Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên không còn biết mình đã trải qua bao nhiêu lần kinh ngạc nữa. Chiến Thần vẫn còn sống, điều này hắn cũng biết đôi phần, vì mộ của Chiến Thần bên trong chỉ có cây Chiến Thần Kích không có thi thể. Khảm Phổ không biết sức mạnh linh hồn, không có Lĩnh Vực, cái này hắn biết lâu rồi. Nhưng tại sao Chiến Thần lại bị trọng thương? Hơn nữa còn bị thương ở tinh hạch, bộ phận quan trọng nhất?

Thái Dương Thần tại sao muốn mình lừa Chiến Thần? Chiến Thần và Thần Hoàng có quan hệ thế nào? Sở Thiên chỉ cảm thấy trong đầu mình là một mớ hỗn loạn.

“Sư đệ, sao không nói gì vậy? Có ý kiến gì không?” Liên Thành cười.

Ý kiến?! Lão tử còn dám có ý kiến sao? Sở Thiên nghĩ bụng. Không cần biết cái khác, chỉ cần lão tử có thể còn sống trở về nhân gian, cho dù đắc tội với Bào Uy Nhĩ cũng phải đào cái Thần mộ lên! Lão tử muốn tạo ra quân đoàn Chúng Thần bảo vệ chính mình!

“Có ý kiến gì ngươi cứ nói, nam nhi đại trượng phu đừng ấp a ấp úng như thế!” Ba Khắc Lợi cười ha ha nhìn Sở Thiên.

“Ta… không có ý kiến!” Sở Thiên thở dài.

“Vậy thì tốt! Chúng ta chuẩn bị một chút, ba ngày sau đi gặp Chiến Thần!” Thái Dương Thần đứng dậy, đi đến vỗ vai Sở Thiên cười: “Tuy tinh hạch Chiến Thần trọng thương, thần thái thường xuyên không tỉnh táo. Nhưng nếu ngươi không biết chút gì thì cũng không thể gạt hắn được! Vì thế ngươi phải làm được một việc, đó là khi Chiến Thần quỳ trước mặt đừng ngạc nhiên!”

“Chiến Thần quỳ bái ta, à không, quỳ bái Thần Hoàng?” Sở Thiên kinh ngạc.

“Ha ha, xem ra anh bạn của chúng ta đúng là cái gì cũng không biết!” Ba Khắc Lợi cũng đứng dậy vỗ vai Sở Thiên, cười lớn: “Thần Hoàng đâu phải một người! Cao thủ ở Phán Quyết sơn năm đó có đến mấy người!”

“Lão Ba ngươi đừng cười tiểu sư đệ nữa!” Liên Thành đẩy Ba Khắc Lợi ra đứng trước mặt Sở Thiên, nhìn bộ dạng cười đùa của hắn với Ba Khắc Lợi, không hề có chút khoảng cách giữa Cao Vị Thần và Chủ Thần, giống như huynh đệ nói chuyện với nhau vậy.

“Sư đệ, là Thần Hoàng, ngươi nhất định phải biết tình hình của Phán Quyết sơn!” Liên Thành nói: “Một vạn năm trước, thánh địa của Thú tộc, Huyền Hà đại thảo nguyên không phải dòng sông mà là một ngọn núi, Phán Quyết sơn! Trên núi có một tòa Phán Quyết Thần Điện, đó chính là nơi cư trú của Tư Đặc Ân!”

Thần Hoàng Tư Đặc Ân thay mặt Sáng Thế Phụ Thần quản lý tam giới, đương nhiên chỉ có thể dựa vào một người. Dưới tay là Phán Quyết Thần Cái, Đoạn Tội Yêu Thú, Thần Phạt Huyết Luyện Thú, Thập Nhị Tầm Tội Sử, ai ai cũng có thực lực của Chủ Thần. Trong tam giới, thế lực của Thần Hoàng Điện trải khắp mọi ngóc ngách. Ngoài ra, Tư Đặc Ân còn có một quân đoàn cận vệ --- Chu Thần Hoàng Lăng Vệ! Hoàng, có nghĩa là chúng thuộc về Phán Quyết Thần Hoàng Tư Đặc Ân. Lăng, là lăng mộ được tạo nên từ thi thể các Thần tộc mà Tư Đặc Ân giết bao nhiêu năm nay. Đội quân này bình thường đóng quân ở Chúng Thần Mộ Phán Quyết sơn, một khi Phán Quyết Lệnh được ban ra, lập tức truy sát Chúng Thần! Mà thủ lĩnh của họ chính là Chiến Thần Mã Nhĩ Tư Khảm Phổ!

Nghe đến đây Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: “Thần Hoàng có thực lực như vậy sao vẫn…”

“Ha ha, còn không phải vì lão khốn đó đã đắc tội với quá nhiều người sao?!” Mã Khoa Lý tiếp lời, “Không nói cái khác, chắc ngươi biết Thần Phạt Huyết Luyện Ngục là ai? Hà hà, chính là Luyện Ngục Huyết Bức Bì Bồng hiện giờ! Có điều Bì Bồng trước nay luôn không có quan hệ tốt với Tư Đặc Ân. Cuối cùng bị phái đi trấn giữ chỗ quỷ quái Tù Lung Thần Phạt! Vì thế sau này sau khi Thất Thần vây đánh Phán Quyết sơn, hắn mới là kẻ đầu tiên bước ra dẫn đội quân Thần Hoàng để ở Huyết Luyện Ngục đi đầu hàng Thú Thần tộc. Kết quả… kết quả là vốn liếng của Tư Đặc Ân chớp mắt mất đi đến hơn ba phần!”

“Đúng thế, hơn nữa mấy năm trước trận hỗn chiến Phán Quyết sơn, Tư Đặc Ân đã thừa nhận Bì Bồng là Thần sủng của hắn, với bên ngoài chỉ nhắc đến hai Thần Thú nghe lời là Bá Đạo với Đoạn Tội. Sư đệ, ngươi phải nhớ, khi nhắc đến Bì Bồng với Chiến Thần, phải thể hiện sự cực kỳ phẫn nộ!” Liên Thành nói.

Sở Thiên gật đầu, hỏi: “Thế năm đó, dù Bì Bồng không đi cứu viện Tư Đặc Ân, Thần Hoàng hắn cũng có rất nhiều bộ hạ, cuối cùng sao lại mất tích?”

“Nếu không chắc chắn mười phần thì Chúng Thần cũng không dám bao vây Phán Quyết sơn!” Liên Thành nói, “Lúc đó, Phán Quyết Thần Thú biến mất một cách kỳ lạ, Đoạn Tội Yêu Thú ra ngoài truy sát Chúng Thần, Thập Nhị Tầm Tội Sử thường niên đi tuần thị tam giới, không ở Phán Quyết sơn. Vì thế trên núi lúc đó chỉ còn lại Chu Thần Hoàng Lăng Vệ và Chiến Thần. Nhưng những tên này còn bị kẻ khác với một thủ đoạn nhỏ điều đi mất. Kết quả là trên Phán Quyết sơn chỉ còn đám tiểu tốt…”

Liên Thành từ từ kể, Sở Thiên cũng đại khái hiểu được một số việc năm đó.

Khi đó, trực hệ của Thần Hoàng đều bị điều đi khỏi Phán Quyết sơn, mà Bì Bồng lại án binh bất động, vì thế Tư Đặc Ân chỉ có thể một mình đối kháng với Chúng Thần. Kết quả cuối cùng là mất tích sau khi để lại một tiếng thở dài.

Sau đó, Phán Quyết Thần Thú không còn xuất hiện nữa, Đoạn Tội Yêu Thú cũng cùng mất tích với các Thánh Đấu Sĩ. Thập Nhị Tầm Tội Sử sớm đã bị Chúng Thần có âm mưu từ lâu giết sạch. Khi Chiến Thần dẫn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ trở về Phán Quyết sơn thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Vốn dĩ, kết cục của Chiến Thần cũng giống những kẻ khác, cũng bị Chúng Thần vây giết, nhưng trước lúc đó Quang Minh Thần tộc đều đang quan sát trận chiến. Sau này khi An Cát Lệ Na tháo chạy nói Tư Đặc Ân thắng rồi, Hải Thần, cũng chính là Liên Thành, hạ lệnh Quang Minh Thần tộc giúp đỡ Tư Đặc Ân bình định phản loạn. Vì thế mà trong mắt Chiến Thần không hiểu rõ lắm về chân tướng, Quang Minh Thần tộc không hề phản bội Thần Hoàng. Do đó hắn chọn cách hợp tác với Quang Minh Thần tộc. Mà Quang Minh Thần tộc cũng vì không tham chiến mà giữ lại được lực lượng, lại có thêm Chiến Thần nhập hội, bọn chúng cố gắng giữ chân Chiến Thần dù phải chịu áp lực.

Mãi đến đại chiến Chúng Thần lần thứ hai, Chiến Thần cùng các vị Chủ Thần của Quang Minh Thần tộc đi ra ngoài bầu trời…

Sở Thiên nhếch mép, nghĩ bụng não tên Chiến Thần này chỉ có một cái dây thần kinh, đến thủ đoạn bắt cá hai tay của Quang Minh Thần tộc cũng nhìn không ra, còn thay người ta liều mạng.

Liên Thành nói: “Chuyện của Tư Đặc Ân bọn ta chỉ biết được từng đấy. Vì thế muốn ngươi đóng giả một Tư Đặc Ân bị mất đi một phần trí nhớ!”

Sở Thiên nói: “Ta hiểu rồi, chỉ cần Chiến Thần hỏi về bí mật của Thần Hoàng, ta nói lúc đó khi Thất Thần vây đánh, bản Thần Hoàng bị trọng thương, sau đó tuy giữ được tính mạng nhưng Thần Lực và trí nhớ bị tổn hại rất nhiều!”

“Khà khà, đúng, đúng là nói như thế! Dù sao thì giờ Chiến Thần cũng không được tỉnh táo, có lẽ sẽ lừa được hắn!”

“Vẫn còn một vấn đề!” Sở Thiên nói, “Chiến Thần không phải đã chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở Địa Ngục?”

Thái Dương Thần và Ba Khắc Lợi nhìn nhau, thầm nghĩ: Phất Lạp Địch Nặc không thoát khỏi tay chúng ta, nói cho hắn cũng chẳng sao, vậy là Nạp Thập lên tiếng: “Lúc đó Chủ Thần bọn ta đi ra thế giới Hỗn Độn, sau khi khai chiến bọn ta mới biết. Mọi người đều bị Bào Uy Nhĩ lừa. Việc đi vào thế giới Hỗn Độn chẳng qua là Bào Uy Nhĩ dùng thất trùng Thần Lực mô phỏng ra một cái gương! Còn cô ta ở nhân gian đã bắt đầu tập kích rồi. Ài, lúc đó tinh lực của Ái Lệ Ti miện hạ và Tử Thần đều đặt trên người đối phương, nếu không thì cũng không có cục diện như hôm nay!”

Ba Khắc Lợi tiếp lời: “Đánh đến cuối cùng thì các Chủ Thần sắp chết sạch, mà có hai Thần Vương có mặt ở đó, họ đến linh hồn cũng không còn! Cuối cùng Cáp Địch Tư miện hạ vì bị thương nặng trong trận hỗn chiến Phán Quyết sơn, không thắng được Ái Lệ Ti miện hạ! Vì thế đưa Hắc Ám Chủ Thần của bọn ta chuẩn bị tháo chạy. Vốn dĩ nữ thần Sinh Mệnh cũng không muốn liều đến cùng, định thu binh đi giải quyết những rắc rối ở nhân gian, nhưng ai ngờ được Chiến Thần lại vì báo thù cho Tư Đặc Ân bám lấy Cáp Địch Tư miện hạ không tha, đuổi từ thế giới Hỗn Độn đến tận nhân gian. Ha ha, cuối cùng Tử Thần nổi giận, đánh chết hắn ở trên Phán Quyết sơn!”

Nhưng nữ thần Sinh Mệnh miện hạ không nhẫn tâm nhìn Chiến Thần chết như vậy, muốn dùng sức mạnh Sáng Thế Phụ Thần ban cho để hồi sinh Chiến Thần. Nhưng đúng lúc ấy Tử Thần đem theo ta và mấy huynh đệ, nhân lúc nữ thần Sinh Mệnh đang hồi sinh Chiến Thần đánh nữ thần trọng thương! Kết quả là bí pháp của Ái Lệ Ti mới sử dụng được một nửa, vứt lại Chiến Thần dở sống dở chết ở Phán Quyết sơn chạy mất.

Cuối cùng bọn ta đánh giết mãi đến Lạc Nhật Thành, cũng chính là Lạc Nhật sơn mạch hiện nay. Hai đại Thần Vương đều đi đến chỗ chết, nhưng trước khi chết Tử Thần vẫn còn coi như là quan tâm đến mấy huynh đệ bọn ta, mở Địa Ngục thông đạo cho bọn ta chạy thoát. Có điều sức mạnh của Tử Thần không còn nhiều không thể lo hết được, nên chọn ta và Ba Nhĩ bị thương khá nhẹ đưa đi. Những người khác, cả toàn bộ Quang Minh Chủ Thần đều chết chung!”

Nói rồi, Ba Khắc Lợi chửi, “Khốn kiếp, vẫn may lúc đó Địa Ngục quân đoàn của Mặc Phỉ Đặc đi trợ chiến ở nhân gian, nếu không e là ta vừa vào Địa Ngục là bị phát hiện rồi. Cuối cùng lão tử cũng vừa ẩn nấp vừa trị thương mới gắng gượng sống được đến hôm nay!”

Vẫn còn hai Hắc Ám Chủ Thần còn sống, Sở Thiên nheo mắt, vậy thì Quang Minh Chủ Thần, Chủ Thú Thần còn bao nhiêu kẻ còn sống đây?

Sau đó thì những gì Thái Dương Thần trải qua chỉ có thể gọi là may mắn. Hắn ở thế giới Hỗn Độn thì đã chết rồi, những Chủ Thần khác ở thế giới Hỗn Độn cũng đã chết, nhưng hắn là Thái Dương Thần, mà cơ thể lại được dư âm sóng chấn động của trận chiến đưa đến mặt trời. Kết quả là thông qua bí pháp tương tự như Niết Bàn của Phượng Hoàng Thần, hắn đã hồi sinh. Rồi không dám ở lại nhân gian, địa bàn của mỹ nhân ngư nữa mà chuyển sang Địa Ngục.

Về việc tại sao Chiến Thần hồi sinh thì rất đơn giản. Bí pháp của nữ thần Sinh Mệnh dù sao cũng đã sử dụng một nửa, sau khi Bào Uy Nhĩ tưởng hắn đã chết đem đi mai táng, trải qua hàng nghìn năm, lại một lần nữa có sinh mệnh, may mà Chiến Thần không có Lĩnh Vực đảm bảo, không có khí tức vì thế cũng không sợ mỹ nhân ngư phát hiện. Tiếp đó hắn đi lại giữa nhân gian và Địa Ngục, muốn tìm Tư Đặc Ân.

“Những gì biết bọn ta đã nói hết rồi! Khi gặp Chiến Thần, vẫn phải dựa vào ngươi tự ứng phó!” Liên Thành nói.

“Ta sẽ cố hết sức!” Sở Thiên không dám chắc chắn, dù gì thì đối phương cũng là Chiến Thần, nghĩ một lúc Sở Thiên hỏi: “Hai kẻ thù các ngươi sao lại ở cùng nhau thế này? Còn nữa, trong trận chiến ở thế giới Hỗn Độn, Chủ Thú Thần làm gì? Các ngươi còn mấy người còn sống?”

“Ha ha, huynh đệ cũng nhiều câu hỏi thật!” Ba Khắc Lợi cười, “Hắc Ám Thần tộc và Quang Minh Thần tộc tại sao lại không thể liên thủ chứ? Lão đại năm đó của bọn ta là huyết mạch của Thần Sáng Thế, nói thế nào thì mọi người đều là Nhân Thần cả!”

Đương nhiên Sở Thiên không tin cái lý do này. Bọn chúng liên thủ, nguyên nhân lớn nhất e là có lợi ích chung.

“Còn về việc còn bao nhiêu Chủ Thú Thần còn sống… lão tử không biết! Đám côn trùng bò sát ấy tinh anh lắm mà!” Ba Khắc Lợi chép chép miệng, không muốn lằng nhằng với Sở Thiên nữa, đẩy Liên Thành nói: “Còn lại giao cho ngươi và Nạp Thập. Nửa tháng sau ngươi phải biến anh bạn này trở thành người có khí chất của Thần Hoàng!”

“Không vấn đề gì!” Liên Thành cười với Sở Thiên, “Nếu ngươi muốn biết còn bao nhiêu Chủ Thú Thần còn sống, nửa tháng sau, khi gặp Chiến Thần thì hỏi một người khách khác của bọn ta ấy!”

“Các ngươi vẫn còn khách sao? Ai vậy?”

“Ha ha, một Chủ Thú Thần!” Liên Thành ghé sát tai Sở Thiên, cười: “An Cát Lệ Na!”

Sở Thiên đờ đẫn, Thần Hoàng, Quang Minh Thần, Hắc Ám Thần, Thú Thần, bốn Chủ Thần thù địch với nhau này phải có một cuộc hẹn sao?

Hẹn! Tứ đại Chủ Thần ở cùng một chỗ, không thể nào là uống trà nói chuyện phiếm rồi. Ài, Sở Thiên đã mơ hồ hiểu ra, bốn kẻ này liên thủ, lại đúng vào lúc Thú tộc nội loạn… có một số người gặp đen đủi rồi!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK