Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đưa A Mạt Kỳ đến phòng phẫu thuật! Bác Đức miện hạ, Đức Khố Lạp lão gia tử, mọi người theo ta!”

Sở Thiên không còn bộ dạng thoải mái nữa, mọi người ở Bố Lôi Trạch cũng ngẩn ra, A Mạt Kỳ làm sao mà đến ông chủ cũng căng thẳng?

“Phất Lạp Địch Nặc, rốt cuộc thì A Mạt Kỳ làm sao?” Bác Đức kéo Sở Thiên lại hỏi.

“Buông ta ra, hắn sẽ không sao đâu! Miện hạ theo ta!” Sở Thiên nhăn trán, gạt tay Bác Đức ra vội vàng đi về phía căn phòng bí mật.

Mọi dụng cụ phẫu thuật đã sắp xếp xong, Sở Thiên đi quanh A Mạt Kỳ mấy vòng, suy nghĩ nguyên nhân A Mạt Kỳ bị hạ cấp. Ma thú có thể thành Thần, nhưng hắn chưa bao giờ gặp trường hợp Thú Thần hạ cấp thành ma thú.

Trên người A Mạt Kỳ không còn chút Thần Lực nào nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng người với mười cái cánh.

Sở Thiên suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Bác Đức miện hạ, năm đó, Niết Bàn mà miện hạ để lại cho A Mạt Kỳ có hiệu quả gì? Ta không muốn biết bí pháp của gia tộc Phượng Hoàng, chỉ cần biết hiệu quả là được rồi!”

Bác Đức cũng không sợ có người ngoài, vội vã nói: “Đó là Linh Hồn Niết Bàn, một khi linh hồn hắn bị tấn công thì sẽ tự Niết Bàn, cả thân thể và linh hồn sẽ tự sống lại.”

“Sống lại thành như thế nào?” Sở Thiên hỏi, “Là sống lại với hình dạng linh hồn hay hình dạng của thân thể?”

“Tất cả, quá trình Niết Bàn rất phức tạp, một phần dùng linh hồn, một phần thì lấy thân thể làm hình mẫu!”

Sở Thiên gật gật đầu, linh hồn của A Mạt Kỳ là Lôi Ưng, nhưng khi Niết Bàn thì thân thể lại có gen của Sở Thiên, không có sự trợ giúp y thuật của Sở Thiên, dùng thân thể con người để Niết Bàn rất có thể sẽ có dị biến.

Như vậy thì A Mạt Kỳ đã không còn là Lôi Ưng nữa, hình người cánh ưng này chính là bản thể của hắn.

Đức Khố Lạp xoa xoa trán A Mạt Kỳ, “Giờ trong người hắn không có Tinh Hạch tốc độ nữa, chỉ còn Tinh Hạch ma pháp Lôi hệ.”

“Chết tiệt, ta biết rồi!” Sở Thiên chau mày, “Niết Bàn có nghĩa là hồi phục tất cả về trạng thái ban đầu. Tinh Hạch của A Mạt Kỳ về sau ta mới thay cho hắn là của Phi Long. Hỏa Diệm của Niết Bàn đã biến một Tinh Hạch tứ trùng thành một viên Tinh Hạch Lôi hệ bình thường. Mà nhất trùng Thần Lực của hắn trước đây không phải là Thần Lực hồi phục sau Niết Bàn mà là lượng còn lại sau khi đã tiêu hao trong quá trình Niết Bàn. Khi chỗ Thần Lực này tiêu hao cạn thì hắn biến thành một ma thú bình thường. Nếu vậy thì e là Anh Cách Lạp Mỗ cũng sẽ có rắc rối!”

“Vậy thì phải làm sao? A Mạt Kỳ nhất định sẽ không chấp nhận chuyện bị biến thành ma thú bình thường!” Bác Đức cuống quít.

“Không sao, hắn còn có Thần Sáng Thế ban phúc!” Sở Thiên nghĩ một hồi, “Lão gia tử, phiền ngài đi lấy thi thể của Thuẫn mang đến đây!”

“Lấy thi thể của Thuẫn làm gì?”

“A Mạt Kỳ không thể làm Thần Tốc Độ được nữa rồi. Khà khà, vậy thì cho hắn làm Thần Không Gian!” Sở Thiên cười, “Vừa may Thần Sáng Thế cũng ban cho hắn sức mạnh Không Gian!”

Thần Cách và Tinh Hạch của Thuẫn nhanh chóng được lấy ra.

Bác Đức chặn Sở Thiên lại, “Cơ thể A Mạt Kỳ có thể tiếp nhận Thần Cách Không Gian không?”

Sở Thiên cười, lắc lắc Thần Cách trong tay, “Kẻ khác kế thừa Thần Cách thì cần huyết mạch nhưng A Mạt Kỳ thì không, vì máu trong cơ thể hắn chính là máu của ta!”

Máu của Sở Thiên, có lẽ không thể gọi là máu nữa, phải gọi là Vạn Kim Dầu!

Thần Cách, Tinh Hạch thay xong, Sở Thiên xoa tay cười, “Được rồi, đợi Thần Cách cải tạo lại cơ thể là xong!"

Bác Đức thở phào, có thêm một phần tin tưởng vào y thuật của Sở Thiên.

Sau đó Sở Thiên gọi Anh Cách Lạp Mỗ đến kiểm tra một lượt. Mọi người đều phải cảm thán rằng Tinh Hạch của tiềm lực Chủ Thần quả nhiên mạnh mẽ. Tuy hình dạng bị thay đổi trong quá trình Niết Bàn nhưng chức năng thì không hề thay đổi.

Tiếp đó thì Bác Đức gọi Anh Cách Lạp Mỗ đi nghiên cứu. Cô ta muốn biết hắn có bí pháp gì mà có thể kháng cự lại Niết Bàn của gia tộc Phượng Hoàng.

………………

Mười mấy ngày sau đó, Bố Lôi Trạch gần như rơi vào sự yên tĩnh chết chóc. Thí Thần Thất Hải Thú của Biển Cấm vẫn chưa trở về từ địa ngục, việc truy sát Tử Thần cũng không có đầu mối gì. Thiên Lang Cách Lý Phần không chịu nổi sự càu nhàu của Thực Thần nên trả cơ thể lại cho La Tân.

Yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh, có điều chính cái không khí yên tĩnh này đang thai nghén một lễ kỷ niệm lớn.

Trong lịch sử Huyễn Thú đại lục, hôn lễ long trọng hào hoa nhất sắp diễn ra rồi.

Trình tự hôn lễ rất đơn giản, đầu tiên là chúc mừng ở Bố Lôi Trạch, rồi đến khu từng trên không đón dâu, ăn một bữa ở nhà gia tộc Lai Ân Cáp Đặc, cuối cùng là trở về Bố Lôi Trạch chính thức cử hành hôn lễ.

Tất cả đã sắp xếp xong, khách khứa cũng đều đã được Sở Thiên mời đến rồi. Ngay đến Lô Địch Tam Thế cũng phải bỏ lại chinh chiến, đích thân đến chúc mừng.

Nhưng Sở Thiên cũng không mong chờ Lô Địch Tam Thế lắm, ra cửa chào hỏi vài câu rồi vội vã kéo đại ca đại tẩu, còn cả con gái nuôi Đới An Na tới hậu viện nơi mình ở.

Ôm cô con gái nuôi, Sở Thiên cười đùa: “Tiểu Na Na, giúp cha nuôi một việc được không nào?”

“Cha nuôi cứ nói!” Đới An Na lớn nhanh hơn Sở Viêm rất nhiều, bây giờ đã nói trôi chảy được một số câu đơn giản rồi.

“Mạt Khắc Nhĩ sắp có muội muội rồi, con giúp cha xem xem em trông thế nào!”

“Cái gì? Đệ sắp có con gái rồi?” Tạp Nạp Tư mừng rỡ, “Ha ha, Xích Diễm, chúng ta cố gắng sinh thêm một đứa con trai nữa để thân càng thêm thân!”

Xích Viêm trừng mắt nhìn Tạp Nạp Tư khiến cho vị đại nguyên soái của Khải Tát vội vã rụt cổ lại.

“Đại tẩu đừng dọa đại ca nữa. Đúng rồi, đợi lát cho tẩu gặp một người!” Sở Thiên ôm chặt Đới An Na, qua hôm nay, nữ thần Thời Gian tương lai chúng là con dâu của hắn rồi.

Xích Diễm rất tôn kính Long Thần Sở Thiên, không dám nhận cách xưng hô đại tẩu lắm, đẳng cấp của Cự Long tộc quả thật rất chặt chẽ.

“Chu Lệ Á, con gái nuôi của chúng ta đến rồi, mau cho con gái xem bụng của nàng!” Sở Thiên bế Đới An Na đặt xuống bên cạnh Chu Lệ Á.

Đới An Na nhắm mắt lại một lúc rồi cười hi hi, “Muội muội xinh thật!”

Chu Lệ Á nghe vậy vui mừng lắm, “Tiểu Na Na, con còn thấy gì nữa?”

“Mạt Khắc Nhĩ đáng thương thật!”

Nụ cười trên gương mặt Sở Thiên lập tức tắt ngóm.

“Cha nuôi, con thấy muội muội đang bắt nạt Mạt Khắc Nhĩ. Này, tại sao tiểu miêu miêu của Mạt Khắc Nhĩ lại bị trói trên lò lửa thế kia?” Đới An Na chớp mắt, “Cha nuôi, hình như muội muội muốn ăn con Tiểu Hùng Miêu đó!”

“Thôi được rồi, con đừng xem nữa!” Sở Thiên không biết là nên cười hay khóc đây, có lẽ sau này con gái có thể quản được đứa con trai, nhưng mà đứa con gái này cũng là một tiểu ma nữ!

“Đi thôi, chúng ta đi gặp người chủ hôn của ngày hôm nay!” Sở Thiên cười khổ rời khỏi đó, còn Chu Lệ Á thì đi tìm những loại sách lễ tiết của thục nữ quý tộc để đọc trước cho con gái nghe.

Đến Quang Minh Thần Điện, bên trong tửu yến đã bắt đầu, Xích Diễm mỉm cười chào hỏi những người quen biết. Ánh mắt bỗng nhìn thấy người chủ hôn, vội vã tiến lên trước, vừa định quỳ xuống thì người chủ hôn Lạp Hy Đức đã đỡ lấy, nói nhỏ: “Ta đã chết rồi, ngươi cứ giả như chưa từng gặp ta!”

Xích Diễm mừng rỡ đứng bên cạnh Lạp Hy Đức, sự tôn trọng của Cự Long tộc đối với Lạp Hy Đức là không có lời nói nào có thể biểu đạt hết được.

Sở Thiên nhìn thấy tất cả, cười, gọi mỹ nhân ngư bế Sở Viêm lại.

Vừa thấy Sở Viêm, Đới An Na đã lập tức chau mày, cứ trốn trong lòng Sở Thiên.

“Đây chính là Đới An Na?” Sắt Lâm Na đang chuẩn bị đội ngũ đón dâu, Chu Lệ Á thì đang mang bầu, vì thế Tiểu Sở Viêm do mỹ nhân ngư chăm sóc. Mỹ nhân ngư đón lấy Đới An Na từ Sở Thiên, hai tay bế hai đứa trẻ, cười: “Hai con gặp mặt đi!”

“Hi hi, lão bà xinh đẹp!” bộ dạng Trư Ca (giống Trư bát giới) của tiểu Sở Viêm lại xuất hiện, giơ hai tay ra, chu miệng tiến lại gần.

Bốp!

Đới An Na tát Sở Viêm đỏ tím mặt.

Tạp Nạp Tư vội vàng quát Đới An Na, Đới An Na cúi đầu nhìn Sở Thiên rồi nhìn Tạp Nạp Tư, lí nhí xin lỗi.

Sở Viêm xoa mặt nhăn nhó: “Miêu Miêu nói đúng, lão bà! Đáng sợ! Hôn nhân! Nấm mồ!”

“Mạt Khắc Nhĩ, sau này không được nghe lời Khách Thu Sa, những điều hắn nói đều không đúng!” mỹ nhân ngư cau mày.

“Mẹ ơi, con muốn từ hôn được không?” tiểu Sở Viêm ngẩng đầu lên ngây thơ nhìn mỹ nhân ngư, “Mẹ, con chạy rồi, mẹ đừng để cha nướng Miêu Miêu lên có được không?!”

“Hử?” Tạp Nạp Tư cười, đẩy đẩy vai Sở Thiên, “Huynh đệ, vị đây là mẫu thân của Mạt Khắc Nhĩ sao? Ha ha, đệ lại lấy về một vị phu nhân từ lúc nào vậy? Xích Diễm, lại đây gặp phu nhân của Phất Lạp Địch Nặc!”

Xích Diễm nhìn Lạp Hy Đức thấy Long Hoàng đời trước cười một cách cổ quái, khẽ cúi mình rồi lại chỗ Sở Thiên, hành lễ: “Long Hậu!”

Mỹ nhân ngư mặt đỏ rần, vội vàng giải thích: “Ta không phải Long hậu, Sắt Lâm Na mới đúng!”

Xích Diễm hiểu nhầm, nghĩ là mỹ nhân ngư đang nói Sắt Lâm Na mới là chính thê của Sở Thiên, cười: “Sắt Lâm Na Long hậu, Chu Lệ Á Long hậu, vậy người là Long Hậu mới đúng! Phu nhân của bệ hạ không phân biệt lớn nhỏ!”

“Đúng thế, huynh đệ đây của ta lấy vợ đều lấy chính thê, trong nhà hắn không có cái danh phận tiểu thiếp!” Tạp Nạp Tư tiếp lời, cười: “Lẽ nào Phất Lạp Địch Nặc không nói cho muội? Khà khà, cái này là đệ không đúng rồi!”

Hai vợ chồng nhà này giọng hơi to, nên khách khứa trong Thánh Điện đều nghe thấy hết, những người biết nội tình đều thầm cười, ai không biết thì đứng dậy, trêu đùa: “Thì ra gia tộc Phất Lạp Địch Nặc lại có thêm một vị nữ chủ nhân!”

Lão thừa tướng Cách Lôi Minh đến từ Đế Đô cách xa nghìn dặm uống đã say, ngật ngưỡng đứng dậy, hành một lễ với mỹ nhân ngư, miệng gọi “Vương Phi”, rồi nói với Sở Thiên, “Thần Vũ Vương, ngươi có lỗi với lão ca ta đó! Lấy vợ mà không cho ta biết một tiếng! Ê, ai mang ma pháp thạch? Ghi lại đi! Thần Vũ Vương lấy Vương Phi, Viện Nội Chính của đế quốc cũng phải lưu lại danh phận chứ!”

Sở Thiên và mỹ nhân ngư đều chết sững, bị mọi người đẩy lại với nhau, hai đứa trẻ bị Xích Diễm bế đi, rồi “Tách”, thế là “ảnh cưới” đã được chụp.

“Người của Cục Tình báo đã đến chưa? Ba Lý cục trưởng, đừng uống nữa, truyền bức ảnh này về đế quốc! Ngày mai, Văn San của Văn Viện Đế Đô, Hành Văn của Viện Nội chính, đều phải đăng, chúng ta hãy để cả nước chúc mừng!”

Ba Lý không hổ là xuất thân gian mưu, hai tay động đậy một chút là ảnh đã được truyền đi. Với đất đai hiện nay của đế quốc, có lẽ trong mấy ngày thôi là “ảnh cưới” của Sở Thiên và mỹ nhân ngư sẽ được toàn nhân loại chiêm ngưỡng!

Sở Thiên bối rối, mỹ nhân ngư thì mặt đỏ phừng phừng. mỹ nhân ngư đang nghĩ, tại sao mình lại không có Thần Lực chứ? Nếu không, chặn một bức ảnh ma pháp có gì khó? Tên đần Phất Lạp Địch Nặc kia sao lại không ngăn lại chứ?!

Ở một nơi xa, A Tư Nặc, đang trong quá trình được AK giáo dục về hôn lễ, nói nhỏ: “Lão bà, ta không nói sai chứ? Ta đã thấy từ lâu rồi, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh và Bào Uy Nhĩ bệ hạ có vấn đề. Khi ở Huyết Luyện Ngục họ đã thế rồi! Ta nói với nàng rồi mà nàng không tin!

Bác Đức bỗng xuất hiện phía sau lưng, Phượng Hoàng Thần mắt không mù, tai cũng không điếc, hứng thú xán lại gần A Tư Nặc, “A Tư Nặc, Phất Lạp Địch Nặc và Bào Uy Nhĩ ở địa ngục làm sao, nói nghe đi!”

“Hả? Không có chuyện gì cả! Ta đã hứa rồi, không được nói cho người khác biết!”

“Hèm hèm!” Bác Đức vẫn đang mặc áo giáp, ho hắng mấy tiếng, gõ gõ lên mũ, “Ài, rất lâu trước đây, ta dạy cho Gia Sách Nhĩ một bài học…”

“Họ ở Huyết Luyện Ngục vừa ôm vừa ấp, một tháng liền không tách rời, mà hình như đã từng hôn nhau!” độ lưu loát của A Tư Nặc khiến AK phải kinh ngạc, nghĩ bụng, tiểu tử này lại có tiến bộ rồi.

Bác Đức gục gặc hài lòng, quay người đi, “A Mạt Kỳ, ông chủ của ngươi và mỹ nhân ngư khi ở Huyết Luyện Ngục có gian tình, có thật không? Ta phải cho hai vị trưởng lão đi kiểm tra xem!”

Lập tức trong Thần tộc lưu truyền tin đồn rằng Sở Thiên và mỹ nhân ngư “gian díu”.

Giải thích không rõ được, Sở Thiên thở dài, chán nản đi ra cửa hét: “Đội ngũ đón dâu xuất phát sớm!”

“Mẹ à, cha, đỏ mặt!” Sở Viêm trở lại với mỹ nhân ngư, cười ngốc, rồi tay chân lại không yên phận, tiếp tục thò ra sờ lên mặt Đới An Na, “Hì hì, sờ được rồi!”

Đới An Na mặc kệ Sở Viêm, đôi mắt to tròn nhìn Sở Thiên kỳ lạ, tại sao lại không nhìn được tương lại của cha nuôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK