Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con hấp huyết quỷ mặc một bộ quần áo đen sát người chớp mắt xuất hiện bên cạnh Sở Thiên kéo mỹ nhân ngư ra, chém một đao xuống cổ mỹ nhân ngư.

“Dừng tay!” Sở Thiên hét lên, khởi động Thời Gian Thuận Lưu, giơ tay chắn phía trước mỹ nhân ngư.

Phập!

Thanh đao chém vào tay Sở Thiên, may mà con hấp huyết quỷ kia thực lực bất phàm, kịp thời thu đao về mới không chặt đứt cánh tay Sở Thiên.

Sở Thiên nhìn Bì Bồng với ánh mắt lạnh băng, “Miện hạ như vậy là có ý gì? Sắt Lâm Na là phu nhân của ta, trên danh nghĩa cô ấy cũng là hậu duệ của ngài, chẳng lẽ gia tộc Bì Bồng thích chém giết hậu duệ một cách bừa bãi sao?”

“Ha ha ha ha!” Bì Bồng cười lớn nhưng lập tức nghiêm mặt lại, “Ta không muốn nói lại lần thứ hai. Hậu duệ của ta tuyệt đối không được chia sẻ phu quân với người khác!”

Nói rồi Bì Bồng nhìn Sở Thiên lạnh lùng, sau đó chuyển ánh mắt sang Bào Uy Nhĩ.

Sở Thiên và Bào Uy Nhĩ bỗng hiểu ra một ý khác của Bì Bồng.

“Đơn giản! Ha ha!” Sở Thiên tiến lên một bước giật lấy thanh đao, chĩa vào mình, “Không phải chỉ là không thể chia sẻ sao? Sắt Lâm Na không chết cũng có thể đáp ứng được yêu cầu của ngài! Phu quân ta đây không tồn tại nữa thì họ không cần chia sẻ nữa rồi!”

Phập!

Thanh đao cắm vào ngực Sở Thiên.

“Tốt!” Bì Bồng giơ tay hút thanh đao lại ném sang một bên, ngồi lại lên chiếc ghế dựa đen của mình cười lớn: “Ha ha, tin tình báo Phổ Lan Đa cho biết, Phất Lạp Địch Nặc từng vì Sắt Lâm Na mà khai chiến với hai đại đế quốc! Khi đó ta không tin, nhưng giờ ta tin rồi!”

Sắc mặt bỗng nghiêm nghị, Bì Bồng nói: “Nếu vừa rồi ngươi mặc kệ Sắt Lâm Na thì ngươi không phải Phất Lạp Địch Nặc!”

Sở Thiên thầm nghĩ, con dơi già này đang làm nhục trí thông minh của ta! Nếu ngay trò đó mà cũng nhìn không ra thì lão tử đổi họ thành Bì Bồng!

Cười nhạt, Sở Thiên kéo Bào Uy Nhĩ lại gần, vỗ nhẹ lên người Bào Uy Nhĩ đồng thời nháy mắt, đại tỷ, làm ơn, giờ tỷ là Sắt Lâm Na, tướng công bị thương rồi, ít ra tỷ cũng phải thể hiện một chút chứ!

Thầm thở dài, mỹ nhân ngư từ bỏ ý định đẩy Sở Thiên ra, rồi xé một mảnh áo băng vết thương cho Sở Thiên.

“Được rồi, ta đã tin ngươi! Tính cách của ngươi giống như Phất Lạp Địch Nặc…” Bì Bồng gõ tay lên tay vịn ghế, hai mắt nhắm hờ, từ tốn nói: “Nếu Phổ Lan Đa không lừa ta thì Phất Lạp Địch Nặc chắc không đến ba mươi! Giờ ngươi có cách gì khiến ta tin là dung mạo của ngươi và Phất Lạp Địch Nặc cũng giống nhau?”

Thì ra là kiểm tra từng khâu! Sở Thiên giống như Bì Bồng, cũng nheo mắt lại cười: “Miện hạ là Luyện Ngục Huyết Bức, có thể kiểm tra tiềm lực sinh mệnh của ta!”

Lúc đó, con quỷ vừa rồi được Bì Bồng ra lệnh bằng mắt, đặt tay lên lưng Sở Thiên, rồi cúi mình thưa: “Gia tổ, tiềm lực sinh mệnh của hắn gần đây đã bị tổn hao nghiêm trọng, sau đó bổ sung được một chút nhưng không đủ hồi phục hoàn toàn! Theo vết tích thì trước khi tổn hao có lẽ rất trẻ!”

Bì Bồng khẽ gật đầu, quan sát kỹ dung mạo Sở Thiên bật cười: “Giống Tư Đặc Ân thật! À không, chính là hắn lúc trung niên!”

Vừa nói, tay Bì Bồng dài ra đến mấy mét ấn lên ngực Sở Thiên, trong nháy mắt, mái tóc Sở Thiên trở nên đen tuyền, tiềm lực sinh mệnh hồi phục hoàn toàn!

“Đa tạ miện hạ!” Sở Thiên cảm thấy vô cùng sảng khoái, hắn thầm nghĩ, không hổ danh là Chủ Thần khống chế tiềm lực sinh mệnh.

Sở Thiên đồng thời nắm lấy tay mỹ nhân ngư, đồng thời nhéo nhẹ vào hông mỹ nhân ngư, ý nói: làm ơn đi, ra dáng Sắt Lâm Na một tý được không vậy?!

Mỹ nhân ngư hơi đỏ mặt, làm vẻ mặt mà Sắt Lâm Na nên có, thể hiện sự kinh ngạc với “Thần kỹ” của Bì Bồng.

“Hà hà, miện hạ còn cần chứng minh gì không?” Sở Thiên cười.

“Không tồi, mọi thứ của ngươi đều đúng với Phất Lạp Địch Nặc! Có điều… Đức Khố Lạp là nhánh huyết mạch mà ta để lại nhân gian hơn vạn năm trước, hậu duệ của chúng ta căn bản là chưa bao giờ gặp. Cho dù ngươi là Phất Lạp Địch Nặc, nhưng làm sao ngươi chứng minh được Chu Lệ Á là hậu duệ của ta?”

“Cái này rất đơn giản!” Sở Thiên đọc to một câu khẩu quyết Lĩnh Vực của tộc Hấp Huyết Biên Bức, lấy từ trong nhẫn không gian một bức hình ma pháp cả nhả, để trước mặt Bì Bồng, chỉ vào rồi nói: “Ngài xem, đây là lão gia Đức Khố Lạp, bên cạnh chính là Chu Lệ Á!”

“Ha ha, không cần nhìn nữa! Chu Lệ Á giống hệt với bà vợ ta! Bà ấy trước giờ không gặp người ngoài, các ngươi muốn giả dạng cũng không làm được!” vẻ mặt âm u đáng sợ của Bì Bồng được thay thế bằng nụ cười, “Được rồi, chỉ cần ngươi để bà vợ ta nhìn một cái rồi ta sẽ thừa nhận các ngươi là hậu duệ của ta! Ra đi bà!”

Một cái bóng đầy âm khí đột nhiên phân tách ra từ bóng của Bì Bồng, dần dần tụ lại thành hình người, xung quanh là một lớp sương đen mờ ảo khiến người khác không thể nhìn rõ.

Cái bóng đi vòng quang Sở Thiên và Bào Uy Nhĩ, cất giọng: “Linh hồn nữ là Hoàng Kim Long tộc, của nam… rất tốt! Rất giống Long Thần! Tuy không mạnh mẽ bằng Long Thần nhưng linh hồn và Thời Gian thiên phú của hắn tốt nhất trong số Cự Long tộc ta từng gặp! Còn tốt hơn cả La Tư! Chu Lệ Á gả cho hắn, ta không có ý kiến gì!”

Không biết là Sở Thiên không quan tâm hay đang bị chấn động bởi bộ dạng kỳ quái của bà vợ Bì Bồng, còn Bào Uy Nhĩ thì đang run lên trong lòng hắn.

La Tây Nhã Bì Bồng! Phu nhân thần bí của Luyện Ngục Huyết Bức, chưa ai từng thấy gương mặt thật, chỉ biết là bên cạnh Bì Bồng mãi mãi có một Linh Hồn Chủ Thần! Vưu Nhân khi còn tại thế từng nhắc đến, Bì Bồng và Tư Đặc Ân vốn có quan hệ rất tốt, không thua kém gì hai đại Thần Thú Phán Quyết Đoạn Tội, sau này bị đày đến Huyết Luyện Ngục chính là vì vị phu nhân này!

Linh Hồn Chủ Thần La Tây Nhã! Trong đầu Bào Uy Nhĩ nhắc đi nhắc lại cái tên này, mỹ nhân ngư càng thêm kinh hãi. Sở Thiên chẳng lẽ thật sự là Long Thần hậu duệ chứ không phải Thần Hoàng Tư Đặc Ân?!

Sau khi quan sát hai người, La Tây Nhã lại biến thành cái bóng nấp trên người Bì Bồng, bóng hai người hợp lại thành một.

“Hậu duệ của Tư Tháp Đức Mãi Nhĩ! Hậu duệ có thiên phú còn cao hơn cả La Tư! Tốt, ta thừa nhận hôn sự của ngươi và Chu Lệ Á!” Bì Bồng gật đầu cười, La Tư, con trai thứ của Long Thần, Long Hoàng đời thứ nhất của A Cổ Lạp Sơn! Thiên phú cao hơn cả hắn… đứa cháu rể này gia tộc Bì Bồng phải có chắc rồi!

“Xin kính chào lão tổ tông!” Sở Thiên vội hành lễ, cười vô cùng thân thiết, nhưng Bào Uy Nhĩ thì có phần không tự nhiên, bị Sở Thiên kéo theo hành lễ. May mà vừa rồi Bì Bồng có hành động muốn giết mỹ nhân ngư, nên phản ứng lúc này của mỹ nhân ngư không gây nghi ngờ gì cả.

“Người đâu, bày tiệc hoan nghênh người mới của gia tộc ta!”

Tửu yến nhanh chóng được bày ra, Bì Bồng hỏi Sở Thiên tại sao lại đến Huyết Luyện Ngục.

Sở Thiên cũng không giấu diếm, kể bắt đầu từ Phổ Lan Đa. Đương nhiên, việc thân thể của Sa Khắc là Phượng Hoàng Thần thì không được nói ra. Thay vào đó là Phổ lan Đa tận tâm thi hành nhiệm vụ, không ngờ lọt vào tầm nhắm Hải Vương Biển Cấm, nên đến đảo Bố Lôi Trạch xin lánh nạn. Còn chuyện sau khi vào Địa Ngục thì cũng không có gì giấu được, chỉ là có thêm một Sắt Lâm Na và nguyên nhân tại sao Lạc Ưng Thạch lại nổ thì không biết.

Tiếp đó là khi phát nổ, Sở Thiên đang “ôm Sắt Lâm Na” nên nhau người bị những mảnh đá vỡ đập phải.

Cuối cùng Sở Thiên cười: “Lão tổ tông an tâm, Bào Uy Nhĩ bị trọng thương, không biết chừng đã chết rồi. Vậy thì Huyễn Thú đại lục của nhân gian hoàn toàn đã nằm trong sự khống chế của ta, nếu ngài muốn đến nhân gian, ta lúc nào cũng hoan nghênh!”

“Ừm!” Bì Bồng cười hài lòng, Sở Thiên cũng cười thầm. Nghe việc Lạc Ưng Thạch đã bị hủy, Bì Bồng còn có hứng thú với nhân gian, vậy thì chắc chắn lão dơi già này có một con đường khác đến nhân gian.

“Nói như vậy, Bác Đức cũng bị Bào Uy Nhĩ đả thương… Hừ!” Bì Bồng bỗng cười nhạt, nói với người hầu, “Phái người đến vực Hỏa Diệm, tra rõ cho ta tình hình của gia tộc Phượng Hoàng!”

Nói xong, Bì Bồng lại cười: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi và Chu Lệ Á làm thế nào mà biết nhau? Kết hôn mấy năm rồi?...”

Hàng loạt câu hỏi được nêu ra, giống như một vị trưởng bối quan tâm đến hạnh phúc của con cháu, Sở Thiên trả lời rất cẩn thận. Từ sự hài lòng trên gương mặt Bì Bồng, có thể thấy là trình độ Thần Côn của Sở đại thiếu gia qua mặt một Chủ Thần không thành vấn đề, chắc chắn là đã đạt đến cấp Thần Vương!

Thỉnh thoảng Bì Bồng cũng hỏi Bào Uy Nhĩ, mỹ nhân ngư sớm đã khớp câu trả lời với Sở Thiên, vì thế trả lời cũng không mấy khó khăn.

Đúng lúc mỹ nhân ngư trả lời thì giọng La Tây Nhã vang lên, “Sắt Lâm Na, ngươi vì sao lại để ý Phất Lạp Địch Nặc?”

Không biết câu hỏi đột ngột này của La Tây Nhã là có ý gì, mỹ nhân ngư không thể không cẩn thận, đang định đáp qua quýt cho xong, thì Sở Thiên đã nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là một câu thơ thôi. Hồi mâu nhất tiếu bách mi sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!”

(Đây là câu thơ Sở Thiên đã nói lúc tán Sắt Lâm Na ở những chương đầu.)

“Ha ha!” La Tây Nhã cười, rồi không hỏi gì nữa.

Mỹ nhân ngư thì ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, tên lừa đảo này còn có thể làm ra loại thơ này?!

“Gia tổ! Khách của ngài đã đến!” một người hầu quỳ xuống trước mặt Bì Bồng báo cáo.

“Mời vào đi, ở đây không có người ngoài!” Bì Bồng nói: “Các ngươi hôm nay đến vừa khéo, ta đang muốn mời khách, có điều…”

“Hừ, con tiện nhân còn dám đến!” La Tây Nhã nói với giọng khinh thường.

“Lão bà, trước mặt tiểu bối chú ý khí độ! Ha ha!” Bì Bồng cười gượng.

Nói với Sở Thiên: “Đợi lát gặp khách của ta đừng ngạc nhiên!”

“Sao? Ta biết khách của ngài?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Có thể nói là biết, cũng có thể nói là không!”

Dù Sở Thiên có thông minh hơn nữa thì cũng không nghĩ ra mình có một người bằng hữu nào mà vừa biết mà vừa không biết.

“Bì Bồng đại ca, La Tây Nhã đại tẩu, tiểu muội xin kính chào!” giọng nói điệu đà khiến người ta phải lạnh tóc gáy, một bóng dáng thướt tha lướt vào, chính là An Cát Lệ Na!

“Ôi chao, đại ca có khách à? A, Sáng Thế Phụ Thần tại thượng, tiểu suất ca này sao lại giống Tư Đặc Ân vậy?” An Cát Lệ Na dường như không quen biết Sở Thiên, ngồi xuống cạnh Bì Bồng, cười: “Hi hi, ta nhìn nhầm, linh hồn của tiểu suất ca lại là hình dạng Long Thần, có lẽ là hậu duệ của Tư Đặc Đức Mãi Nhĩ đại ca rồi!”

Nói rồi, những ngón tay thon dài mềm mại của An Cát Lệ Na miết lên mặt Sở Thiên, “Tiểu suất ca, tối nay có hứng thú cùng thưởng trăng với tỷ tỷ không?”

Bốp!

Mỹ nhân ngư đánh bật tay An Cát Lệ Na ra, đồng thời nói với chính mình rằng, đây là biểu hiện nên có của Sắt Lâm Na.

Sở Thiên thật sự chết sững, trước khi Lạc Ưng Thạch bị hủy An Cát Lệ Na đã bỏ chạy, không thể nào đến Địa Ngục được, nhưng cái người trước mặt đây…

Một tia sáng lóe lên, Sở Thiên nhớ ra Gia Sách Nhĩ Ma Căn giống hệt An Cát Lệ Na, liền cười: “Miện hạ là hậu duệ của An Cát Lệ Na? Hà hà, miện hạ thật là giống!”

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi nói sai rồi! Đây chính là An Cát Lệ Na!” Bì Bồng cười: “Nhưng không phải An Cát Lệ Na ngươi gặp dưới Địa Ngục, vị này là An Cát Lệ Na ở Huyết Luyện Ngục!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK