Sở Thiên chợt hiểu ra, thì ra sự ra đời của thượng cổ chúng thần, là kết quả của việc Sáng Thế Thần muốn lười biếng, uhm, lão già này có phong cách của huynh đệ ta.
La Đức Mạn lúc này trông giống như một người ngâm thơ hát rong, hắn đứng dậy, gác một chân lên ghế, múa may tay chân rồi nói: “Sáng tạo thần tộc là cả một tầm hiểu biết lớn, cho dù là Sáng Thế Thần cũng không phải nói làm ra làm ra ngay được. Có điều lão già ấy rất lười biếng, mà lúc đó lại rất hỗn loạn, các chủng tộc tranh đấu không ngừng, thế là Sáng Thế Thần liền chọn ra một số người khá lợi hại trong các chủng tộc đang tranh đấu, ban cho hắn sức mạnh để thay mình quản lý tam giới, đây chính là những thần tộc ban sơ nhất!”
Tặc lưỡi, La Đức Mạn xắn ống tay áo lên, nước bọt phun ngang, “Sau này nghe nói Sáng Thế Thần lại còn háo sắc hơn cả lão nhân gia ta, lại tư thông với một con người mà bản thân mình tạo ra, còn sinh ra hai hậu đại, hai hậu đại này, chính là hai vị Thần Vương, Ái Lệ Ti và Cáp Địch Tư! Ngươi nói xem, con người đều là con cháu của Sáng Thế Thần, hắn lại tư thông với con cháu của mình, còn sinh ra hậu đại, chuyện này có nghĩa là gì?”
“Nói trọng điểm thôi, Sáng Thế Thần loạn luân không liên quan đến ta!” Sở Thiên lại lấy ra mấy tấm thủy tinh tạp, nhưng lại giữ trong tay.
La Đức Mạn vội không dài dòng nữa: “Loạn luân, là không tốt! Cho nên Sáng Thế Thần đã bị trừng phạt - Hai hậu đại của hắn không biết tại sao lại đánh nhau! Trước lúc đó, vì Sáng Thế Thần thiên vị, nữ thần Sinh Mệnh và Tử Thần có được sức mạnh Thần Vương mà hắn ban cho, lần lượt đi thu phục các thần tộc khác, kết quả trong nhà của hai Thần Vương cãi nhau rồi cuối cùng gây ra đại chiến Chúng Thần! Đây chính là chiến tranh chúng thần lần thứ nhất!”
Lúc chiến tranh chúng thần lần thứ nhất thì Sáng Thế Thần vẫn còn, đã kịp thời ngăn cản chiến tranh, cuối cùng cũng không có tổn thất gì lớn, Chúng Thần và các chủng tộc vẫn ai làm việc người nấy, nhưng sau này với việc Bố Lai Ân Đặc xuất hiện, tất cả đã không còn giống trước nữa.”
Thở phào vài hơi, La Đức Mạn cướp lấy thủy tinh tạp trong tay Sở Thiên, rồi nói tiếp: “Tuy rằng lão đầu tử là người của Biển Cấm, có điều cũng rất khâm phục Bố Lai Ân Đặc này, Sáng Thế Thần tạo ra chúng thần để giúp hắn cai quản tam giới, hắn dựa theo hình dạng của mình để tạo ra con người, vì vậy sau này khi lựa chọn thần tộc, dĩ nhiên cũng có chút thiên vị con người, rồi sau đó nữa Nhân Thần tộc dĩ nhiên là thần tộc mạnh nhất. Còn những thần tộc khác thì kém đi chút ít.
Nhưng lúc này, một Hạ Vị Thần của Thiên Ưng tộc bỗng nhiên xuất hiện. Với tài năng bẩm sinh và sự phấn đấu không ngừng, chậc chậc. Lại tu luyện từ một Hạ Vị Thần lên đến Chủ Thần, sau đó còn phá vỡ cả vật chướng ngại mà Sáng Thế Thần tạo nhằm bảo vệ hậu đại của mình, đã trở thành Thần Vương!
Về sau thì thú vị rồi, vốn dĩ các thần của các chủng tộc khác đều bị người của chủng tộc có Thần Vương ức hiếp, nhưng bây giờ họ đã có Thần Vương, lại cùng các chủng tộc khác liên kết lại, tự xưng là Thú Thần tộc! Bố Lai Ân Đặc chính là thủ lĩnh trên danh nghĩa của thần tộc Trang Giáp Xa (xe thiết giáp). Thế là lúc đó có ba đại thần tộc lớn là Quang Minh, Hắc Ám và Thú Thần cùng sáng ngang với nhau tạo thành thế chân vạc.
Nhưng lúc này Sáng Thế Thần, lão già tài năng đó không biết phát cơn điên gì, lại mang theo vợ mình biến mất. Có điều trước lúc hắn đi vì muốn thế giới của mình tạo ra được vận hành bình thường, lại xác định lại chức trách của ba đại thần tộc, nữ thần Sinh Mệnh chưởng quản việc nhân gian, Tử Thần thống trị địa ngục, còn Thú Thần tộc trông coi những loài thú biết bay, trên cạn và bò sát, cuối cùng lại không biết từ đâu xuất hiện một Tư Đặc Ân thần bí trong thần tộc, để hắn làm Thần Hoàng, phán xét thiện ác đúng sai của Chúng Thần, chỉ cần bị Thần Hoàng định tội là sẽ bị đưa thẳng đến Huyết Luyện Ngục!”
Dứt lời, La Đức Mạn nhướng mày lên, cười nói: “Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao ta lại nói đem cả đại lục Huyễn Thú tặng cho ngươi chưa?”
Sở Thiên cười, tiếp lời: “Sau đó Tư Đặc Ân giết người quá nhiều, khiến cho trời giận người giận, rồi tạo ra câu chuyện sáu Chủ Thần và một Thần Vương tấn công bao vây Phán Quyết sơn, không có Thần Hoàng, thần tộc bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, rồi gây ra đại chiến chúng thần lần hai ở Biển Cấm. Thú Thần đã nhất thống tam giới, vậy Bào Uy Nhĩ bệ hạ tiếp đó thống lĩnh Thú Thần, dĩ nhiên đã trở thành người đại diện cho Sáng Thế Thần ở tam giới, thay Sáng Thế Thần quản lý tất cả, vì vậy nàng ta có tư cách đem quyền quản lý đại lục Huyễn Thú giao cho ta!”
Cho tới bây giờ, Sở Thiên mới thật sự hiểu ra thân phận của Mỹ Nhân Ngư lớn đến mức nào, tuy rằng Huyết Luyện Ngục và Địa Ngục hiện nay đang hỗn loạn, trên đại lục cũng có sự tồn tại của Đặng Khẳng, nhưng trên danh nghĩa, Mỹ Nhân Ngư vẫn là chủ nhân của tam giới.
Sắt Lâm Na đứng dậy, dựa vào người Sở Thiên, lại đưa cho La Đức Mạn vài tấm thủy tinh tạp nữa, rồi nhoẻn miệng cười nói: “Lão thừa tướng, thần tộc chưởng quản tam giới, dùng cách gì! Nếu như Phất Lạp Địch Nặc tiếp nhận quyền quản lý đại lục Huyễn Thú, thì nên làm gì? Hay nói thẳng ra một chút, chúng ta có được lợi ích gì?”
La Đức Mạn cười ha hả nói: “Lợi ích quá nhiều, nếu như vua ta không cho các người quyền quản lý đại lục Huyễn Thú, trước ngày đế quốc Khải Tát thống nhất đại lục, sẽ bị Biển Cấm ta tiêu diệt mà vong quốc! Nếu như A Cổ Lạp sơn dám chính thức tuyên chiến với con người, cũng sẽ bị san bằng!”
“Ta hiểu rồi! Thần tộc chưởng quản tam giới, chính là muốn tam giới được vận hành bình thường, hơn nữa muốn giữ được sự cân bằng, không thể nào xuất hiện một lực lượng uy hiếp đến thần tộc!” Sắt Lâm Na mỉm cười lắc đầu, “Còn chúng ta sau khi được Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ cho phép, thì sẽ không thể xuất hiện một lực lượng nào uy hiếp đến Biển Cấm.”
Suy nghĩ một chút, Sắt Lâm Na lại hỏi: “Có phải ta có thể hiểu như vậy không, tam giới chính là một đại đế quốc, còn đại lục Huyễn Thú là một lãnh địa mà Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ ban tặng cho Phất Lạp Địch Nặc, chúng ta phải thay Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ chưởng quản mảnh đất này, và điều lợi chính là, Phất Lạp Địch Nặc có thể đi làm những chuyện mà thực chất ra chính chàng cũng không có hứng thú gì, đúng không?”
La Đức Mạn nhìn dò xét Sắt Lâm Na một lượt, nhãn thần không còn mê đắm nữa, mà là tinh quang vụt hiện. Chẳng trách Phất Lạp Địch Nặc lại giao cả gia tộc cho Sắt Lâm Na quản lý, người nữ nhân này quá thông minh tinh tường.
“Gia tộc các ngươi không có hứng thú với việc quản lý đại lục Huyễn Thú sao?”
Sở Thiên vươn vai một cái rồi ngáp ngủ, uể oải nói: “Nói cả nửa ngày trời, thần tộc chính là người duy trì sự cân bằng của tam giới, còn Bào Uy Nhĩ bệ hạ muốn ta duy trì sự cân bằng ở đại lục Huyễn Thú thôi, mẹ nó! Đây gọi là quyền lực gì? Có gì mà đáng cướp? Thật không biết thần tộc vì thứ này mà đánh nhau mấy vạn năm để làm gì!”
La Đức Mạn kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi không thích bản thân ở trên cao mà nhìn xuống đại lục Huyễn Thú, tất cả sinh mệnh của các chủng tộc bất luận có thay đổi gì, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi sao!”
“Không có hứng thú, đau khổ a!” Sở Thiên học theo bộ dạng của con trai mình ai oán một câu, sau đó cùng Sắt Lâm Na cười ha hả.
Sắt Lâm Na nói: “Lão thừa tướng, quản lý một gia tộc đã đủ mệt rồi, ta không muốn quản lý cả một đại lục, như vậy ta sẽ không có thời gian ở cùng con trai nữa.”
“Ta là để Phất Lạp Địch Nặc quản lý… Ồ, tiểu tử này cho dù có được quyền lực cũng sẽ ném cho cô!” La Đức Mạn chán nản nhún vai.
“Ta đã nghe một câu chuyện!” Sở Thiên gác chân lên, châm một điếu xì gà chậm rãi nói : “Sau đại chiến chúng thần lần hai, Bào Uy Nhĩ bệ hạ đã nổi giận xông vào địa ngục, cùng ba huynh đệ Ba Nhĩ ký một điều ước. Có lẽ nội dung của bản điều ước ấy chính để chọn một ra mà người quản lý địa ngục nhỉ? Còn Bào Uy Nhĩ bệ hạ không phải không thể vào địa ngục, mà là không muốn can thiệp vào chuyện của ba huynh đệ Ba Nhĩ!”
La Đức Mạn gật đầu.
Sở Thiên lại nói tiếp: “Một nghìn năm trước, liên quân con người và đại quân ma thú đã quyết chiến ở Bố Lôi Trạch, hai bên bất luận ai thắng ai thua, đại lục cũng đều sẽ thống nhất, lực lượng lại không còn cân bằng nữa. Hơn một tỷ sinh linh liên kết lại. Biển Cấm sẽ có phiền phức không nhỏ, vì vậy Bào Uy Nhĩ bệ hạ đã bức họ lui binh! Là như vậy đúng không?”
“Ài!” Sắt Lâm Na thở dài. “Vậy thì chúng ta bắt buộc phải chấp nhận điều kiện của Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ rồi.”
“Đúng vậy! Ta sợ chết a!” Sở Thiên tiếp lời: “Lúc trước ta tạo ra A Mạt Kỳ, thăng cấp cho Anh Cách Lạp Mỗ, chuyện này đã không coi Biển Cấm Vương ra gì, hiện tại ta đã cứu Bào Uy Nhĩ bệ hạ, nhưng cũng đã nói cho nàng ta biết khả năng tạo ra Chủ Thần của ta… Đại lục Huyễn Thú đã xuất hiện một lực lượng có thể uy hiếp đến Biển Cấm, vì vậy lực lượng này hoặc là cần khống chế trong tay, hoặc là bị tiêu diệt!”
La Đức Mạn lặng thinh không nói, Sở Thiên nói không sai, một vạn năm nay Biển Cấm đã quản lý tam giới như vậy!
“Yên tâm!” Giọng nói của Mỹ Nhân Ngư chợt từ bốn phương tám hướng truyền lại, “Bổn vương không phải là tiểu nhân. Cơ thể của ta ta tự hiểu rõ, nếu như ngươi không thay Thần Cách cho ta, tinh hạch của ta cũng chẳng giữ được bao lâu nữa, coi như ngươi đã kéo dài tính mạng cho ta, phần ân tình này bất luận ngươi có đồng ý hòa ước hay không, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho Bố Lôi Trạch đảo!”
Thì ra Mỹ Nhân Ngư vẫn luôn ở trong tẩm cung thông qua thủy mạc theo dõi chuyện ở đây.
“Ha ha, đa tạ Vi Nhi tỷ tỷ rồi!” Sở Thiên nheo mắt lại cười cười, ngoắc tay với La Đức Mạn, “Lão già, đổi phương thức hợp tác thế nào hả? Chúng ta vẫn là chung sống hòa thuận. Không xâm phạm lẫn nhau! Nhưng khi ta làm chuyện gì ở đại lục Huyễn Thú. Các ngươi đừng quản!”
“Vậy ngươi có thể cho chúng ta cái gì?” La Đức Mạn nói: “Dù gì đại lục Huyễn Thú cũng là đất đai của chúng ta, nếu các ngươi làm loạn ở trên đại lục, vua ta sẽ rất khó giải quyết.”
“Ta có thể cho các ngươi thứ gì ư? Ha ha, đương nhiên là bảo đảm cho Biển Cấm các ngươi sẽ không có người chết, có điều… Sau này là ta sẽ thu kim tệ đấy!”
“Được!” Giọng nói của Mỹ Nhân Ngư lại vang lên, “Có điều ngươi ở đại lục làm loạn gì cũng phải có chừng mực thôi, không thể can thiệp vào sức mạnh từ Chủ Thần trở lên!”
“Không thành vấn đề!” Sở Thiên hứng khởi lấy ra một bảng giá đã viết xong từ lâu, thầm nghĩ bụng: “Thứ này lão tử đã viết được hơn một tháng rồi, hôm nay cuối cùng có thể dùng tới.”
Chỉ vào bảng giá, Sở Thiên giới thiệu từng thứ một: “Tiếp theo đây ta nói một chút về giá cả chữa trị cho người của Biển Cấm các ngươi, ma thú bình thường thì miễn phí đi, cường giả có thần lực tầng thứ nhất và tầng thứ hai, theo tình hình mà có giá từ mười vạn kim tệ đến một trăm vạn kim tệ, Hạ Vị Thần từ một nghìn vạn đến… Cuối cùng, Hải Vương bệ hạ vì là giáo mẫu của Mạt Khắc Nhĩ, kin tệ tùy các ngươi đưa một chút là được rồi.”
La Đức Mạn xanh mặt lại, ách, hắn thực chất chính là một con lục mao quy (rùa lông xanh). “Theo giá của ngươi đưa ra, lão đầu tử ta là Thượng Vị Thần, một lần chữa trị mà phải khuynh gia bại sản rồi!”
“Kim tệ và tính mạng, cái gì quan trọng hơn nào?” Sở Thiên nheo mắt cười, “Có điều có thể thương lượng, dùng cái khác thay thế, năm xưa Bào Uy Nhĩ bệ hạ đã giết không ít thần tộc, Thần Cách và tinh hạch sưu tập được chắc không ít nhỉ? Ta không tham lam, sẽ không đòi những Thần Cách có thể đe dọa đến Biển Cấm các ngươi, chỉ cần những cái của Hạ Vị Thần là được rồi!”
La Đức Mạn nghiến răng, nói: “Đến lúc đó hãy tính đi! Hiện giờ hãy ký hòa ước đã!”
“Cũng được, đến lúc đó hãy nói!” Sở Thiên cũng không nóng vội, hiện tại không chịu cho, đợi đến lúc sắp chết đến nơi mà cầu cứu thì không chắc như vậy đâu.
Cuối cùng thì hòa ước đã được ký kết, ở chỗ Biển Cấm có đủ mấy chục quyển trục ghi đầy đủ chi tiết, nhưng trong miệng của Sở đại thiếu gia lại chỉ còn một câu, đó chính là, lão tử có thể tùy tiện làm bất cứ việc gì trên địa bàn của Mỹ Nhân Ngư, nhưng phải chữa trị có thù lao cho Biển Cấm!
Trông ra thì Sở Thiên không bị thiệt, nhưng sự thật thì sao?
Cứ như vậy, Bố Lôi Trạch mới ra đời được mười lăm năm nhưng lại có tầm ảnh hưởng rất lớn với đại lục Huyễn Thú, đã ký hòa ước với Biển Cấm, tuy rằng mười lăm năm này Sở Thiên đã sống thật yên ả, nhưng mười lăm năm sau hắn đã mông lung một thời gian - Việc làm ăn này rốt cuộc là kiếm lời hay đã lỗ? Bản thân mình tính thế nào cũng không thể hiểu?