Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về đến doanh trại, nghe được những lời Thực Thần nói, Sắt Lâm Na nhíu mày không nói gì, mỹ nhân ngư cũng bắt đầu bận rộn việc quân.

“Sử Đế Phân tuy có hơi nhiều lời, nhưng tuổi của ông ấy đúng là lớn nhất trong các thần tộc được biết, lời của ông ta, chắc chắn đáng tin, hai vị có ý kiến gì không?” Sở Thiên dò hỏi.

Sở Thiên đặt câu hỏi rồi, Sắt Lâm na cũng giãn lông mày ra, nàng cười cười cướp lời nói trước: “Ta nghĩ Thần Hoàng…”

“Tư Đặc Ân và vùng sa mạc này nhất định có quan hệ gì đó!” Mỹ nhân ngư cũng chen vào, giành lấy quyền nói trước.

“Cả hai im miệng đi! Cãi cái gì mà cãi!” Mấy ngày hôm nay, Sở Thiên thực sự thấy sợ những lời tranh luận của hai người bọn họ, hắn vỗ tay để hai người họ yên lặng, rồi chỉ tay về mỹ nhân ngư nói: “Ngươi nói trước đi!”

Mỹ nhân ngư nhìn sang Sắt Lâm na nở một nụ cười lạnh nhạt, rồi chỉ tay xuống bãi cát vàng dưới đất, một hồ nước nhỏ xuất hiện trước mặt Sở thiên, rồi nói: “Trước khi Tư Đặc Ân xuất hiện, sa mạc Tư khoa đặc hẳn là giống như thế này, một vùng nước mênh mông rộng hàng vạn dặm.”

Nói rồi, mỹ nhân ngư bỗng vận chuyển thần lực, đem toàn bộ nguyên tố nước hút lại vào trong lòng bàn tay mình, trên mặt đát lại là thứ cát vàng khô khốc, “Sau khi Tư Đặc Ân xuất hiện, Tư Khoa Đặc biến thành sa mạc, hì hì, ý của ta là Tư Đặc Ân rất có thể đã xuất hiện ở Tư Khoa Đặc, sau đó hắn hút hết tất cả các nguyên tố nước ở đây.”

Sở Thiên lại chỉ sang Sắt Lâm Na, ý bảo đến lượt cô ấy nói.

“Ý của ta cũng là như vậy, Thần Hoàng không chỉ mất tích ở Tư Khoa Đặc, mà lúc đầu ông ấy còn xuất hiện ở đây! Nói cách khác, đây chính là nhà của Thần Hoàng!”

Sắt Lâm Na nhìn Sở Thiên một cái, rồi lại nói tiếp: “Nếu như đây là nhà của Thần Hoàng, vậy thì, rất có thể ông ta đã để lại cái gì ở đây! Thứ mà Cáp Địch Tư ra lệnh cho Thái Dương Thần bảo vệ chính là thứ đồ vật này.”

“Vậy bây giờ nên làm gì?” Sở thiên chỉ sang Mỹ nhân ngư.

“Mời Bác Đức đến tìm kiếm cả vùng sa mạc này, đồng thời tăng cường tấn công Hồng Nguyệt phế tích, nhất định phải khống chế được cả vùng sa mạc này trước ngày Thần Ân, ngày mà Tử thần đến đây.

Sở Thiên nở nụ cười, “Thế chẳng phải hơn sao? Hai vị mỹ nhân, một việc đơn giản như vậy, hai người cũng phải tranh luận mấy ngày liền, không thấy mệt sao! Cứ làm như những gì lúc nãy đã nói, ta về nghỉ ngơi đây.”

Đàn bà càng nhiều, sự việc càng thêm phức tạp, Sở thiên than thầm trong bụng.

Sau khi Sắt Lâm Na và Mỹ nhân ngư “hiệp thương hữu hảo”, Bố Lôi Trạch và Biển Cấm liên quân bắt đầu tấn công điên cuồng vào sa mạc Tư Khoa Đặc.

Cùng lúc đó, thế giới loài người rơi vào khủng hoảng, các thần họ vái lạy cả vạn năm nay bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn khai chiến trên sa mạc trung tâm của đại lục, loài người bình thường sao có thể không hoảng hốt chứ? Lúc này chính phủ Khải Tát của Lô Địch Tam Thế đã thể hiện rõ năng lực hành chính tối cao của mình, dưới sự phối hợp của Giáo Đình, bọn họ lại bắt đầu một cuộc cách mạng, cuộc cách mạng từ đế chế đến thần quyền.

Thần tộc tà ác mưu đồ thống trị đại lục, vị thần cứu thế đích thực đã xuất hiện, dưới sự mê hoặc như vậy, đông phương đại lục nghiễm nhiên đang diễn biến thành xã hội thần quyền, còn Lô Địch Tam Thế cũng đương nhiên là người phát ngôn cho vị thần đích thực bảo vệ loài người. Thần cứu thế, đương nhiên là Phất lạp địch nặc rồi.

Phong vân trong tam giới cũng biến hóa khôn lường. Trên sa mạc, Sở thiên cũng đã tiến triển rất nhanh, sau khoảng nửa tháng, quá nửa sa mạc Tư Khoa Đặc đã nằm trong tay hắn, nhưng lúc này, Thống soái của đội tiền trạm của Tử Thần - Ba Khắc Lợi dường như cũng đã thích ứng với vũ lực của Biển Cấm và chiến pháp khoa học của Bố Lôi Trạch. Hắn bắt đầu tử thủ trận địa bất kể ngày đêm, đội ngũ tuần tra chỉ cần phát hiện một chút biến động, thậm chí chỉ cần hướng gió không đúng là lập tức giới nghiêm toàn bộ.

Bộp, Sở Thiên vỗ mạnh vào bản đồ trên bàn, hắn chỉ vào bố trí quân sự ở trên đó nói: “Không cần đoán nữa, có đánh chết ta cũng không tin sa mạc này không có liên quan gì đến Thần Hoàng.”

“Đây quả đúng là nhà của Thần Hoàng.” Mỹ nhân ngữ cũng phụ họa.

Bố trí quân sự trên bản đồ thực sự là rất kì quặc, ba ngày trước, quân đội của Tử Thần đã bị chia cắt bao vây tại bảy nơi, Mỹ nhân ngư dự định tốc chiến tốc thắng, thôn tính bọn chúng để kết thúc chiến tranh, nhưng trước đây đối thủ hễ đánh là chạy, giờ lại đâm ra liều mạng, chúng thà chết cũng phải giữ cho được trận địa.

Lúc mỹ nhân ngư tấn công bị ngăn lại khi nghiên cứu đối sách đã vô tình phát hiện ra, bảy cứ điểm của đối thủ, nếu như bỏ Hồng Nguyệt phế tích đi, thì sáu cứ điểm còn lại có vị trí sắp xếp giống với phương thức sắp xếp trong lục ngự tỏa hồn trận.

Còn hồng nguyệt phế tích vừa vặn ở chính giữa của lục ngự tỏa hồn trận đó.

“Còn có một việc kì quặc khác.” Sắt Lâm Na nói: “Các ngươi nhìn kĩ một chút cái bản đồ của huyễn thú đại lục này sẽ phát hiện sa mạc Tư khoa đặc là trung tâm của đại lục, còn Hồng Nguyệt phế tích lại cũng chính là điểm chính giữa của sa mạc.”

“Vậy điều đó nói lên cái gì?”

“Các ngươi đừng có đứng đó mà nghĩ ngợi nữa, mau theo ta vào đây xem thực tế sẽ biết!” Bác Đức vén rèm bước vào, Mai nhĩ Kim Tư vẻ mặt thơ ngây nở nụ cười hạnh phúc theo sau hắn, “Vừa rồi rốt cuộc ta cũng đánh hạ được một trận địa, ở đó ta phát hiện ra một số đồ vật kì quái.”

……………

Trận địa mà Bác Đức chiếm được, là cái nằm ở phía chính Bắc trong lục ngự tỏa hồn trận.

Bọn Sở Thiên cùng bay đến phía trên trận địa, họ còn chưa thấy gì đã thấy mùi máu tanh sộc lên mũi, “Bác Đức miện hạ, ngươi đã dùng đến Mai Nhĩ Kim Tư?”

“Đúng vậy, hơn nữa ta còn cho thêm một giọt máu của ta vào trong cơ thể của nó, Khà Khà, tiểu nha đầu này thật hữu dụng!” Bác Đức cười nói: “Lúc nãy ta cố tình rút quân, bỏ lại quân kì phượng hoàng và mũ giáp của ta, kết quả là tên ngốc đó đã mang mũ giáp về tranh công, ha! Tiểu nha đầu của chúng ta đã thu nhỏ thân thể để trốn trong cái mũ đó, không cần tốn chút sức lực nào đã có thể xuyên qua tầng bảo vệ cấp chủ thần, ăn hết tất cả các phụ thần chống đỡ bảo vệ. Ài, đầu óc bọn chúng chắc đều bị heo ăn mất rồi thì phải, một mưu kế đơn giản như vậy cũng không phát hiện ra!”

Sở Thiên khích lệ một câu, rồi nhìn bao quát sa mạc. Nơi đây đã là một cái hố lồi lõm cực lớn rộng hàng trăm dặm, dưới đáy hố này là một tòa thạch đài màu trắng.

“Tòa thạch này vốn bị chôn sâu mấy nghìn mét dưới mặt đất, hơn nữa bên trên còn có tầng bảo vệ rất kì lạ, kể cả mắt của ta cũng không nhìn thấy được, nhưng may mà có Mai Nhĩ Kim Tư! Lúc nãy nó ăn khiếp quá, nhất thời không dừng lại được, cả sa mạc nó cũng ăn. Kết quả là chúng ta mới phát hiện ra thứ này.”

Mãi Nhĩ Kim Tư nói giọng đầy uất ức: “Chân Thần, cái thạch đài đó thực sự rất cứng, ta cũng muốn ăn nó, nhưng suýt chút nữa là bị nó ăn mất.”

Sở Thiên an ủi Mai Nhĩ Kim Tư mấy câu, rồi cùng Mỹ nhân ngư và Bác Đức bay đến bên trên thạch đài.

Bác Đức bỗng ngăn Sở Thiên lại, nói: “Cẩn thận một chút, đừng thấy thạch đài này không có khí chất, không có biến động sức mạnh mà xem thường nó, nó cũng giống như đao Phán Quyết vậy, ai dẫm lên nó thì nó sẽ nuốt sống kẻ ấy.”

Mỹ nhân ngư bay một vòng xung quanh thạch đài, gật đầu nói: “Quả là rất kì lạ, nhìn chất liệu làm nên nó, rất giống với sáu cây thạch trụ đã phong ấn Cách Lí Phân thúc thúc.”

“Đây rất có thể là thứ đồ mà Tư Đặc Ân để lại.”

Sở Thiên chầm chậm hạ xuống, hắn định đứng trên thạch đài.

“Ngươi định làm gì?” Mỹ nhân ngư vội túm lấy cánh tay của Sở Thiên, “Thạch đài này có khả năng nuốt người đó, ngươi muốn chết à?”

Bác Đức sáng mắt lên, cười nói: “Ô, xem Hải Vương bệ hạ lo lắng chưa kìa, Phất Lạp địch nặc có thể cầm cả Lưỡi đao Phán Quyết, hắn còn sợ gì thạch đài này chứ?”

Mỹ nhân ngư ngượng chín người, bỏ tay Sở Thiên ra, quay lưng lại không thèm để ý tới Bác Đức. Nhưng khi Sở Thiên hạ xuống thạch đài, cô ta lại không nhịn được quay đầu lại xem.

Sở Thiên không bị bất cứ thương tổn nào, hẳn tỉ mỉ nghiên cứu thạch đài, nói: “Như nhau! Nó giống hệt với thạch trụ mà Tư Đặc Ân dùng để phong ấn Cách Lí Phân, hơn nữa kích thước trên mặt cắt cũng không sai.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa?” Bác Đức hào hứng nói: “Mau đoạt lấy năm trận địa còn lại, xem xem có thạch đài hay không!”

……………

Quá trình chiến tranh Sở Thiên không quan tâm, hắn chỉ biết rằng, hai bên đánh nhau rất kịch liệt, ngày nào người bệnh cần chữa trị cũng không ngừng tăng thêm. Quân đội của Tử Thần cũng không phải bọn ngu, chúng gây cho Mỹ nhân ngư không ít phiền phức, nhưng khi cách mười ngày nữa là đến ngày Thần Ân thì trận địa của Lục ngự tỏa hồn trận đều bị công phá.

Dưới mỗi trận địa đều có một tòa thạch đài, đều không nằm ngoài dự liệu của Sở thiên. Nhưng, còn có một nghi vấn to lớn khác khiến hắn đau đầu, Lục ngự tỏa hồn trận, chỉ có sáu góc, vậy dưới Hồng Nguyệt phế tích mà quân đội của Tử Thần sống chết cố giữ cho được là cái gì?”

Cáp Địch Tư vì bảo vệ Hồng Nguyệt phế tích mà không ngừng chi viện thêm quân, thậm chí các tầm tội sứ bên cạnh Khố Khoa Kì cũng có ba người đến.

Nhưng họ có thể ngăn cản quân đội của Bảo Uy Nhĩ sao?

Đại quân hợp lại, mỹ nhân ngư bao vây Hồng Nguyệt phế tích, còn Sở Thiên lúc này cũng đem sáu tòa thạch trụ về phía sau doanh trại của hắn.

Dùng pháp trượng gõ gõ vào Thạch đài, Sở Thiên lo lắng nói: “Thật sự muốn ta dùng lục ngự tỏa hồn để tác động vào những thạch đài này?”

Bác Đức gật đầu lia lịa, “Đương nhiên, sáu tòa thạch đài này nhất định có bí mật lớn nào đó, hơn nữa nó còn là phương thức sắp xếp lục ngự tỏa hồn trận, ngươi đừng dài dòng nữa, có hai chủ thần ở đây bảo vệ ngươi, ngươi còn sợ gì chứ!”

Sở Thiên liếc nhìn Mỹ nhân ngư, thấy cô ta gật đầu, hắn ra lệnh cho đội quân lùi về sau giãn cách cự li, sau đó vận chuyển thần lực lên từng thạch đài một.

Ầm

Một tòa thạch phát ra tiếng động, ánh sáng màu tím xuất hiện, thân đài màu trắng chớp mắt đã biến thành màu tím. Những thạch đài còn lại cũng bắt đầu biến đổi ngay sau đó.

Dần dần, màu sắc trên đài thạch không ngừng thay đổi, màu sắc từ một đến sáu tầng thần lực thay nhau xuất hiện, cuối cùng chúng chuyển cả sang màu đen.

“Thất trọng thần lực” Mỹ nhân ngư trầm giọng nhắc nhở Sở thiên.

Sáu tòa thạch đài lần lượt phát ra thứ ánh sáng màu đen, những luồng ánh sáng này hợp lại thành một cột sáng, chiếu vào cùng một điểm, cuối cùng chúng giao nhau ở trung tâm của lục ngự tỏa hồn trận.

Không gian yên tĩnh không một tiếng động, trung tâm tỏa hồn trận xuất hiện một quả cầu màu đen không ngừng xoay tròn, còn sáu tòa thạch trụ tựa hồ đã dùng hết khí lực, trở nên lờ mờ không ánh sáng.

Bọn Sở Thiên thấy lo lắng ngay, nhưng một hồi lâu sau, quả cầu đen vẫn xoay tròn trong không trung, rất đơn giản, không có gì thay đổi.

“Thế là hết rồi sao?” Sở Thiên rút thần lực từ trên Thạch đài xuống, nhưng quả cầu vẫn còn chuyển động.

Ngay trong thời khắc Sở Thiên rút hết thần lực, quả cầu đó đột nhiên thu nhỏ lại, hội tụ thành một điểm đen như cái đầu kim, sau đó điểm đen này cứ trượt lên trượt xuống tựa hồ như muốn vỡ ra vậy.

“Ông chủ, có Không gian thông đạo mở ra rồi!” A Mạt Kì nhắc nhở.

Thuận theo quỹ đạo trượt của điểm đen, một không gian được mở ra.

Lục ngự tỏa hồn trận còn có tác dụng mở cửa Không gian thông đạo sao? Sở Thiên lùi đến bên cạnh Mỹ nhân ngư, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa thông đạo.

Thông đạo đã mở ra, nhưng chẳng có cái gì từ trong đó chui ra cả.

A Mạt Kì bay vào trong, “Ông chủ, để ta đi xem thế nào!”

Sở Thiên vừa định ngăn lại, A mạt kì vừa thò đầu vào trong không gian đó đã chui ra, nhìn về phía Sở Thiên, kinh ngạc nói: “Bên trong có một người đàn bà.”

………………..

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK