Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba ngày Sở Thiên tới vương quốc Ai Nhĩ Sâm, đại hội ma pháp chính thức khai mạc.

Vương đô Ai Nhĩ Sâm, Luân Đạt thành ở phía bắc hơn trăm lý, có một trăm đài tưởng niệm cao vài mét, gọi là tháp Cầu Nguyện, còn gọi là tháp ngàn tầng, ma pháp đại hội hay được tổ chức ở nơi này.

Ma pháp đại hội được tổ chức mười năm một lần, trên đại lục đều là các ma pháp chức nghiệp giả cao quý, vì vậy vương quốc Ai Nhĩ Sâm chiêu đãi cũng phải long trọng khác thường. Mở ra từ cửa bắc thành Luân Đạt, trải thảm ma pháp dài trăm lý, hai chân không cần di chuyển, chỉ ngồi trên đó là có thể đến tháp Cầu Nguyện rồi

Trên đỉnh tháp cao vài trăm thước, là một sảnh tròn khổng lồ, đủ chứa hơn một ngàn người, song hiện tại ở phía trên chỉ có tám người, trong đó thì một người là Sở Thiên.

"Chư vị, hoan nghênh tới vương quốc ma pháp, Ai Nhĩ Sâm!"

Y Lệ Toa Bạch hôm nay không có mặc vương bào, mà là mặc một trường sam pháp sư trắng tuyết, bất quá trên đầu nàng vẫn đeo vương miện tượng trưng thân phận.

Một cái bàn tròn rộng rãi, nhìn mọi người chung quanh một vòng, Y Lệ Toa Bạch khẽ nhíu mày, "Khải Tát đế quốc Đạt Mã Nhĩ pháp thần tại sao không tới?"

Sở Thiên vuốt vuốt cái trán, Đạt Mã Nhĩ dường như sợ điều gì, kể cả đại hội ma pháp cũng không tham gia.

Sở Thiên không định thay Đạt Ma Nhĩ giải thích, hơn nữa Y Lệ Toa Bạch cũng đã phất phất tay.

"Ma pháp đại hội không thể vì một người dừng lại!" Y Lệ Toa Bạch tựa như sương lạnh, giọng nói cũng có một chú lãnh đạm: “Chúng ta tám người. Coi như Đạt Ma Nhĩ cũng giống như An Đông Ni điện hạ bị thương mà không tới được, mười vị pháp sư cường đại nhất đại lục…”

“Cường đại nhất? ha ha” Sở Thiên đột nhiên cười: “Chư vị đang ngồi, có ai nắm chắc thắng được quản gia Ba Bác Tát của ta? Đáng tiếc a, cũng bởi vì Ba Bác Tát là vong linh pháp sư, kì lạ là ngay cả thiệp mời hắn cũng không nhận được!”

Y Lệ Toa Bạch khẽ mỉm cười, không có để ý Sở Thiên than thở, tiếp tục nói: "Vong linh pháp thần không vào công hội, đây là quy củ của đại lục vạn năm nay, điện hạ, hãy để cho chúng ta đàm luận ma pháp đại hội..."

Y Lệ Toa Bạch ở trước mặt mọi người chậm rãi mà nói, biểu hiện rõ uy phong nữ vương một nước, bất quá Sở Thiên ánh mắt vẫn híp lại.

Mấy ngày qua, Chu Lệ Á hấp thu thần lực tốc độ càng lúc càng nhanh, thần lực An Đông Ni truyền cho cũng đã tiêu hao hết một nửa, nhưng Sở Thiên hiện nay vẫn còn chưa trộm được sinh mệnh thụ.

Cho dù là có thần lực, nhưng trộm một quốc bảo nói dễ vậy sao, mà Sở Thiên ngay cả sinh mệnh thụ là cái gì cũng không biết, hơn nữa hắn ở phụ cận thành Luân Đạt thăm dò cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức thần lực nào.

Sở Thiên từng dùng thuật ẩn thân, lẻn vào Vương Cung mấy lần, nhưng không có bất kì thu hoạch gì, chỉ thu hoạch được mấy thứ đồ lộn xộn, trong đó còn có bản thiết kế của tháp Cầu Nguyện!

"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ."

Y Lệ Toa Bạch bỗng gọi, đem Sở Thiên từ suy nghĩ xa xôi trở về thực tế.

“Điện hạ, ngươi đối với đề nghị vừa rồi của ta có ý kiến gì không?” Y Lệ Toa Bạch khẽ cười nói.

“Ta không có nghe ngài nói gì!” Sở Thiên mặt nở nụ cười, song trong lời nói có chút thất lễ, thậm chí có thể coi như là…. vô lễ!

Y Lệ Toa Bạch miệng có chút giật giật, song lập tức lấy lại phong độ nữ vương: “Ha ha, điện hạ nhất định là đang lo lắng tình hình Bố Lôi Trạch đảo, tốt lắm, ta lặp lại lần nữa.”

“Mười năm qua, ma pháp công hội chỉ xuất hiện một vị cường giả cuối cùng chính là ngài, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ! Những chức nghiệp khác thì sao?” Ngữ điệu của Y Lệ Toa Bạch rất có sức thu hút: “Là hội trưởng ma pháp công hội, ta quyết không cho phép ma pháp tiếp rục suy sụp đi xuống, cho nên, đem chức hội trưởng giao lại cho Mai Lâm, ta xin đưa ra đề nghị cuối cùng, hy vọng mười vị cường giả ma pháp có thể liên thủ, bồi dưỡng được thêm mấy người nối nghiệp!”

“Người nối nghiệp? Ha ha ha!” Sở Thiên cười, một nụ cười ngạo mạn: “Bổn điện hạ năm nay bất quá hai mươi tuổi, có cần thiết bồi dưỡng nối nghiệp người không?”

Sở Thiên là ngạo mạn hay là khiêu khích, không ai biết, chỉ là lần này, cho dù ngồi bên cạnh Sở Thiên là Mai Lâm, cũng có chút đổi sắc.

“Điện hạ!” Lão pháp sư ngồi đối diện Sở Thiên đứng lên: “Ta nhắc nhở điện hạ, nơi này là ma pháp đại hội, mới vừa rồi là ta đề nghị nữ vương Y Lệ Toa Bạch chuyển giao chức vị hội trưởng!”

“Vậy sao?” Sở Thiên nhíu mày, liếc mắt đánh giá lão pháp sư nói: “Ngươi là ai? Mới vừa rồi lúc giới thiệu ta không có nghe!”

“Ngươi!”

Lão pháp sư bị chọc tức đến mặt tái mét.

Bình bình!

Mai Lâm gõ mạnh xuống cái bàn tròn, cau mày nói với Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc, vị này là quốc sư Áo Khoa vương quốc, Cao Tư điện hạ.”

“Cao Tư? Là Áo Khoa vương quốc ư? Chậc chậc.” Sở Thiên khẽ chậc lưỡi, cười lạnh nhạt nói: “Vương thất Áo Khoa họ gì? Ta nhớ xem, à, phải rồi, bọn họ là con cháu đời sau của con hồ ly già đó!”

“Bổn điện hạ không hiểu, bây giờ Ai Nhĩ Sâm cùng quân đội Áo Khoa vẫn còn đang giằng co mạch nước ngầm, sao ngươi dám xuất hiện ở tại tháp Cầu Nguyện này!”

“Ma Pháp không có biên giới!” Cao Tư lạnh nhạt nói: “Phất Lạp Địch Nặc, Bố Lôi Trạch Đảo ngươi đã bị phá hủy…”

“Con mẹ ngươi câm miệng!” Sở Thiên hướng về phía Cao Tư phất tay, bĩu môi nói: “Ta và Thái Qua Nhĩ ở Hoàng Kim thành là huynh đệ kết nghĩa, ngay cả Áo Khoa quốc vương còn phải gọi một tiếng đại ca! Ngươi là cái thứ gì, một gia nô cũng dám ở chỗ này càn rỡ?”

“Nữ vương bệ hạ. Phất Lạp Địch Nặc chủ tâm có ý quấy rối!” Cao Tư giận dữ nói.

Y Lệ Toa Bạch sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngón tay màu trắng chỉ thẳng về phía Sở Thiên: “Điện hạ…”

“Nữ vương, chuyện tình của Phất Lạp Địch Nặc người cũng biết, hắn bây giờ chỉ là tâm tư quá loạn!”

Thấy Y Lệ Toa Bạch tức giận, Mai Lâm vội vàng giải thích, sau đó kéo Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc, Cao Tư điện hạ là cường giả đại lục, ngươi vừa rồi quá thất lễ, mau xin lỗi!”

“Mai Lâm pháp thần” bất ngờ là Sở Thiên không có gọi sư nương. “Nếu đều là cường giả đại lục, Cao Tư dựa vào cái gì bắt ta xin lỗi? Hừm! Đảo Bố Lôi Trạch chưa bao giờ xin lỗi một gia nô!”

“Đủ rồi!”

Rầm!

Y Lệ Toa Bạch vỗ một chưởng vào cái bàn, ma pháp thủy tinh chế tạo mặt bàn nhất thời xuất hiện vết rạn.

“Phất Lạp Địch Nặc, ta tôn trọng địa vị của đảo Bố Lôi Trạch nhưng nơi này là tháp Cầu Nguyện, là quốc thổ của Ai Nhĩ Sâm! Cao Tư điện hạ là khách của ta, ngươi phải nói lời xin lỗi!”

“Dựa vào cái gì?” ánh mắt Sở Thiên híp lại: “Y Lệ Toa Bạch ngươi hãy cho ta một lý do!”

Sở Thiên gọi thẳng tên họ của nữ vương, điều này làm Mai Lâm phải thất sắc, dường như hiểu Sở Thiên đang muốn làm gì.

Y Lệ Toa Bạch ngồi trở lại trên ghế, chỉnh lại vương miện, nhìn Sở Thiên chằm chằm nói: “Ai Nhĩ Sâm cùng Khải Tát là đồng minh, năm mươi năm trước ta còn ở Học viện Khải Tát Hoàng Gia học tập, ta không muốn thấy hai nước phải sinh chiến tranh, nhưng, điện hạ ngươi bây giờ đang gây hấn với tôn nghiêm của nữ vương Ai Nhĩ Sâm!

“Ai Nhĩ Sâm cùng Khải Tát quan hệ như thế nào, chuyện này không liên quan đến ta!” Sở Thiên lạnh lùng nói: “Đảo Bố Lôi Trạch chẳng qua chỉ trên danh nghĩa là phụ thuộc Khải Tát, nếu như ngươi muốn đối chọi với thiết kỵ Khải Tát, hừm, cứ tùy!”

Y Lệ Bạch Toa hít một hơi thật sâu, chậm rãi vẫy vẫy tay: “Người đâu, đem Phất Lạp Địch Lặc đuổi ra khỏi tháp.”

“Muốn đuổi ta đi? Ha ha” Sở Thiên phá lên cười, sau đó đột nhiên nhấc cái bàn lên.

Rầm!

Trong đại sảnh bảy pháp thần khác trợn mắt há hốc mồm! Mà Sở Thiên bình thản phủi bụi trên pháp bảo, nghênh ngang rời đi.

“Nữ vương, thần đi khuyên hắn!” Mai Lâm vội đuổi theo.

Tháp Cầu Nguyện được xưng là ngàn tầng, mật thất dưới đất cùng thân tháp tăng lên ngàn tầng, số lượng này cũng không phải là khoa trương.

Mai Lâm từ tầng cao nhất của đại sảnh Cầu Nguyện, ngồi trên thảm bay đuổi tới, rốt cục ở tầng năm trăm ở giữa thân tháp cũng đuổi theo Sở Thiên được: “Phất Lạp Địch Nặc, sư nương biết ngươi lo lắng cho Chu Lệ Á cùng tính mạng của mình, có thể hôm nay ngươi….”

“Sư nương!” Sở Thiên ngắt lời Mai Lâm cười nói: “Nghe nói tháp Cầu Nguyện này có từ thời đại ma pháp, trên trăm vị cấm chú pháp sư liên thủ xây dựng, chắc chắn vô cùng, kể cả thập giai ma thú cũng không thể công phá nó, đúng không?”

Mai Lâm sửng sốt nói: “Không sai!”

“Nghe nói tháp Cầu Nguyện ngàn tầng này, trong mỗi một tháp đều bày ra cấm chú ma pháp lĩnh vực, ha ha, nhưng nó có nhược điểm lớn nhất là chỉ có thể chặn địch nhân ở bên ngoài, mà không thể ngăn địch nhân ở bên trong!”

“Làm sao ngươi biết? Đây là bí mật quốc gia!” Mai Lâm bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

“Ba ngày trước, ta định vào Vương Cung trộm đi sinh mệnh thụ!” Sở Thiên không e dè nói thật: “Mặc dù ta không tìm được sinh mệnh thụ, nhưng ta lại tìm được cái này!”

“Ngươi… ngươi dám lẻn vào hoàng cung” Mai Lâm hoảng sợ đến ngây người: “Ngươi căn bản không phải là đạo tặc, làm sao có thể…”

“Không sai, ta thiểu năng ma pháp, nhưng ta không thiểu năng thần lực!”

Vừa nói, trên người Sở Thiên bạch quang quay cuồng, trong miệng chậm rãi quát lên: “Lĩnh vực, thời gian cầm cố!”

Mai Lâm không thể cử động, nhưng vẫn chưa bị hắn giam cầm toàn bộ, một đôi mắt kinh hãi đang ngây dại nhìn Sở Thiên.

“Xin lỗi sư nương!”

Sở Thiên ra khỏi lĩnh vực, rồi lấy xích ma pháp của Ba Bác Tát trói Mai Lâm lại, sau đó hạ thấp người nói: “Ca ngợi những cấm chú pháp sư xây dựng nên tháp Cầu Nguyện này, nếu như không phải bọn chúng xây tháp cao như vậy, lại còn bày ra cấm chú ma pháp lĩnh vực, ta cũng không thể nào giấu được bảy gã pháp sư, một đường giết chết thủ vệ!”

Sở Thiên để Mai Lâm trên mặt đất, sau đó cười nó: “Nơi này là tầng thứ năm trăm, hộ vệ phía dưới sẽ đi lên rất nhanh, bọn họ sẽ thả người.”

Nói xong, Sở Thiên bay lên, mà lĩnh vực trên người Mai Lâm cũng được giải trừ.

Cựa mình một cái, Mai Lâm phát hiện mình bị trói rất chặt, hơn nữa pháp lực dường như cũng bị thứ xiềng xích kia phong bế, cho nên chỉ có thể lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?’

“Làm gì? Hừ, ta chỉ muốn sống!” Sở Thiên lạnh lùng nói: “Nếu như ta là Y Lệ Toa Bạch, cũng sẽ không đem Sinh Mệnh Thụ cho mượn, nữ vương Ai Nhĩ Sâm không sai, chỉ là ta muốn sống sót, cũng có thực lực để sống sót!”

Mai Lâm còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng Sở Thiên đã biến mất.

Đại sảnh Cầu Nguyện, Y Lệ Toa Bạch đang trấn an Ai Nhĩ Sâm Cao Tư: “Điện hạ, đảo Bố Lôi Trạch của Phất Lạp Địch Nặc xảy ra biến cố, bệnh tình của hắn lại đang cấp bách, cho nên mới phải…”

Rầm!

Cửa phòng bị nổ tung!

Sở Thiên cùng Lưỡi đao Phán Quyết đi đến, nhìn những pháp thần một lượt khẽ mỉm cười, quát lên: “Các ngươi đã bị bắt cóc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK