mạ chủ nhân mình là một sỉ nhục lớn nhất, huống hồ giữa Xích Diễm và Tạp Nạp Tư, còn không chỉ là quan hệ giữa tọa ky và kỵ sĩ bình thường!

Một thanh hỏa diệm liêm đao lớn xuất hiện trong tay Xích Diễm, ngọn lửa trên đao đã chuyển từ màu đỏ sậm sang đen kịt, không khí cũng bị thiêu đốt đến mức tỏa ra từng làn sóng nhiệt, “Ngươi mới là phế vật!” Xích Diễm cuồng nộ chém mạnh liêm đao về phía An Đạo Nhĩ.

Xích Diễm không hổ là Cự Long cấp chín, một khi đã toàn lực xuất thủ, cho dù là Vong Linh Pháp Thần cũng không dám trực tiếp nghênh đón! “Khô lâu khôi lỗi!” An Đạo Nhĩ rống lên một tiếng, thân thể to béo chợt né sang ngang, nhưng ở vị trí vừa rồi của hắn, đã xuất hiện một bộ xương người cao lớn, đã mặc thân mình bị chém thành mảnh vụn để chặn đỡ đòn tấn công cho An Đạo Nhĩ.

“Hừ hừ, so với ta, chủ nhân ngươi đích thị là phế vật!” An Đao Nhĩ tiếp tục chửi bới Tạp Nạp Tư. “Ma sủng của ta may mắn hơn ngươi, bởi vì hắn có một chủ nhân cường đại!” Không ai nhìn thấy An Đạo Nhĩ, song song với việc kích nộ Xích Diễm, trên đầu hắn hiện lên một đạo hồng quang nhạt…

Ma pháp hắc ám phân thành ba hệ, Vong Linh, Bệnh Độc, Trớ chú nguyền rủa! Bệnh độc được dùng để đầu độc chiến mã, vong linh ma pháp đang ngăn chặn đòn tấn công của Xích Diễm! Và hồng quang trên đầu An Đạo Nhĩ, chính là ma pháp hệ Cấm Chú--- Suy yếu!

“Ma sủng của ngươi?” Xích Diễm vừa tiếp tục lao về An Đạo Nhĩ, vừa lạnh lùng nói: “Hắn sẽ nhanh thôi không còn chủ nhân nữa!” Tính tình của Xích Diễm lúc này đã thành nhược điểm của nó, trong cơn cuồng nộ, nó vốn không chú ý tới, hồng quang trên đầu An Đạo Nhĩ đã từ từ khuếch tán vào người mình!

“Ma pháp trớ chú nguyền rủa!?” Sau khi bị xâm nhập vào người, Xích Diễm cuối cùng đã nhận ra, “Hừ, ngươi tưởng rằng dựa vào cái này có thể đánh bại ta sao?” Xích Diễm có vốn để tự hào, luận pháp lực nó mạnh hơn An Đạo Nhĩ ba phần, cho dù hiện tại đã suy yếu, vậy hai người cũng đã không chênh lệch thực lực bao nhiêu! Nhưng Xích Diễm còn có một ưu thế khác --- Nó là Cự Long!

Hiện tại, Xích Diễm có thể chỉ dựa vào ma pháp không cách nào hoàn toàn đánh bại An Đạo Nhĩ, nhưng ngoài ma pháp ra, Xích Diễm còn có thân thể của Long tộc! Cho dù không cần ma pháp, dựa vào thân thể có thể dời non lấp biển, lớp da cứng như gang thép, cũng đủ để khiến nó trở thành cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục.

“Ta không có nói rằng, ta muốn đích thân đánh bại ngươi!” An Đạo Nhĩ âm độc cười, “Đối thủ của ngươi, là ma sủng của ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK