Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Huyết Luyện Ngục rộng lớn, cây Hỏa Diệm chỉ là một cái cây nhỏ không đáng chú ý, đối lập với cây Hỏa Diệm, những Thần tộc hình thành từ con người như Sở Thiên quả thực không khác mấy so với sâu kiến trên cây.

Sở Thiên vẫn đang ở trước cây Hỏa Diệm nói hươu nói vượn với gia tộc Bì Bồng. Còn người nhà gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đang suy nghĩ về an toàn của gia tộc, dựng doanh địa ở mặt bắc cây Hỏa Diệm, bốn bề có người của gia tộc Phượng Hoàng bảo vệ.

Một đám lửa bay qua, không một tiếng ồn, theo sau là một vài đám lửa nhỏ hơn, nhưng vẫn không có một âm thanh nào.

Trên trời có vài Thượng Vị Thần Phượng Hoàng nhìn thấy đám lửa, đang định cúi mình hành lễ thì bên tai vang lên tiếng cảnh cáo không được lên tiếng. Các hậu duệ khác không có Thượng Vị Thần Lực, đến tư cách phát hiện ra ngọn lửa đó cũng không có. Thật ra mấy vị Thượng Vị Thần đó có thể phát hiện ra tông tích của Bác Đức là do may mắn, nếu không phải Phượng Hoàng Thần chưa trị khỏi vết thương, không dám sử dụng Thần Lực thì trong tam giới có mấy người có thể phát hiện được hắn?

Trong doanh địa của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, Chiến Thần đi đàm phán với Sở Thiên, Anh Cách Lạp Mỗ vẫn đang niết bàn, sau khi niết bàn A Mạt Kỳ chỉ còn nhất trùng Thần Lực, lại đưa Chúng Thần đi xuyên qua không gian, lúc này đang nhắm mắt điều dưỡng. Vì thế hiện tại trong doanh địa, kẻ có Thần Lực mạnh nhất, tam trùng rưỡi, là Thực Thần --- Sử Đế Phần!

“A ha, ăn cơm thôi!” Thực Thần chạy ra khỏi lều, đứng trước một cái bàn ăn khổng lồ, tay cầm xẻng gõ liên hồi, “Ra hết đây cho ta, ăn cơm!! Mỗi người một con lợn quay giòn, ai dám không ăn hết, lão tử phục vụ Lĩnh Vực!”

Khác với cảnh người gia tộc Phượng Hoàng hít lấy hít để, người gia tộc Phất Lạp Địch Nặc thì chán nản, miễn cưỡng đi ra. Lại cả con lợn, lão già này thật sự là nuôi chúng ta như lợn!

Mọi người đều có Thần Lực, ăn ít một bữa cũng chẳng sao, như lão Sử Đế Phần này đã tuyên bố rồi, ai không ăn hết thức ăn chính là khinh miệt tay nghề của mình, vậy thì cứ đợi được hầu hạ bằng Lĩnh Vực đi! Lĩnh Vực của Thực Thần, cũng chính là một trận đói khát Phất Lạp Địch Nặc…

“Chân Thần tại thượng! Chân Thần đã nói rồi, ăn cơm chính là để chiến đấu tốt hơn! Vì Chân Thần, chúng ta ăn!!!” biểu hiện của mười hai Thánh Đấu Sĩ là khiến Sử Đế Phần hài lòng nhất.

A Mạt Kỳ uể oải nhận lấy phần ăn của mình, Thực Thần vỗ vai hắn cười: “Bệnh nhân phải ăn nhiều một chút, ông chủ nói vậy đấy, thêm cho ngươi hai suất!” Rầm, hai cái mâm lớn với hai con heo quay được đặt xuống trước mặt A Mạt Kỳ.

Thực Thần uy hiếp: “Hừ, tiểu tử thối, trước đây lão tử không đánh lại được ngươi… Bây giờ, ngươi ăn hết cho ta, nếu không... Hề hề, ta nhét vào mồm ngươi!”

“Sớm biết thế này thì thà hy sinh trên chiến trường cho xong!” A Mạt Kỳ lầm bầm. Chỉ có nhất trùng Thần Lực hắn không dám phản bác Thực Thần Sử Đế Phần, vì chiêu thức Sự đói khát của Phất Lạp Địch Nặc, dưới sự chỉ điểm của Sở Thiên, đã được Thực Thần nghiên cứu ra rất nhiều sự thay đổi biến thái. Trên không trung, Phượng Hoàng Chủ Thần ẩn thân hỏi mấy ông già sau lưng: “Tên nào là A Mạt Kỳ?”

Sau khi tìm thấy mục tiêu, Bác Đức nhìn chằm chằm vào A Mạt Kỳ đang chiến đấu với mấy con heo, “Mọi tình hình về hắn các ngươi đã tra rõ chưa?”

“Hồi bẩm gia chủ, chỉ tra được một phần. Hôm đó khi A Mạt Kỳ niết bàn trên Lạc Ưng Thạch, người của gia tộc chúng ta đã đi hết, vì thế quá trình niết bàn của hắn tạm thời không có tin tình báo cụ thể. Có điều nghe nói khi A Mạt Kỳ ở nhân gian, vốn là một con Lôi Ưng, sau được Phất Lạp Địch Nặc thu nhận làm ma sủng, liên tiếp được Phất Lạp Địch Nặc thăng cấp. Trong trận chiến Lạc Ưng Thạch, hắn đã thể hiện ra chiến lực của Thượng Vị Thần.”

“Lôi Ưng?” Bác Đức trầm ngâm hồi lâu, “Các ngươi kiểm tra linh hồn của hắn chưa?”

“Đã kiểm tra qua, nhưng không tìm được gì hết!” một lão già đứng ra nói: “Theo An Kỳ Nhi thì Lộ Tây Pháp thiếu gia từng kiểm tra linh hồn của A Mạt Kỳ. Lúc đó linh hồn của hắn rất cổ quái. Sau đó A Mạt Kỳ dùng Tụ Linh Niết Bàn…”

Lão già cúi đầu liếc nhìn Bác Đức, nghĩ bụng, công hiệu của Tụ Linh Niết Bàn có lẽ ngài biết rõ.

Ài, ta hồ đồ rồi, Thần dùng Tụ Linh Niết Bàn thì linh hồn cũng sẽ được cường hóa. Bọn họ không tra không ra cũng là bình thường! Phượng Hoàng Thần lại trầm ngâm, việc kiểm tra linh hồn của A Mạt Kỳ đành phải để sau vậy. Cao thủ Linh Hồn thông thường không tra được hắn, mà Linh Hồn Chủ Thần ta đây lại bị thương.

“Kia là ai?” Bác Đức đột nhiên chỉ về phía lều.

Cái Phượng Hoàng Thần hỏi đương nhiên không phải cái lều, mà là người ở bên trong - mỹ nhân ngư Bào Uy Nhĩ.

Mấy ông già đằng sau bối rối, “Gia chủ, bọn ta không có khả năng nhìn xuyên qua vật khác.” Nói rồi thì nghĩ bụng: Thương thế của gia chủ quả thực rất nghiêm trọng, hôm nay lại quên cả chuyện thường ngày của gia tộc.

Trong lều, mỹ nhân ngư vừa nhận được một phần ăn từ người hầu. Khẽ nếm một miếng, bất giác cười, “Rất giống với tay nghề của Phất Lạp Địch Nặc, có lẽ là do Thực Thần làm!”

Tuy mỹ nhân ngư là tù binh, nhưng đãi ngộ rất tốt. Ăn mặc đều cùng mức với Sắt Lâm Na, hạn chế duy nhất là không được rời khỏi lều. Trừ An Kỳ Nhi đã đeo một nửa cái gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, thì không ai được gặp nàng. Mà An Kỳ Nhi thì sớm đã bị Sở Thiên mua chuộc rồi. Vì thế không một ai biết được bên tròn doanh địa có đến hao Sắt Lâm Na tồn tại.

Thân phận của mỹ nhân ngư vốn được bảo mật kỹ càng, nhưng không may Phượng Hoàng Chủ Thần bỗng nhiên xuất quan, hơn nữa cũng không lo đến thương thế, đích thân đến kiểm tra A Mạt Kỳ, kết quả là… bị hắn nhìn thấy rồi.

“Để ta xem nào!” Phượng Hoàng Thần nhắm mắt lại, rồi lại mở trừng mắt ra, đôi mắt bị che lấp bởi ngọn lửa lập tức biến thành một màu trắng gần như trong suốt.

Một chùm sáng bắn ra từ mắt Bác Đức, xuyên qua chiếc mũ tạo ra một màn ảnh, trên đó là mỹ nhân ngư đang ăn cơm. Mắt của Phượng Hoàng Thần là mật kỹ có danh tiếng lẫy lừng, tiếng xấu cũng nổi không kém trong Thần tộc. Trừ việc dùng để giết địch nó còn có nhiều chức năng kỳ dị. Ví dụ như nhìn xuyên tường. Cũng may Thần phẩm của Bác Đức trước nay luôn được người đời ca ngợi, không ai tin hắn sẽ đi làm trò lén lút, nếu không ở thời đại Thượng Cổ, các vị nữ Chúng Thần vì để không bị nhìn trộm, đã vây đánh Phượng Hoàng Thần đến chết lâu rồi!

“Là phu nhân của Phất Lạp Địch Nặc, Sắt Lâm Na!” một lão già nhận ra, thấy lạ: “Sắt Lâm Na phu nhân đang đàm phán với Bì Bồng cơ mà, sao lại ở đây?”

…………

Lúc ấy, Sở Thiên và Sắt Lâm Na cũng đang ‘tiếp sóng’ cùng lôi kéo Bì Bồng, tay trong tay thân mật quay về. Còn An Kỳ Nhi đã được tin tức mình được gả cho gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, mặt đỏ ửng đi đằng sau, chuẩn bị gặp người bên ‘nhà chồng’.

“Đám Chủ Thần này, đánh nhau thì chấp cả vạn kẻ như ta. Nhưng làm ăn thì một mình ta có thể lừa được mười vạn tên bọn chúng!” Sở Thiên huênh hoang không ngượng mồm với Sắt Lâm Na.

“Ông chủ, đợi đã!” Chiến Thần bỗng tiến lên phía trước chặn Sở Thiên lại, chỉ cây kích về một góc trời, quát: “Kẻ nào? Cút ra đây!”

“Linh cảm của Chiến Thần vẫn rất mạnh!” Bác Đức hiện ra trong không trung, từ từ hạ xuống đất, mấy lão già còn lại cũng xuất hiện.

“Ủa, gia chủ sao lại ra đây?” An Kỳ Nhi vô cùng ngạc nhiên, chỉ vào mấy lão già đằng sau Bác Đức, “Tu Tư gia gia, sao các ngài lại cũng ở đây?”

“An Kỳ Nhi, ngươi về cây Hỏa Diệm chuẩn bị của hồi môn trước đi!” một câu của Bác Đức là đuổi được An Kỳ Nhi đang đỏ rần mặt rời đi.

Phượng Hoàng Thần nghiêng đầu nhìn cái lều có mỹ nhân ngư, “Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, phu nhân Sắt Lâm Na của ngài ở đây, bên trong lều kia là ai vậy?”

Sở Thiên giật mình!

Chiến Thần quát: “Bác Đức, ngươi dám nhìn xuyên qua doanh địa của ông chủ, muốn chết hả?” Chiến Thần giơ ngang cây kích trước ngực, sẵn sàng xông vào.

“Khảm Phổ, đợi đã!” Sở Thiên kéo Chiến Thần lại, “Phượng Hoàng Thần Bác Đức miện hạ, ngài đang nói gì ta không hiểu!”

Bác Đức chưa nói gì Khảm Phổ đã giải thích: “Ông chủ, Bác Đức có thể nhìn xuyên tường!”

Nữ thần tại thượng! Sở Thiên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, ổn định lại tinh thần, hắn nghĩ thân thể và linh hồn của Bác Đức đầu chưa hồi phục như cũ, chưa chắc đã nhìn thấy linh hồn của mỹ nhân ngư bị A Tư Nặc hóa trang, mà đến giờ hắn vẫn chưa trở mặt, có lẽ chỉ là nhìn xuyên qua lều, chứ chưa nhìn đến bên trong quần áo mỹ nhân ngư. Nếu không hắn sớm đã phát hiện ra phần cá của Bào Uy Nhĩ ở phía thân dưới.

Nghĩ đến đây Sở Thiên nói: “Ồ, điều này à? Lỗ Tây Nạp, đưa tỷ tỷ của phu nhân Sắt Lâm Na ra đây!”

Mỹ nhân ngư nhanh chóng được mời tới. Nhìn thấy Bác Đức, Bào Uy Nhĩ cũng giật mình lo lắng, nhưng vẫn giữ nụ cười trên gương mặt.

Sở Thiên nhìn Sắt Lâm Na cười, ra một ám hiệu mà chỉ hai vợ chồng mới hiểu - lão bà, khi về ta sẽ quỳ trên chông nhận tội với nàng!

Sở Thiên ôm lấy mỹ nhân ngư, nhìn Bác Đức cười: “Đây cũng là phu nhân của ta!”

Cơn ghen vừa nổi lên nhưng nghĩ một hồi, Sắt Lâm Na lại ép nó xuống. Cô hiểu ý của Sở Thiên, Phượng Hoàng Thần có thể nhìn xuyên tường nhưng hắn là Chủ Thần có tiếng tốt đẹp, Sở Thiên nói mỹ nhân ngư là phu nhân của mình, Bác Đức dù có nghi ngờ cũng không thể nào đi nhìn xuyên qua vợ của người ta!

Sở Thiên cười, nói tiếp: “Đây là tỷ tỷ song sinh của Sắt Lâm Na!”

“Bệ hạ thật có phúc!” Bác Đức quan sát hai Sắt Lâm Na không một chút khác biệt, “Không ngờ linh hồn của họ cũng giống hệt nhau!”

Sở Thiên kêu thầm, sớm biết có ngày này thì đã không đắc tội với mỹ nhân ngư, đóng băng cô ta lại cho vào nhẫn không gian là xong.

Một lão già sau lưng Phượng Hoàng Thần nói: “Cũng thật lạ, dù là song sinh thì linh hồn cũng không thể nào giống hệt nhau được. Bệ hạ, hai vị phu nhân của ngài lạ thật đấy!”

Lúc ấy, những thành viên khác của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc nhận thấy không khí có gì khác lạ, liền túm tụm lại.

Lão già ấy vừa dứt lời thì nhớ đến tin tình báo mình có, vội nói: “Gia chủ, địa ngục có tin, Thất Hải Thú và địa ngục tam Thần Thú đang tìm kiếm Bào Uy Nhĩ!”

Bác Đức nghe vậy, ánh sáng đỏ phát ra từ mắt hắn lập tức chuyển sang màu trắng, “Bệ hạ, đắc tội!”

Vừa nói, hai mắt hắn gắn chặt lấy phần thân dưới của mỹ nhân ngư!

Đúng lúc này, điều xuất hiện trong đầu Sở Thiên lại là: cũng may lão tử giữ lại một nửa đuôi cá, nếu không thì cô ta mất hết rồi…

“Một nửa cái đuôi cá này nhìn rất quen!” Bác Đức cười cổ quái, “Hà hà… thú vị thật!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK