Chương 674
Sĩ quan Trấn Huy gật đầu: “Ừm, đi gọi người phụ trách nghiệp vụ y dược của tập đoàn Diệp Linh tới đây.”
Trợ lý vội vàng chạy xuyên qua quảng trường đi tới tập đoàn Diệp Linh: “Xin hỏi, người phụ trách nghiệp vụ y dược của quý tập đoàn là vị nào?”
“Sĩ quan Trấn Huy cho mời”
Người của tập đoàn Diệp Linh đã sắp bị sụp đổ rồi. Tại sao sĩ quan Trần Huy lại để mắt tới tập đoàn Diệp Linh vậy.
Không phải tập đoàn Diệp Linh sẽ rơi vào kết cục giống như tập đoàn nhà họ Mã chứ.
Diệp Huyền Tân mỉm cười nhìn về phía Từ Huy Hoàng: “Bố à, bố là người phụ trách nghiệp vụ y dược của nhà chúng ta, bố đi qua đó gặp sĩ quan Trần Huy một chút đi”
“Nói không chừng sĩ quan Trần Huy có thưởng thì sao.”
Từ Huy Hoàng bất chấp khó khăn khẽ gật đầu: “Tôi là người phụ trách nghiệp vụ y dược.”
Về phần có thưởng. Đừng nói đùa, sĩ quan Trần Huy không làm khó dễ mình liên là phải a di đà Phật rồi.
Ông đi đến trước mặt sĩ quan Trần Huy, bắp chân run lên, hai chân như nhũn ra, có chút đứng không vững. “Sĩ quan Trần Huy, xin… xin chào, tôi là là người phụ trách sản nghiệp y dược của tập đoàn Diệp Linh, Từ Huy Hoàng “Ừm” Sĩ quan Trấn Huy vui mừng mim cười: “Mấy người và công ty dược Nhân Hòa đã cùng nghiên cứu ra một loại thuốc mới, cứu vớt vô số tính mạng của anh em tôi”
“Tốt.”
Hả!
Từ Huy Hoàng được khen mà sợ.
Vậy mà ông lại được sĩ quan Trần Huy khen ngợi. Mộ tổ tiên bốc lên khói xanh a!
Sĩ quan Trấn Huy vung tay lên: “Mang bút và giấy lên đây.”
Lập tức có cấp dưới dâng bút mực và giấy lên. Sĩ quan Trấn Huy viết bốn chữ lớn “Xí nghiệp lương tâm” rồng bay phượng múa lên trên giấy, đưa cho Từ Huy Hoàng: “Cảm ơn ông Từ đã cứu mạng vô số anh em của tôi, đây là một chút tẩm lòng, chưa đủ thành ý.”
Từ Huy Hoàng kích động đến mức rơi nước mắt.
Đây mà là tấm lòng nhỏ sao? Không, sĩ quan Trấn Huy tự tay viết có giá trị cực lớn, có tiền còn không mua được.
Hơn nữa cái này sẽ trở thành bùa hộ thân cho tập đoàn Diệp Linh.
Về sau mà có người nào muốn động vào tập đoàn Diệp
Linh, đầu tiên phải cân nhắc đến bốn chữ này một chút đã. Từ Huy Hoàng bỗng chốc không biết nên làm như thể nào cho phải, chỉ là cúi đầu khom lưng: “Cảm ơn… Cảm ơn sĩ quan Trần Huy.”
“Thu đội.” Sĩ quan Trấn Huy lên xe, rời đi.
Vốn dĩ sĩ quan Trần Huy Độc Lang muốn tự mình tham gia buổi lễ đưa ra thị trường của tập đoàn Diệp Linh, khiến tập đoàn Diệp Linh thêm rạng rỡ thêm vinh dự.
Nhưng Diệp Huyền Tân lo lång Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ nhận ra Độc Lang đến, cho nên không đồng ý, mà để anh ta viết bốn chữ này tặng cho tập đoàn Diệp Linh.
Dù sao Độc Lang đã phải dọn gạch trên công trường hơn mấy tháng, Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ đã từng gặp anh ta rồi. Sĩ quan Tran Huy vừa rời đi, đám người vẫn còn kích động mãi không thôi.
Thiếu Mã Gia lúc đầu nở mày nở mặt, giống như con cung của trời, cuối cùng lại biến thành tù nhân, khó đảm bảo tính mạng.
Mà tập đoàn Diệp Linh biến buoi lê thành tang lễ, sẽ phá sản ngay lập tức, lại trở mình quá đẹp đẽ, hào quang van trượng,
Đời người thay đổi rất nhanh, con mẹ nó thực sự quá kích thích.
Từ Huy Hoàng tay nâng tấm biểu ngữ, cẩn thận đi về phía tập đoàn Diệp Linh.
Ông cảm giác bức tranh chữ này quá nặng, dù sao, cái này không chỉ là một chút lòng của sĩ quan Trấn Huy, còn là sự giảm sát và thúc giục của sĩ quan Huy với bọn họ. Đám người đứng xem đều đổ dồn ánh mắt về phía bốn chữ kia, vô cùng tôn sùng.
Mặc dù chữ không tính là đẹp, nhưng lại oai phong lẫm liệt, hùng hồn đanh thép.
Chỉ vì nó được tạo ra từ bàn tay của sĩ quan Trần Huy.
Diệp Huyền Tân nhìn bốn chữ lớn kia, nhếch miệng, sinh lòng bất mãn.
Ông đây thúc giục Độc Lang luyện chữ suốt hai đêm liền, cuối cùng cậu lại luyện cho ông đây đến mức độ này?
Còn không bằng cả học sinh tiểu
Từ Huy Hoàng nói với Lý Khả Diệu: “Khả Diệu, đi, chúng ta đi trang hoàng bức tranh chữ này.”
“Về sau đây chính là báu vật gia truyền của nhà họ Từ chúng
Lý Khả Diệu cẩn thận từng li từng tí nhận lấy tranh chữ, còn cẩn thận hơn ôm trẻ con mới Về sau nhà họ Từ có thể lên như diều gặp gió hay không, toàn bộ đều nhờ bức tranh chữ này.