Chương 1267
Trong nháy mắt đối mặt với Diệp Huyền Tần.
Ông ta cảm thấy giống như bị nhìn chằm chằm bởi một vị Sát Thần đã giết hàng ngàn vạn người.
Ánh mắt của đối phương khiến trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Chuyện gì thế này?
Vừa rồi không phải là tên này đang cận kề cái chết rồi sao?
Vì sao chỉ trong nháy mắt đã sống lại, ánh mắt lại trở nên đáng sợ như vậy?
Diệp Huyền Tần: “Tiếp tục!” Hắc Xà điên cuồng nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh: “Thằng khốn, xương của mày cũng cứng đấy.”
“Lần này tao sẽ đánh gãy hết xương của mày!”
Giết!
Hắc Xà cầm dao rựa trong tay lao về phía Diệp Huyền Tần.
Sau khi đợi đến gần Diệp Huyền Tần trong phạm vi một mét.
Diệp Huyền Tần đột nhiên hét lên một tiếng: “Quỳ xuống”
Diệp Huyền Tần không dùng quá nhiều khí lực nhưng khẩu khí của anh hình thành nên một trận gió, Xé quần áo của Hắc Xà thành nhiều mảnh.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần phóng đến, phóng ra một luồng uy lực, giống như một ngọn núi lớn đè lên người Hắc Xà.
Hắc Xà vốn không chịu nổi uy lực này, thở phù phù một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.
Dư âm của uy lực ấy khiến những người khác cũng không khỏi kinh sợ.
Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng không nén được mà quỳ xuống.
Trong đó có tiều đội của Hắc Xà.
Một câu nói mà có hàng ngàn người phải quỳ xuống.
Khí phách này có thể so sánh với sự xuất hiện của vương giả.
Vương giả!
Đúng vậy, Diệp Huyền Tần lúc này chính là vương giả.
Anh, đứng dậy sau khi thất bại, từ một phế nhân bước vào cảnh giới Vương.
Tham Lang vui mừng khôn xiết, lớn tiếng reo hộ: “Chúc mừng thần soái bước vào cảnh giới của vương giả!”
Những binh lính còn lại cũng đồng thanh hô to: “Chúc mừng thần soái đã bước vào cảnh giới của Vương giả.”
Âm thanh rung chuyển cả bầu trời, rung động cả tâm can.
Hắc Xà dẫn theo tiều đội Hắc Xà cúi đầu quỳ lạy trước Diệp Huyền Tần. “Tất cả thành viên của tiểu đội Hắc Xà đều sẵn sàng phục tùng thần soái, từ nay về sau sẽ nguyện theo làm tùy tùng quyết không chối từ.”
Bọn họ bị sức mạnh của cảnh giới Vương chinh phục và làm cho sợ hãi.
Diệp Huyền Tần khom lưng nhặt lên một viên đá ở dưới đất.
“Mày giết người dân Đại Hạ tao, tội chết khó tránh khỏi!”
Ngón tay anh búng một phát, cục đá đã xuyên thủng xương sọ của Hắc Xà rồi sau đó xuyên thủng cả tảng đá bên cạnh.
Hắc Xà ngã xuống vũng máu.
Tất cả người trong tiểu đội Hắc Xà đều rùng mình không dám nhúc nhích.
Thậm chí còn không dám sinh ra lòng phản kháng.
Tham Lang đi đến: “Anh, tàn dư của đội Hắc Xà xử lí như thế nào đây?”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo tôi vào đây.”
Diệp Huyền Tần dẫn Tham Lang vào trong sơn động.
Diệp Huyền Tần: “Tham Lang, tôi hỏi cậu, ai sẽ là người có lợi nhất khi tiết lộ tin tức về việc bị thương của tôi để dẫn kẻ địch vào Đại Hạ?”
Tham Lang nhíu mày suy nghĩ. “Tôi đoán chắc không phải là kẻ địch bên ngoài đâu.”
“Kẻ địch bên ngoài biết anh bị thương thì giấu diếm còn không kịp chứ sẽ không nói cho tất cả người trong thiên hạ biết, khiến tất cả mọi người đều đến để cướp đi mỏ linh thạch như vậy đâu.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừ, tôi cũng hoài nghỉ là người của Đại Hạ”
“Và rất có thể là người năm đó đã đứng dưới cửa đá và khóa mật mã.
“Đối phương đã dẫn toàn bộ kẻ địch bên ngoài đến để tạo ra sự hỗn loạn. Sau đó, hắn lợi dụng sự hỗn loạn đó để mở khóa mật mã và đánh cắp mỏ linh thạch.”
Tham Lam gật đầu: “Khả năng này rất cao.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy chúng ta hãy tương kế tựu kế dụ kẻ đầu sỏ này ra ngoài.”
“Được.” Tham Lang và Diệp Huyền Tân đi ra khỏi sơn động.
Mọi người như cũ vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Diệp Huyền Tần hỏi các thành viên trong tiểu đội Hắc Xà: “Bọn mày muốn sống hay là muốn chết?”
Muốn sống, muốn sống.
Tiểu đội Hắc Xà hết sức lo sợ.
Diệp Huyền Tân: “Được, tao thả cho bọn mày đi.”
“Nhưng mà cần phải đáp ứng một điều kiện của tao. Sau khi bọn mày rơi đi thì nói thần soái bị tàn tật rồi không còn sức chiến đấu nữa.”
“Tiêu đội Hắc Xà bọn mày đã thành công đoạt được 50kg linh thạch và thắng lợi trở về.”
“Rõ, rõ.” Tiểu đội Hắc Xà vội vàng đồng ý.