“Ha ha! Tóc của ngươi sao lạ vậy!” Sở Thiên nhìn thấy bộ dạng của Lôi Cát liền cười phá lên.
Thật ra Lôi Cát cũng có thể coi là mi thanh mục tú, nhưng với bộ dạng này lại thấy có lỗi với dung mạo của hắn, trên người vận bộ lễ phục màu đen sậm, thân hình có chút lùn và béo, kết hợp với mái tóc bị nhuộm thành màu xanh đỏ, từng sợi thẳng đơ, hình tượng này khiến Sở Thiên liên tưởng đến cái thứ gì đó tên là rùa lông xanh.
“Chết tiệt! Kiểu như ta là kiểu dáng mới thịnh hành ở đế đô năm nay đấy!” Lôi Cát nhếch miệng, phô ra tư thế của kẻ đi đầu trào lưu mới, vuốt mái tóc của mình, rồi liến thoắng nói: “Tạo hình mới này đã tốn của ta mấy trăm kim tệ đấy!”
“Chậc chậc! Thật không ngờ đấy.” Sở Thiên tặc lưỡi, sau đó khoác vai Lôi Cát, “Đi, chúng ta vào nhà, ta có chuyện đây!” Dứt lời, Sở Thiên nháy mắt với Ba Bác Tát, đồng thời đưa Tiểu Bạch đang nằm ngủ trong lòng cho hắn, “Ta và Lôi Cát thiếu gia có chuyện muốn nói, ngươi đi sắp xếp cho ma sủng của ta đi!”
Ba Bác Tát ngầm hiểu ý mỉm cười, chuyện của ông chủ đến con lợn còn đoán ra, chẳng phải muốn lừa lấy ít tiền ở chỗ người thừa kế giàu nhất đế quốc sao? Sắp xếp cho ma sủng, đương nhiên cũng không phải sắp xếp cho chúng nghỉ ngơi rồi, “A Mạt Kỳ, ngươi dẫn mấy huynh đệ bao vây phòng của ông chủ lại!” Trong đám ma thú lấy thực lực làm đầu, cho nên sau khi Tiểu Bạch ngủ rồi, A Mạt Kỳ tự nhiên cũng chính là lão đại.
“Bao vây phòng? Cái tên tiểu tử đầu xanh ấy chẳng lẽ muốn hại ông chủ sao?!” A Mạt Kỳ lập tức tỉnh táo tinh thần, hai cánh xòe ra, bày ra một tư thế chiến đấu! “Lão tử đây sẽ tiêu diệt hắn!”
“Đừng đi!” Ba Bác Tát lập tức kéo lại A Mạt Kỳ đang trực bay lên, nham hiểm cười, “Ta là sợ tên tiểu tử ấy bị ông chủ dọa cho chạy mất thôi!”
“Lão đại, lần này ngươi thu hoạch không ít nhỉ!” Lôi Cát nhìn đám ma thú đang lượn qua lượn lại bên ngoài cửa, gãi mái tóc xanh bóng bẩy của hắn, cảm thán nói: “Cả đại lục này cũng chẳng mấy người có được một đội hình thế này a!”
“Ài!” Sở Thiên đứng bên cạnh cửa sổ cùng Lôi Cát, nheo mắt lại rồi thở dài, lắc đầu ai oán: “Huynh đệ à, đừng thấy ta có nhiều ma thú, lão đại ta cũng không sống vui vẻ gì đâu, nhiều ma thú như vậy sắp làm ta lâm vào cảnh đói nghèo rồi!” Nói xong, Sở Thiên chớp mắt nhìn Lôi Cát, huynh đệ, lão đại đã nghèo đến thế, ngươi cũng nên bày tỏ một chút chứ?
“Hắc hắc, tiểu đệ hiểu rồi!” Lôi Cát khom lưng cúi đầu cười, sau đó rút một miếng vô sắc thủy tinh tạp từ trong lòng ra, “Một chút lòng thành, hai mươi vạn kim tệ này để chúc mừng lão đại được thăng làm công tước!”
Sở Thiên tủm tỉm cười đón lấy, tiện tay nhét vào ma pháp giới chỉ, đang định giả tình giả nghĩa đa tạ một tiếng, không ngờ Lôi Cát lại rút thêm một miếng vô sắc thủy tinh tạp nữa, “Một chút tâm ý, còn hai mươi vạn này chúc mừng lão đại sắp đính hôn với công chúa Sắt Lâm Na!”
“Ha ha, tin tức của ngươi thật nhanh mà!” Sở Thiên mở miệng rồi nhận luôn miếng thứ hai. Nhưng Lôi Cát bỗng hạ thấp giọng, làm vẻ thần bí rồi nói: “Hắc hắc, dưới sự ủng hộ của lão đại, chỗ hồ Mê Vụ tháng trước kiếm được không ít, đây là một trăm vạn kim tệ!” Nói rồi, lại lén rút ra miếng thứ ba nhét vào tay Sở Thiên
“Ha ha, hợp tác vui vẻ!” Sở Thiên há miệng hết cỡ, “Đúng rồi, các Tế Tự cao cấp của đế quốc gần đây đều đang chuẩn bị tham dự lễ đính hôn của ta…”
“Ca ngợi lão đại!” Lôi Cát lại bày ra vẻ thần côn tiêu chuẩn của Sở Thiên, hai tay ôm lấy cái đầu xanh rờn, kinh hãi nói: “Vậy tháng sau chẳng phải chúng ta lại kiếm được mớ lớn sao!?”
“Ha ha ha…” Hai kẻ tội phạm buôn lậu, hại nước hại dân cùng nhau cười phá lên.
Lôi Cát trở lại với thần thái bất cần đời, bộ dạng gian thương cười ha hả, kề tai Sở Thiên nói: “Lão đại, ta còn một vụ làm ăn nữa, ngươi muốn làm không?”
“Vụ làm ăn gì?” Sở Thiên nheo mắt lại, một vụ mua bán ở Mê Vụ hồ đã khiến Sở Thiên được liệt vào hàng phú hào rồi, nếu lại thêm vụ này, vậy cả đời này đúng là không cần đau khổ vì tiền nữa rồi.
“Chính là lộ tuyến đầm Trần Nê chuyên buôn lậu ma thú!” Nói rồi, Lôi Cát giật mạnh tóc khiến mấy sợi tóc xanh rụng ra, “Hừ! Những ma thú cao cấp gần đây thật đáng ghét, lại dám tăng giá xuất thủ lên gấp đôi!” Lôi Cát chỉ vào A Mạt Kỳ bên ngoài, “Cho nên phụ thân ta định hợp tác với ma thú cao cấp khác, tự mình đi bắt ma thú! Hơn nữa chúng ta đã thương lượng với Khố Á Tháp, nhưng nó ra giá quá cao...”
“Được! Ta có thể cho ngươi mượn ma thú cấp chín A Mạt Kỳ, nhưng ta có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận đây?”
“Quy tắc cũ, ba phần thế nào? Một năm ít nhất cũng kiếm hàng nghìn vạn kim tệ đấy!” Lôi Cát nói chắc như đinh đóng cột: “Đây là một mối ngầm của phụ thân ta, hơn nữa chúng ta còn muốn mượn Vân Tước và con voi Ma Mút nữa!”
“Lập tức cho ta hai mươi viên đá truyền tin ma pháp, chúng ta thành giao! Có điều voi Ma Mút ta không cho mượn được! Ta chỉ có thể đưa người Cuồng Lang!” Sở Thiên vẫn vô cùng cẩn thận, hắn vẫn không quên làm thế để lừa được Hãn Mã về tay mình. Nếu mình có thể dùng mấy vò rượu lừa Hãn Mã, vậy gia tộc Phan Mạt Tư tự nhiên cũng biết cách lừa thằng nhóc ba tuổi này đi! Còn A Mạt Kỳ thì Sở Thiên có thể yên tâm hơn, tên đó tuy tính khí nóng nảy, nhưng lòng trung thành tuyệt đối không có vấn đề gì! Còn về Boeing 747, chỉ cần Hãn Mã được nàng xem là đệ đệ còn ở trong tay mình, vậy nàng cũng đừng mong chạy mất…
“Thành giao!” Lôi Cát hào sảng chấp nhận điều kiện của Sở Thiên, sau đó lại trở về bộ dạng hi hi ha ha của mình, “Hắc hắc, lão đại kiếm được nhiều tiền như vậy, sao không mời tiểu đệ đến Tế Cách đại tửu điếm nhỉ?”
“Cút!!!” Sở Thiên trợn ngược mắt, kéo tay Lôi Cát còn đang vương lại vài sợi tóc xanh, rồi bắn hắn ra khỏi hầu tước phủ!
Mấy ngày kế tiếp, Sở Thiên bận bịu đầu tắt mặt tối, việc chuẩn bị lễ đính hôn cùng Sắt Lâm Na còn xếp đằng sau, quan trọng nhất là hắn muốn thông báo cho mọi người: Lão tử không biết ma pháp!
Cuối cùng, dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của Sở Thiên, các quan viên và quý tộc của đế quốc đều đã biết một chuyện, niềm tự hào của Tế Tự đại lục, công tước Phất Lạp Địch Nặc đại nhân đã vì đế quốc mà mất đi pháp lực của mình, nhưng công tước đại nhân vẫn là nhất biểu anh tài, vẫn nắm bắt được viễn cổ Tế Tự thuật của vạn năm trước, nên thực lực của hắn càng mạnh hơn trước, thậm chí đã vượt qua cả trình độ của đạo sư Đại Tế Tự cấp tám, đế quốc lại sắp sửa sinh ra một Thánh Tế Tự cấp chín rồi!
Đương nhiên, tin tuyên truyền này của Sở Thiên không phải chỉ là để khoe khoang, là một bác sỹ thú y, bản chất dựa vào chữa trị cho động vật để kiếm miếng cơm là không thể thay đổi, vì vậy, những đại nhân vật có trong tay ma thú rủ rỉ tai nhau một tin tức: Ma thú của ngươi bị thương chưa? Có bệnh chưa? Nếu có rồi, vậy thì mau thỉnh tìm công tước Phất Lạp Địch Nặc đi! Phí chữa trị tuyệt đối công bằng! Đương nhiên, nếu các ngươi tìm Tế Tự bình thường để trị cũng được, có điều, đừng nói việc họ có thể chữa khỏi hay không, cho dù họ thật sự có thể chữa khỏi, nhưng lại có Tế Tự nào dám cướp bát cơm của thủ tịch Tế Tự cung đình chứ?!
Dưới sự dụ dỗ và uy hiếp của Sở Thiên, phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc dần trở thành y viện ma thú lớn nhất đế đô. Đồng thời đã thực hiện quá trình lũng đoạn y liệu đối với ma thú ở đế đô!
Sau này, khi thương đội của gia tộc Phan Mạt Tư đã đi khắp đại lục, mỗi con ma thú cao cấp đều được nhận kèm thêm một mẫu quảng cáo: Có bệnh, bị thương, vậy thì đi tìm Phất Lạp Địch Nặc - người đã trị khỏi cho cả Long Hoàng đi!
Nhiều năm sau đo, Thần Thánh Đại Tế Tự cấp mười Địch Áo đã viết lại trong hồi ký của mình: Đại lục Huyễn Thú sau khi vào thời kỳ ma thú, tuy sản sinh rất nhiều kẻ thương nhân ma thú ti tiện kiếm tiền trên mồ hôi xương máu của ma thú. Nhưng cũng sinh ra lão sư của ta, một Tế Tự ma thú cao thượng, điện hạ Phất Lạp Địch Nặc vĩ đại! Tuy phí thu của lão sư có chút ....... nhưng tuyệt đối không thể che khuất được phẩm cách vĩ đại của người!
Quyển hồi ký của Địch Áo đã phát hành vô số bản, nhưng mỗi một bản khi nhắc đến phí chữa trị, những nét bút ấy lại rất mờ nhạt không thể nhìn rõ. Cho nên, điện hạ Phất Lạp Địch Nặc vĩ đại rốt cuộc kiếm được bao nhiêu kim tệ từ thân xác của ma thú, vấn đề này cũng đã gây đau đầu cho các học giả lịch sử đại lục trong hơn một vạn năm qua, mãi cho đến một ngày, một vị lịch sử gia nào đó bỗng nhiên liên tưởng đến những năm tháng Phất Lạp Địch Nặp thao túng đại lục, rất nhiều ma thú giàu có một phương sau khi được Sở Thiên chữa khỏi bệnh, lại bắt đầu trộm cắp, cướp bóc, lừa đảo… điên cuồng tới mức ngay cả một kim tệ cũng không bỏ sót!
Đương nhiên, vị lịch sử gia đó sau khi mang kết luận của mình công bố cho quần chúng, lập tức bị các sinh vật có trí tuệ của toàn đại lục chửi cho thừa sống thiếu chết, và còn có người cảm thán, điện hạ Phất Lạp Địch Nặc vĩ đại tuyệt đối không thể làm ra những chuyện này được….