Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Sở Thiên có thể kéo đổ cả A Cổ Lạp Sơn nhưng thống trị không có nghĩa là hủy diệt. Hủy diệt Vong Linh tộc thì dễ nhưng muốn thống trị A Cổ Lạp Sơn thì trước tiên phải xử lý tốt mối quan hệ với các trưởng lão Cự Long. Quan trọng nhất là Lạp Hy Đức không hề cho Sở Thiên biết địa điểm lăng mộ của các đời Long Hoàng.

Vì thế, trong Quang Minh Thần Điện trên đảo Bố Lôi Trạch, Sở Thiên và các trưởng lão Cự Long mà Phất La Đa là đại diện bắt đầu việc đàm phán về hoàng vị.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!”

Dù miệng nhắc đến nữ thần nhưng mặt Sở Thiên thì đúng là phường lưu manh, “Phất La Đa trưởng lão, ngài nói đi, làm Long Hoàng thì có lợi ích gì?”

Phất La Đa nghiêm nghị: “Bệ hạ, Long Hoàng là một chức vị thần thánh, là vinh dự lớn nhất mà tiên tổ Long Thần miện hạ ban cho Cự Long, vì thế xin ngài tôn trọng hai chữ này, đừng chỉ nghĩ đến lợi ích!”

Sở Thiên không thể hiện sự bất mãn, nhưng A Mạt Kỳ thì đập mạnh xuống bàn, “Hừ, việc không có lợi gì thì ai làm? Ngươi cho bọn ta là lũ não có vấn đề à?”

“Miện hạ bớt giận! Bớt giận!” Phất La Đa cười cầu hòa, hắn biết A Mạt Kỳ muốn xử mình từ lâu rồi, vì thế rất cẩn thận khi ở trước mặt hắn, “Thật ra làm Long Hoàng cũng không phải không có lợi gì!”

“Nói nghe xem!” Sở Thiên bắt chéo chân, châm một điếu xì-gà loại đặc sản đảo Bố Lôi Trạch mới nghiên cứu ra, chuẩn bị bán ra khắp đại lục.

“Đầu tiên, Long Hoàng là chủ nhân của tất cả Cự Long, chỉ cần ngài đồng ý kế vị, hàng vạn Cự Long trên đại lục sẽ đều là thần dân của ngài!” Phất La Đa lén quan sát sắc mặt Sở Thiên, nhưng không nhận ra được điều gì. “Ngoài ra, các quốc gia khác đều rất tôn trọng Long Hoàng, quyền thế của ngài thậm chí có thể làm thay đổi cả sử sách đại lục. Điểm thiết thực nhất chính là Long Kỵ Sĩ trên toàn đại lục đều nghe theo sự điều động của A Cổ Lạp Sơn, không cần biết họ thuộc quốc tịch hay chủng tộc nào!”

“Ông chủ, điều này không tồi!” A Mạt Kỳ gục gặc cười: “Sau này chúng có ta có thể tìm vài con Cự Long cưỡi chơi!”

Phất La Đa cố kìm nộ khí, Cự Long là để cưỡi ‘chơi’ sao?!

Sở Thiên không hề quan tâm phản ứng của Phất La Đa ra sao, cười: “Cũng đúng, xe của Lan Đức đại giáo chủ Quang Minh Thần Điện năm đó chính là cỗ xe vàng do bốn con Á Long Thú kéo. Nhìn rất khí phái! Chúng ta dùng Cự Long kéo xe không phải sẽ khiến người ta ngưỡng mộ đến chết sao?!”

“Cỗ xe Cự Long? Ừm, chủ ý này của ông chủ không tồi!” A Mạt Kỳ phụ họa theo.

“Bệ hạ, Cự Long không phải thú kéo xe!” Phất La Đa cuối cùng cũng không nhin được, phản bác: “Long Hoàng tạo phúc cho mọi Cự Long, chứ không phải nô dịch người trong tộc!”

“Tạo phúc cho mọi Cự Long! Vậy thì chính là làm người ở cho các ngươi rồi!” Sở Thiên nhả ra một làn khói, nheo mắt nói: “Ta không làm Thân vương mà đi làm người ở cho Cự Long các ngươi. Phất La Đa trưởng lão, ngài nghĩ ta sẽ làm việc đó sao?”

“Cùng với việc tạo phúc cho Cự Long, bệ hạ ngài cũng có thể tùy ý sử dụng mọi tài sản của A Cổ Lạp Sơn!” Phất La Đa xòe ngón tay giải thích, “Ngoài ra ngài còn có quyền lấy bất kỳ người nào chưa có hôn ước trong tộc, có thể…”

Từng quyền lợi khi làm Long Hoàng được được Phất La Đa kể ra, nghe cũng rất hấp dẫn, nhưng Sở Thiên lại không có cảm giác vui, “Lợi ích ta biết rồi, vậy ta phải bỏ ra những gì?”

Cười khan mấy tiếng, Phất La Đa nói: “Thật ra ngài chỉ cần làm một việc, chính là bảo vệ và phát huy vinh quang của Cự Long tộc! Việc cụ thể cũng rất đơn giản. Đầu tiên là phải đánh bại bất cứ kẻ nào dám khiêu chiến A Cổ Lạp Sơn! Sau đó là dạy cho các nước, các chủng tộc trên đại lục một bài học nếu chúng coi thường sự tồn tại của chúng ta!”

“Thế cũng chính là chuyên phụ trách đánh nhau rồi!” Sở Thiên nói một câu phá vỡ ý nghĩa của hai chữ Long Hoàng, “Hơn nữa còn là chuyên đối phó với đối thủ có thực lực cực mạnh!”

Phất La Đa không nói gì coi như mặc nhận.

“Sự thực là gì? Cái gì mà kiến thiết A Cổ Lạp Sơn, phân chia của cải, điều động quân đội Long tộc, những chuyện này mà còn cần ta quản?”

“Những chuyện vặt đó thông thường sẽ do các trưởng lão của Nghị hội tối cao phụ trách. Đương nhiên bọn ta cũng chưng cầu ý kiến của ngài. Còn về vấn đề quân đội… theo luật thì Long Hoàng có quyền điều động quân đội Cự Long, nhưng trước tiên phải có sự đồng ý của Nghị hội tối cao!”

Sở Thiên nhếch mép, “Nếu ta không được sự đồng ý của các ngươi mà tự ý điều động quân đội thì sao?”

“Thế thì ngài đã xúc phạm đến luật pháp tối cao của A Cổ Lạp Sơn!” Phất La Đa bình tĩnh nói: “Theo quyết định của Nghị hội tối cao, dù trong tình huống nào, chỉ cần có sự đồng ý của bảy vị trưởng lão là có thể bãi miễn Long Hoàng!”

“Khốn kiếp! Nếu ta hiểu không nhầm thì Long Hoàng chính là tay sai của các ngươi. Hôm nào đó các trưởng lão không vui là có thể tùy ý bãi miễn!”

“Cũng không thể nói như thế…”

Phất La Đa muốn biện giải nhưng Sở Thiên ngăn lại, “Ta muốn biết, A Cổ Lạp Sơn, rốt cuộc là của Long Hoàng hay của Nghị hội tối cao các ngươi?”

“A Cổ Lạp Sơn thuộc về tất cả Cự Long!”

Đáp án của Phất La Đa vô cùng hoàn hảo, nhưng Sở Thiên đã không còn là bác sỹ thú y của xã hội dân chủ trên trái đất nữa rồi, giờ hắn có trong tay mười mấy vạn đại quân, là Nguyên soái Thân vương lãnh thổ vạn dặm, hơn nữa cũng không phải thánh hiền vĩ đại gì, thậm trí có chút bỉ ổi ti tiện. Vì thế Sở Thiên rất không thích kiểu quyền lợi của A Cổ Lạp Sơn!

Gõ ngón tay xuống mặt bàn, khói xì-gà không ngừng phả ra đằng mũi, Sở Thiên chậm rãi nói: “Ta có thể làm Long Hoàng, nhưng có một điều kiện!”

Phất La Đa mừng rỡ, nhưng dù sao hắn cũng sống mấy nghìn năm rồi, kinh nghiệm phong phú, nói một cách vô cùng cẩn thận: “Chỉ cần không vi phạm luật pháp của Nghị hội là bọn ta có thể đồng ý mọi điều kiện không quá đáng!”

“Hà hà, đều kiện của ta vừa khéo lại rất quá đáng!” Sở Thiên đứng dậy, nhìn Phất La Đa, cười: “Ta muốn giải tán Nghị hội tối cao A Cổ Lạp Sơn, sửa đổi luật pháp Cự Long tộc!”

“Như thế là làm ô nhục truyền thống hàng vạn năm của A Cổ Lạp Sơn!” bảy trưởng lão không thể giữ được ngọn lửa giận nữa, Phất La Đa cũng tái mặt.

Sở Thiên mặc kệ, “Nói một cách đơn giản, sau này quy tắc của A Cổ Lạp Sơn chỉ có một câu…”

Vừa nói Sở Thiên vừa nhìn A Mạt Kỳ.

A Mạt Kỳ hiểu ý, phát ra chút khí thế, hét lớn: “Lời nói của ông chủ là tất cả, bất kỳ ai cũng phải tuân thủ!”

“Điều đó là không thể!” Phất La Đa đứng bật dậy, “Chư vị, chúng ta đi! Cùng lắm chũng ta hy sinh ở A Cổ Lạp Sơn!”

Đi thì đi đi! Sở Thiên nhún vai, cùng lắm đợi khi Ngũ Tư chiếm giữ A Cổ Lạp Sơn, hắn đem người đến cướp là được rồi.

“Chư vị trưởng lão đợi đã!”

Chu Lệ Á bỗng tiến vào, vừa đi vừa cười: “Ta có một đề nghị khác, chi bằng chúng ta thay đổi một chút cơ cấu Nghị hội thì thế nào?”

Hội Phất La Đa ngẩn ra, rồi ngồi xuống, “Mời phu nhân nói xem!”

“Theo ta biết, trong Cự Long tộc có rất nhiều gia tộc, chư vị trưởng lão ở đây gần như đều là tộc trưởng của gia tộc. Vì thế ta kiến nghị A Cổ Lạp Sơn bãi bỏ Nghị hội, lập ra Trưởng lão viện, đương nhiên, đây chỉ là đổi tên của Nghị hội, quyền lợi của chư vị không thay đổi, hơn nữa các vị có thể nhậm chức suốt đời!”

Mắt mấy vị trưởng lão cùng sáng lên, chế độ suốt đời – sự mê hoặc của điều kiện này quá lớn!

“Ngoài ra, sau trận chiến ở băng nguyên, giờ chỉ còn sáu vị trưởng lão tại thế, vì thế chi bằng chúng ta lập Trưởng lão viện với sáu người!”

Sáu người chia quyền lợi của mười người, các trưởng lão gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, địa vị của các ngài sẽ được hậu đại kế thừa, đồng thời mở rộng số lượng đại thần thuộc bên dưới Trưởng lão viện. Còn về những người tăng thêm này, sẽ chọn từ người trong gia tộc của chư vị là được!”

Điều kiện này chỉ có Phất La Đa là hơi chau mày, nhưng năm trưởng lão kia đồng ý hết, nên hắn đành đồng ý.

“Cuối cùng, Anh Cách Lạp Mỗ là ma sủng của Phất Lạp Địch Nặc, vốn là thần, vì thế ta yêu cầu A Cổ Lạp Sơn hồi phục địa vị của gia tộc hắn, đồng thời vào Trưởng lão viện trở thành trưởng lão thứ bảy!”

“Điều này bọn ta có thể đồng ý, dù sao người tuyên bố gia tộc Anh Cách Lạp Mỗ có tội là tội nhân Á Lợi Tư Thác Đức. Bọn ta có thể nói là Á Lợi Tư Thác Đức đã làm sai!”

“Vậy thì tốt, chư vị bái kiến tân Long Hoàng đi!” Chu Lệ Á nhường lại vị trí cho Sở Thiên.

Sau khi bái kiến đồng thời hẹn ngày hôm sau đi cứu Cự Long, các trưởng lão hài lòng về nghỉ ngơi, còn Sở Thiên và A Mạt Kỳ thì đang nhìn Chu Lệ Á với vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Ai da đừng có nhìn ta!” Chu Lệ Á xoa ngực nói: “Những lời vừa rồi đều là Sắt Lâm Na tỷ tỷ dạy đó… ta không nói sai gì chứ?”

“Thì ra là Sắt Lâm Na!” Sở Thiên còn tưởng Chu Lệ Á lại có thêm một linh hồn nữa chứ!

“Sắt Lâm Na tỷ tỷ bảo thiếp nói với chàng!” Chu Lệ Á cười tinh nghịch, “Giờ Cự Long tộc, tính cả Anh Cách Lạp Mỗ chỉ có bảy trưởng lão. Chỉ cần chàng nhân lúc Trưởng lão viện tăng đại thần mới làm loạn vị trí của người trong tộc và trưởng tộc bọn họ. Ví dụ như để người trong gia tộc của trưởng lão Tài chính Phất La Đa đi quản thủ hạ của trưởng lão Kiến thiết. Như vậy có thể gây mâu thuẫn giữa sáu trưởng lão kia! Đến lúc đó chúng ta chỉ cần lôi kéo ba trưởng lão là có thể khống chế toàn bộ Cự Long rồi!”

Nhớ lại một lúc, Chu Lệ Á nói tiếp: “Nếu mối quan hệ giữa các trưởng lão có thể trải qua được thử thách này thì lợi dụng người trong gia tộc họ để chia nhỏ quyền lợi của họ. Ví dụ như có thể Phất La Đa chết ngoài ý muốn, rồi chia quyền lợi cho hơn mười người con. Đến lúc đó chàng và Anh Cách Lạp Mỗ chỉ cần dùng cách liên nhân hợp bính là có thể thôn tính cả gia tộc. Cuối cùng Trưởng lão viện chỉ còn người của chúng ta rồi. Sắt Lâm Na tỷ gọi đó là phương pháp Thôi Ân!”

Sở Thiên mừng thầm cho chính mình, cũng may Sắt Lâm Na là vợ hắn. Nhưng Sở Thiên vẫn hơi lo lắng, thành viên hoàng thất Khải Tát hầu như đều ranh ma trong chính trị quyền mưu, con trai hắn thì sao? Không phải cũng sẽ có cái đầu khủng bố như thế chứ?

Có huyết mạch của Sở Thiên, cộng thêm cái đầu sau này được giáo dục bởi Sắt Lâm Na, còn cả sức mạnh hỗn loạn hấp thu được, e là Thần Sáng Thế cũng không biết một tháng sau sẽ có một đứa trẻ thế nào được sinh ra.

。。。。。。。

Chỉ đem theo Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ, Sở Thiên dùng tốc độ nhanh nhất bay đến A Cổ Lạp Sơn, đội quân mười mấy cỗ Phi Đình Tề Bách Lâm bảo vệ Sắt Lâm Na cũng đang chậm rãi rời khỏi đảo Bố Lôi Trạch đến Bàng Bối Thành, đế đô của Khải Tát.

Để Sắt Lâm Na rời khỏi Bố Lôi Trạch là vì Sở Thiên lo dự cảm một tháng sau của Trinh Đức. Theo hắn thì chỉ cần không có mặt ở Bố Lôi Trạch là trận hỗn loạn kia sẽ không xảy ra.

Trên bầu trời đầm lầy Trần Nê, Sở Thiên quan sát đại quân ma thú của Ngũ Tư, gục gặc đầu.

Gần mười ma thú cấp mười Thần Lực nhất nhị trùng, còn có hàng trăm ma thú cấp cao, thêm cả hơn ba mươi vạn ma thú bình thường, trận thế này quả không hổ danh kẻ đã tranh hùng với cả Nhân tộc.

“Bệ hạ!” Phất La Đa chỉ đầm lầy: “Phía dưới đó có một mật đạo, trước tiên hãy nhập sơn kế vị rồi sau đó bàn bạc làm thế nào đối phó với Ngũ Tư!”

“Hừ, đối phó với Ngũ Tư mà cần bàn bạc sao?!” A Mạt Kỳ cười nhạt, “Ông chủ, con hổ già đó trước đây đã bắt nạt chúng ta không ít, để ta đi bắt hắn lại trút giận!”

“Nể mặt Ba Ba Lạp đại tỷ, bắt sống được rồi, đừng làm hắn bị thương!” Sở Thiên dặn rồi ung dung bước trên không trung đi về phía A Cổ Lạp Sơn.

Nhưng không ai biết, lúc ấy có hai linh hồn cũng bị hấp dẫn bởi trận thế lớn mạnh này đã lẻn vào doanh địa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK