Diệp Huyền Tần: “Ha ha, vậy mọi người chờ mà xem rốt cuộc tôi có dám làm hay không nhé.”
“Hôm nay, tôi không những không thanh toán tiền hàng cho mọi người, mà còn bắt mọi người phải bồi thường thêm một khoản tiền.”
Ha ha!
Cả đám người buồn cười: “Mẹ nó, rốt cuộc là ai cho cậu dũng khí để nói ra câu này vậy.”
Tên béo nói: “Nếu cậu lấy được thêm một đồng của tôi, tôi sẽ gọi cậu là ông nội ngay tại chỗ.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Được, tôi chờ ông gọi tôi là ông nội!”
Lúc này, Trình Hạ Vũ đến.
Cô ấy đặt một chồng tài liệu trước mặt Diệp Huyền Tần: “Anh rể, sổ sách của mấy người này, tất cả đều có vấn đề.”
Diệp Huyền Tần cầm lấy tờ giấy, đọc lên: “Chu Đại Phú, ông cung ứng hàng thường xuyên thiếu cân, ước tính tổn thất lên đến một trăm tỷ.”
“Lý Hồng Xuân, hàng của ông hay dùng hàng nhái, gây cản trở nghiêm trọng đến thời hạn thi công công trình, tổn thất ít nhất một trăm bảy mươi bảy tỷ.”
“Trương Quốc Hưng, ông tham ô tiền công để mua cổ phiếu, số tiền liên quan lên đến bảy mươi mốt tỷ…”
“…”
Sau khi đọc xong, Diệp Huyền Tần ném giấy tờ qua một bên, nổi giận nói: “Chỉ dựa vào những chứng cứ này, cũng đủ để tôi khiến mấy người ngồi tù đến mục xương rồi.”
Vẻ mặt các đối tác đều biến sắc.
Đáng chết, sổ sách của bọn họ làm đến không chê vào đâu được, sao lại bị tra được chứ?
Mà làm sao bọn họ biết được, Trình Hạ Vũ là tiến sĩ kinh tế đại học Stanford của nước Mỹ, tra được mấy vấn đề kinh tế này chỉ dễ như trở bàn tay.
Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Tất nhiên, tôi cũng không phải là một kẻ không có tình người.”
“Nể tình chúng ta đã hợp tác với nhau lâu như vậy rồi, tôi có thể cho mọi người một cơ hội.
“Tiếp tục cung ứng hàng miễn phí cho chúng tôi đến khi hoàn thành công trình.”
“Nếu không, mọi người chờ mà sống hết quãng đời còn lại trong tù đi.”
Tên béo cười điên cuồng, sau đó lên tiếng: “Ha ha, Diệp Huyền Tần, cậu cho rằng nắm được chút xíu điểm yếu đó là có thể khiến bọn tôi cúi đầu răm rắm nghe theo sao?”
“Cậu đừng có mơ tưởng!”
“Cậu Trịnh Hà sớm muộn cũng sẽ đá các cậu ra khỏi đây rồi nắm lấy quyền làm chủ.”
“Đến lúc đó, cậu Hà sẽ giải quyết sạch món nợ này, bọn tôi cũng không cần chịu trách nhiệm gì.”
“Cậu Hà, cậu nhanh báo cho anh rể của cậu đi, để ông Hải đến đây giải quyết tình hình…”
Nhưng mà, ông ta lại không nhận được câu trả lời nào.
Đám người chăm chú nhìn kỹ lại, mới phát hiện Trịnh Hà chảy máu quá nhiều, đã choáng đến ngất đi rồi.
Tên béo sợ hãi, lo là Trịnh Hà sẽ chết ở đây, vội vàng sai người ba chân bốn cẳng khiêng Trịnh Hà rời đi, đưa vào bệnh viện.
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ đến cầu xin tôi thôi.”
Từ Lam Khiết vô cùng đau đầu: “Ôi, Diệp Huyền Tần, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Em đã hoàn toàn làm căng với những đối tác này. Không có bọn họ cung ứng, chúng ta không thể hoàn thành dự án này được.”
“Hơn nữa, anh lại đánh em vợ của ông Hải, ông Hải nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của chúng ta chứ đừng nói đến chuyện để cho chúng ta tiếp tục phụ trách dự án này.”
Không ngờ Diệp Huyền Tần lại tức giận: “Lam Khiết, đây là vấn đề em cần quan tâm sao?”
Từ Lam Khiết hồ đồ luôn rồi: “Vậy bây giờ em nên quan tâm cái gì?”
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên là ăn cơm rồi, anh còn chưa kịp ăn uống đàng hoàng, đã vội chạy đến đây.”
“Cá Nhỏ, giao cho em một nhiệm vụ, dẫn Lam Khiết đi ăn đi.”
Trình Hạ Vũ giơ tay lên: “Đi, anh, anh rể, em lấy tiền công đãi hai người ăn.”
Từ Lam Khiết: “…”
Một lớn một nhỏ này, sao có thể không tim không phổi như vậy.
Bây giờ là lúc nào rồi, lại còn lo đến chuyện ăn cơm.
Ở một nơi khác, quán trà Bát Bảo.
Vương Minh rót gần đầy một ly trà, nhìn Tử Hàm ở đối diện: “Ông bạn già, lần này Diệp Huyền Tần hành hung Trịnh Hà như vậy, ông thấy thế nào?”
Tử Hàm mở miệng, chỉ nói một chữ.
“Cuồng!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK