Một lần nữa đến hang sói lộng lẫy của Khải Văn, Sở Thiên gặp được người bạn mà Khải Văn nói.
Hắn là người mà nhìn thì không biết được hắn bao nhiêu tuổi, bộ quần áo đen tuyền, thân hình gầy guộc, dung mạo chẳng ra làm sao, không chỉ là một tên trọc mà lông mày cũng không có luôn.
Tuy bộ dạng không bắt mắt nhưng Sở Thiên tuyệt đối không dám coi thường hắn. Bao trùm quanh người hắn là một lớp tử khí khiến người ta phải rùng mình.
“Ngươi có thể gọi ta là Ảnh!” Không đợi Khải Văn và Sở Thiên mở mồm, hắn đã dùng giọng nói lạnh tanh tự giới thiệu.
“Ảnh?” Sở Thiên bất ngờ, trên Huyễn Thú đại lục này, đây là lần đầu tiên hắn biết có cái tên tương tự như “Sở Thiên”, mà lại là tên một chữ.
“Hắc hắc, An Địch huynh đệ, đệ ngồi đi!” Khải Văn ra hiệu cho Sở Thiên ngồi xuống thảm, rồi cũng nằm xuống.
“Ảnh tiên sinh không ngồi sao?” Sở Thiên thấy Ảnh vẫn đứng bèn hỏi.
“Đệ kệ hắn đi!” Khải Văn gọi mấy con sói cái đem rượu ngon lên, đặt một ngón chân lên vai Sở Thiên nói: “Ngay cả ngủ hắn cũng đứng ấy chứ!”
“Hừ!” Ảnh thấy Sở Thiên tùy tiện ngồi như vậy, hừ giọng một tiếng, hai mắt đầy tử khí nhìn Sở Thiên “Không ai nói cho ngươi biết một đạo tặc càng phải nên duy trì cảnh giác cao độ sao?”
Khốn kiếp, lão tư đây không phải đạo tặc, Sở Thiên rất bất mãn với thái độ vênh váo của Ảnh, nhưng hắn vẫn nâng một chén rượu lên “Đây là cực phẩm Phúc Tư Đặc mà đại ca Khải Văn cất giữ, nếm thử đi!”
“Ta trước nay không uống rượu!” Ảnh vẫn với cái dáng vẻ lạnh lùng, “Ngươi nên nhớ, rượu có thể để lại mùi trên người đạo tặc, khiến ngươi không thể ẩn mình được.”
“Khải Văn đại ca, huynh gọi đệ đến có việc gì?” Sở Thiên mặc kệ tên kia, quay về phía Khải Văn hỏi.
“Không phải ta gọi đệ đến, mà là Ảnh muốn gặp đệ!” Khải Văn nói.
“Hắn muốn gặp đệ?” Sở Thiên không hiểu, hắn đâu có quen cái tên sặc mùi tử khí này.
“Đúng thế, ta muốn gặp ngươi!” Biểu cảm trên mặt Ảnh cuối cùng cũng thay đổi, nhưng chẳng qua chỉ là hơi nhăn mày lại, “Nhưng giờ ta rất thất vọng!”
Sở Thiên nhìn Ảnh, rồi lại nhìn Khải Văn, hắn thấy có chút khó hiểu.
“An Địch huynh đệ, Ảnh là kẻ chuyên ám sát cấp tám, là sát thủ xếp hạng ba đại lục!” Khải Văn giải thích: “Ta đã kể chuyện về thuật Thượng cổ Đạo tặc của đệ cho hắn. Hắn có một số chuyện muốn hỏi đệ.”
Con sói lông hỗn tạp Khải Văn nhà ngươi dám bán đứng lão tử! Sở Thiên chửi thầm trong bụng, đồng thời cũng thầm kêu khổ, lần này phiền phức rồi!
Đạo tặc cũng phân thành chín cấp, nhưng khác với các chức nghiệp khác, khi lên đến cấp bảy phải tiến hành Chuyên chức (chuyên môn). Các đạo tặc từ cấp bảy trở xuống tồn tại chủ yếu dựa vào thuật trộm cắp và ẩn mình, còn từ cấp bảy trở lên thì phải tinh thông thuật ám sát. Khi ấy đạo tặc đã Chuyên chức trở thành sát thủ!
Ảnh là sát thủ cấp tám của Đạo tặc chức nghiệp – Ám sát giả, chỉ cách Sát thần cấp chín có một bậc, hơn nữa với đặc tính chức nghiệp của một sát thủ, chỉ cần Ảnh toàn lực ra tay thì gần như có thể lấy mạng của một chức nghiệp giả cấp chín.
Một sát thủ tìm Sở Thiên thì có thể có chuyện gì? Chỉ sợ là vì cái thuật Thượng cổ Đạo tặc hữu danh vô thực kia rồi.
“Chứng minh là ngươi biết thuật Thượng cổ Đạo tặc đi!” Ảnh bỗng nhắm mặt, thần sắc lại rất nghiêm trọng.
“An Địch huynh đệ, đệ thể hiện một chút đi!” Khải Văn từ từ lùi ra xa khỏi Sở Thiên.
Sở Thiên nheo mắt, não bộ hoạt động hết công suất tìm cách ứng phó. Giờ không phải lúc ra vẻ Thần Côn, nhìn bộ dạng của Khải Văn, hắn cũng không dám đắc tội tên Ảnh này. Nếu bây giờ Sở Thiên nói hắn không biết thuật Thượng cổ Đạo tặc thì ai biết được đệ tam sát thủ đại lúc đang đứng trước mặt đây sẽ làm gì hắn?!
“Hả?” Sở Thiên vẫn chưa tìm ra đối sách thì Ảnh bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt ánh lên một sự vui mừng, “Không tồi, với thực lực của ta mà cũng không cảm nhận được hơi thở của ngươi. Quả nhiên là một đạo tặc trời sinh!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Thế là qua được rồi sao? Nói gì thì Sở đại thiếu gia cũng không thể ngờ được Ảnh lại tưởng một tên mù tịt cả ma pháp và đấu khí là đạo tặc trời sinh!
Ảnh bất ngờ xuất hiện trước mặt Sở Thiên, cứ như hắn vẫn đứng chỗ cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
Sở Thiên phải sợ sao chứ? Hắn cười hắc hắc nhìn lại Ảnh.
“Rất tốt!” Một lúc sau, Ảnh gục gặc “Có thể không bị chịu ảnh hưởng bởi uy áp của ta, tiềm lực đạo tặc của ngươi rất lớn!”
Chân không hề di chuyển nhưng cả cơ thể Ảnh lại lùi lại một đoạn, một con dao găm xuất hiện trước mặt Sở Thiên, “Nhấc nó lên!”
Sở Thiên không hiểu gì cả, nhặt con dao lên.
“Giờ thì giết ta đi!” Ảnh nói, “Nhưng ngay khi dao găm vào người, ta sẽ lập tức đánh trả!”
Giết ngươi? Sở Thiên cười, kiếp này lần đầu tiên nghe thấy kiểu yêu cầu đấy, “Ảnh tiên sinh, cái này…”
“Đừng nhiều lời! Ra tay đi!” Ảnh giang hai tay ra, tạo dáng vẻ để Sở Thiên tùy ý chém giết, “Hãy nhớ, sau khi dao găm vào người ta, nếu không chết, ta sẽ lập tức giết ngươi!”
Không phải là chết trong nháy mắt sao? Sở Thiên cười, người bình thường nhất định sẽ chọn những nơi như tim hay đầu, nhưng bác sỹ thú y Sở Thiên lại khác.
Vòng ra đằng sau Ảnh, Sở Thiên giơ con dao găm lên nhằm vào xương sống ở dưới cổ Ảnh.
”
Keng~~ con dao trong tay Sở Thiên bị đánh rơi, Ảnh tóm lấy cổ Sở Thiên, “Giỏi lắm!” mắt Ảnh ánh lên sự hưng phấn khó tả, “Sao ngươi biết nên tấn công ở đấy?”
Phương pháp giết người nhanh nhất đương nhiên là cắt đứt trung khu thần kinh ở xương sống, Sở Thiên cười thầm, kiến thức thông thường đấy sao có thể làm khó lão tử? Nhưng hắn lại nói: “Ta học được từ thuật Thượng cổ Đạo tặc! Nhưng quyển sổ ghi chép ấy lại hỏng mất rồi.” vừa nói, Sở Thiên vừa làm ra vẻ ảo não, “Nếu không thì giờ ta đâu chỉ là một đạo tặc sơ cấp!” Sở Thiên muốn tách mình ra khỏi cái thuật Thượng cổ Đạo tặc ấy, nếu không Ảnh mà truy ra thì rắc rối lắm!
“Đẳng cấp chức nghiệp không quan trọng!” Ảnh lấy lại dáng vẻ đầy tử khí, “Từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của ta!”
“Ca ngợi Tử thần!” Sở Thiên thật sự chẳng hiểu gì hết, nhưng vẫn tốt, hắn chưa quên thân phận đạo tặc của mình, đó là ca ngợi có Tử thần. Công lực ra vẻ Thần Côn của Sở đại thiếu gia quả thật là nhất nhì đại lục này, Ảnh bị hắn lừa rồi.
“Ca ngợi Tử thần!” không ngờ Ảnh cũng là một Thần Côn! “Chả trách ngươi có thể nắm bắt được thuật Thượng cổ Đạo tặc, xem ra niềm tin vào Tử thần của ngươi cũng rất mạnh mẽ!”
“Khải Văn đại ca, chuyện này là sao?” Sở Thiên hỏi.
“Chúc mừng An Địch huynh đệ!” Khải Văn cười: “Từ trước tới nay Ảnh chưa bao giờ nhận đệ tử, đệ thật quá may mắn đấy!” Nói rồi Khải Văn ngậm bình rượu tiến đến chỗ Sở Thiên, “Sau khi nghe nói đệ biết thuật Thượng cổ Đạo tặc, Ảnh đã đến để kiểm tra tư chất của đệ!”
“Cái này, Ảnh tiên sinh…” Sở Thiên vội vàng từ chối: “Sợ là tư chất ta không tốt như ngài tưởng tượng đâu. Ta chỉ học được một phần của thuật Thượng cổ Đạo tặc, hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Còn nữa, ngài không cảm nhận được hơi thở của ta là do ta không biết gì về ma pháp, mà cũng chưa bao giờ luyện đấu khí cả!”
Để không phải làm đệ tử của Ảnh, mọi bí mật Sở Thiên đều bày ra hết. Ảnh không như An Đông Ni, An Đông Ni là Tế Tự thần thánh vang danh cả đại lục, được người đời ngưỡng mộ, làm đệ tử của hắn còn ăn theo được chút ít. Còn Ảnh thì sao? Sát thủ đệ tam đại lục này có không ít kẻ thù a!
“Không biết gì về ma pháp ư? Ảnh gật gật đầu, “Ngươi quả thật là một thiên tài đạo tặc vạn năm có một!”
Nói xong, Ảnh nói với Khải Văn: “Khải Văn, ta có một số chuyện muốn nói riêng với An Địch!”
“Vậy ta ra ngoài trước!” Khải Văn rời khỏi hang, thời buổi này bác sỹ cứu người và sát thủ giết người đều không thể đắc tội!
Ảnh nói: “Hàng vạn năm nay, đại lúc xuất hiện tất cả là mười bảy vị Sát thần cấp chín mà mười bảy vị này đều không biết gì về ma pháp hết!”
“Ca ngợi Tử thần!” Sở Thiên nhắm tịt mắt, đột nhiên Sở đại thiếu gia cảm thấy mình chọn nhầm nghề rồi, tên mù tịt ma pháp bị người trong Tế Tự coi thường sao lại trở thành thiên tài vạn năm có một trong nghề đạo tặc thế này?!
“Là một sát thủ, quan trọng nhất là kỹ thuật ẩn mình và giết người!” Ảnh giải thích: “Kỹ thuật giết người có thể học nhưng để thật sự có thể làm được việc không phát ra hơi thở thì chỉ có người không biết ma pháp mới làm được!”
“Làm thế nào mới có thể trở thành Sát thần cấp chín?” Sở Thiên động lòng. Phất La Đa, Bố Lãng, còn cả A Tư Nặc và Đức Khố Lạp đều từng nói, trước mặt một cao thủ thực sự thì Sở Thiên chỉ là đồ bỏ đi. Cái danh hiệu đồ bỏ đi này Sở Thiên đã muốn vứt nó đi lâu lắm rồi!
“Ta không biết!” Ảnh trả lời lạnh lùng.
Ca ngợi Tử thần và nữ thần Sinh Mệnh! Ngươi dám giỡn với lão tử?! Sở Thiên giận dữ, nhưng nghĩ đến thực lực của Ảnh, hắn không thể hiện ra ngoài mà nói: “Ảnh tiên sinh, ta thấy là ta không thích hợp để làm một đạo tặc. Ngài xem, ở Công quốc ta còn phải quản lý một binh đoàn, e là không thể theo ngài rồi.”
“Làm đệ tử của ta, hoặc là chết!” Đây chính là câu trả lời của Ảnh.
“Này, ngài có ý gì hả?” Sở Thiên không nhịn được nữa “Ngài còn không biết làm thế nào để thành Sát thần cấp chín thì có tư cách gì mà dạy ta?”
“Ta có tư cách hay không ngươi sẽ sớm biết thôi!” Ảnh cười nhạt nhấc Sở Thiên lên rời khỏi sơn động.
“Khải Văn, ta đem tên tiểu tử này đi!” Ảnh nói với Khải Văn đang ở ngoài cửa động.
“Ảnh à, An Địch là huynh đệ của ta, ngươi có thể…” Khải Văn vội vàng khuyên nhủ.
“Hắn không chết được đâu!” Nói rồi Ảnh biến mất cùng Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn cảnh sắc trước mặt không ngừng thay đổi, đầu óc quay cuồng, không thể không nhắm tịt mắt lại. Không biết bao lâu, khi Sở Thiên mở mắt ra thì đã ở trong một cái sơn động lạ lẫm khác.
“Ảnh tiên sinh…”
“Giờ ta là sư phụ của ngươi!”
“Được, sư phụ!” Sở Thiên chấp nhận thân phận đệ tử, “Sư phụ có thể cho ta trở về không? Ở Công quốc ta còn rất nhiều việc!” Sở Thiên sầu não, giờ không những không về được đế quốc Khải Tát mà ngay cả về La Nhĩ Công quốc cũng là cả một vấn đề!
“Muốn về? đánh bại ta đã!” Ảnh hạ giọng: “Có lẽ mười năm sau ngươi có thể làm được.”