Chương 983
Diệp Huyền Tần cười.
Mục đích chính của việc Liễu Thành Văn về nước “thăm người thân” chính là để giúp Liễu Thành Gia đối phó với mình.
Diệp Huyền Tần nói: “Đồng ý đi.”
“Nhà họ Liễu cũng đã vài ba bận đùa giỡn anh, anh cũng đang muốn lôi nhà họ Liễu xuống rồi.”
“Có điều Liễu Thành Gia không thể tặng nhà họ Liễu cho anh, thì để cho Liễu Thành Văn giúp anh một chút vậy.”
Cái gì?
Huyết Lang ở đầu bên kia điện thoại nổi cơn tam bành: “Liễu Thành Gia chếttiệt, dám động vào anh của em.”
“Anh, ngay bây giờ em sẽ điều mười cao thủ của Thiên La điện, đến san bằng nhà họ Liễu.”
“Còn Liễu Thành Văn kia, ông đây dùng ngàn vạn đạo kiếm róc xương lóc thịt hån.”
Diệp Huyền Tần vui vẻ cười.
Cuối cùng tên nhóc này cũng có chút nam tính rồi.
E rằng chỉ có vấn đề của mình, cậu ta mới nổi máu đàn ông như vậy.
Diệp Huyền Tần cảnh cáo: “Việc này cậu không được những tay vào, chỉ cần phê duyệt thời gian nghỉ của Liễu Thành Vẫn là được.”
Huyết Lang không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý làm theo ý của Diệp Huyền Tần.Tại sân bay quốc tế thủ đô.
Liễu Thành Văn lợi dụng thân phận giả, thuận lợi nhập cảnh về Đại Hạ.
Đối với Thiên La điện mà nói, làm giả thông tin thân phận đơn giản mà nói chỉ là cắt một miếng bánh nhỏ.
Liễu Thành Gia sớm đã cho người đến đón tiếp Liễu Thành Văn.
Ông ta vừa xuống máy bay, đã được người tiếp đón đưa về nhà họ Liễu.
Liễu Thành Văn vừa bước vào cửa lớn của nhà họ Liễu, đã nhìn thấy linh đường với quan tài của Liễu Yên Thành trong đó.
Ông ta tức giận ngút trời, trên người ngấm ngầm toát ra một luồng sát khí.
Mọi người xung quanh kinh ngạc khiếp sợ, không dám hít thở.
Vương bài lính đánh thuê của Thiên La điện, quả nhiên danh bất hư truyền.Ông ta đốt ba nén hương, cắm vào lư hương, lầm bầm khẩn: “Yên Thành, con hãy cứ an nghi.”
“Chuyện báo thù, giao lại cho bác
“Thành Gia, mang tư liệu của kẻ thù đến cho anh.”
Liễu Thành Gia vội vàng mang tư liệu liên quan đến Diệp Huyền Tần đi lên.
Xem xong tài liệu, Liễu Thành Văn lập tức đốt đi, thở dài nói: “Thành Gia, thay anh đốt ba nén nhang trước Phật Tổ chuộc tội”
Liễu Thành Gia hoài nghi không hiểu: “Đốt nhang chuộc tội? Tội gì?”
Liễu Thành Văn: “Kẻ thù của chúng ta, chỉ là một thương nhân.”
“Anh đã đứng trước mặt Phật Tổ thể rằng, không xuống tay với dân thường, hôm nay sợ rằng sẽ phải quay lưng lại với lời the.”Liễu Thành Gia bỗng nhiên tỉnh ngộ:
“Vâng.”
Liễu Thành Văn: “Ngoài ra, trên tư liệu đã nói rõ ràng, chẳng phải Diệp Huyền Tấn và bà chủ đường phố tên Lý Nguyên Đạo có quan hệ rất tốt sao?”
“Để Lý Nguyên Đạo mời Diệp Huyền Tần đến, anh muốn nhân lúc hắn thả lỏng cảnh giác nhất thì lén lút ám sát hắn.”
Liễu Thành Gia chau mày: “Anh, anh là vương bài sát thủ của Thiên La điện.”
“Giết một thương nhân, còn phải lên lút ám sát nữa sao?”
Liễu Thành Văn quát lên: “Ăn nói bậy ba.’
“Yên Thành là tướng quân, nó chết trong tay một thương nhân, chỉ có một khả năng, đó chính là khinh địch.”
“Nếu em tiếp tục khinh địch thì tổn thất sẽ càng trầm trọng!”
Liễu Thành Gia thành thật nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”
“Em bây giờ đi sắp xếp một chút.”
Liễu Thành Gia mượn một vài người từ hiệp hội võ sĩ, bắt cóc một nhà cả người lớn và trẻ nhỏ của Lý Nguyễn Đạo đến nhất trong một căn phòng dưới tầng ngầm một quán rượu.
Quán rượu Hồng Bát cũng là một sản nghiệp của nhà họ Liễu.
Lý Nguyên Đạo chẳng qua cũng chỉ là tên lưu manh đầu đường xó chợ, muốn bắt trói ông ta đối với Liễu Thành Gia mà nói dễ như trở bàn tay.
Bị nhốt trong một căn phòng ngầm dưới đất không nhìn rõ đêm hay ngày, Lý Nguyên Đạo tức giận, luôn miệng mắng chui.“Đồ chó nhà mày, mày là ai? Muốn báo thù thì đánh với chúng tạo một trận quang minh chính đại, bắt cóc thế này tỉnh là gì chứ?”
“Theo quy tắc, không được làm tổn hại đến vợ con. Chúng mày bắt trói cả nhà tạo, không ngại chọc giận đến hiệp hội võ sĩ, không sợ bị trừng phạt sao? ”
“Thả ông đây ra, để ông đây xem xem mày rốt cuộc là thằng khốn phương nào.”
Tách
Đèn được bật sáng lên.
Luồng ánh sáng chói lóa, kích thích khiến cho Lý Nguyên Đạo không mở được mắt ra.
Qua một lúc lâu, ông ta mới thích ứng được với ánh sáng, mơ hồ nhận thấy sự chuyển động của bóng hình trước mặt.
Ông ta chăm chú nhìn, bất chợt có đôi chút lo lắng.