Chương 917
Trong tấm ảnh đó, Diệp Huyền Tề ôm Liễu Yên Nhi, cười vô cùng xán lạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Từ Lam Khiết tưởng Diệp Huyền Tề là mình.
Chỉ là, tại sao Tử Lam Khiết có được ảnh chụp của Diệp Huyền Tề? Đáng chết, chắc chắn là Diệp Huyền Tề đã tiếp cận Lam Khiết.
Nhà họ Diệp, các người còn dám đến trêu chọc
Hơn nữa còn đụng vào vày ngược của tôi!
Mà Từ Lam Khiết chính là vảy ngược của anh.
Lần này tuyệt đối không tha thứ cho nhà họ Diệp tôi nữa.
Việc gấp trước mắt là phải giải thích mọi chuyện với Từ Lam Khiết. Anh lập tức lên xe, nhanh chóng đuổiđến công ty công ty diện ảnh Đại Hạ.
Tại công công ty công ty điện ảnh Đại Ha, Diệp Huyền Tổ om Liu Yên Nhì anh anh em em, vô cùng ngọt người
Thật ra chuyện mời Từ Lam Khiết đến công ty công ty điện ảnh Đại Hạ bàn chuyện hợp tác là ý của Diệp Huyền Tề. Hắn muốn để Từ Lam Khiết tận mắt nhìn thấy, Diệp Huyền Tần ở bên cạnh Liễu Yên Nhi. Thuận theo đó, hắn sẽ mạo danh Diệp Huyền Tần, nói những lời làm tổn thương trái tim cô.
Không tin cô sẽ không bỏ rơi Diệp Huyền Tần mà di.
Liễu Yên Nhi cần thận hỏi: “Anh Tề, anh chắc chắn chiêu này có tác dụng chứ?”
“Từ Lam Khiết có thể phát hiện ra điểm nào mở ẩm không nhỉ?”
Diệp Huyền Tề nói: “Yên tâm đi, bề ngoài của anh với Diệp Huyền Tần giống nhau như đúc, giọng nói cũng tương tự, cô ta sẽ không phát hiện ra đâu.”
Liễu Yên Nhi gật đầu: “Ừm, một lát nữa phải biểu diễn thật tốt mới được.”
“Chở Từ Lam Khiết rời khỏi Diệp Huyền Tần, em nhất định sẽ gả cho anh”Đang nói đến đây, xe của Từ Lam Khiết chấm chậm đi về phía này.
Diệp Huyền Tế lập tức kéo Liễu Yên Nhi lại: “Đi, thời gian biểu diễn của chúng ta đến rồi.”
Từ Lam khiết còn chưa dừng xe xong, thoáng nhìn thấy Diệp Huyền Tân đang vai kề vai với Liễu Yên Nhi, cử chỉ thân mật đi về phía bên này.
Bum!
Từ Lam khiết như bị sét đánh, hoá đá tại chỗ.
Nhanh như vậy hai người kia đã quang minh chính đại ở bên nhau
Cõi lòng tan nát đau thương khiến cô muốn chết.
Diệp Huyền Tề cũng giả vờ như vừa mới phát hiện ra cô, kinh ngạc hỏi: “Lam Khiết, sao em lại đến đây?”
Từ Lam Khiết hít thở một hơi sâu, điều chỉnh cảm xúc, cố gắng kìm nén bàn thân không khóc.
“Anh… anh giải thích cho tôi, chuyện này là sao?” Diệp Huyền Tề thở dài: “Cái này còn cần phải giải thích sao, sự thật giống như em thấy đấy.”
Từ Lam Khiết không kìm chế nổi nữa, nước mắt tuôn như mưa. Ngay cả giải thích anh ấy cũng không muốn giải thích, nửa cầu an ủi cũng không có.Quá tuyết tình
“Tên khốn nạn!” Từ Lam khiết nổi gian cuống diện, hét lên một tiếng: “Anh phản bội tôi, anh… là đồ vô tình”
Diệp Huyền Tề lập tức không vui: “Nói cái gì vậy, ai phản bội cô?”
“Tôi ở với cô, chỉ đơn thuần là chơi đùa thôi.”
“Hơn nữa, tháng ngày qua không phải cô cũng rất vui vẻ sao, cô cũng chẳng mất cái gì, sao lại nói tôi phản bội cô?”.
Liễu Yên Nhi cũng hùa theo mùa mai nói: “Haha, một con vịt xấu xí cũng muốn giả vào nhà họ Diệp để biến thành thiên nga trắng sao? Đúng thật là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Chỉ có tôi mới xứng đáng với anh Tề thôi.”
“Đúng không anh?”
Diệp Huyền Tề nói: “Yên Nhi, yên tâm đi, đời này anh chỉ yêu mình em thôi.”
“Những cô gái khác, cho dù có xách giày cho anh cũng không xứng.”
Mỗi câu nói của Diệp Huyền Tề, thậm chí từng chữ, giống như một con dao hung hâm đâm vào tìm Từ Lam KhiếtĐúng vậy, có không xứng với Diệp Huyện Tân Thậm chí ngay cả tư cách xách giày cho anh cũng không có. Từ Lam Khiết có giống như một câu chuyện hài, từ đầu đến cuối chính là kẻ thất bại.
Cô hồn bay phách lạc quay người rời đi, rời khỏi nơi khiến cô đau lòng này.
Đời này cô sẽ không bao giờ đến thủ đô nữa.
Nhưng cô vừa mở cửa xe ra, một chiếc xe chợt dừng lại bên cạnh cô.
Trên xe bước xuống, đó là một dáng người vô cùng quen thuộc.
Diệp Huyền Tần.
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần, rồi lại nhìn Diệp Huyền Tề, đơ người tại chỗ.
Làm sao… có thể có đến hai Diệp Huyền Tần?