Chương 1004: Hai người đứng đầu cuối cùng cũng gặp nhau
Đồng tử của Trùng Gia siết chặt, chỉ cần suy nghĩ bằng ngón chân là ông ta cũng biết rằng Lão Phật gia đã đưa đội trưởng Lưu đến với “Vương Minh”.
Thật là một con người độc ác.
Trong lòng Trùng Gia cảm thấy hoang mang, nếu một ngày ông ta cũng mất đi giá trị sử dụng thì kết cuộc của ông ta liệu có giống như đội trưởng Lưu không.
Lão Phật gia rửa tay, thắp ba nén hương lên thần phật rồi lẩm bẩm: ‘A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi…”
Sau đó, cả hai vội vàng lao đến cổng nhà họ Diệp để tìm Diệp Huyền Tần.
Để đảm bảo an toàn, Lão Phật gia cũng đã sắp xếp một vài cao thủ đại nội để bảo vệ mình trong bí mật.
Khi họ lại lần nữa đến được cổng nhà họ Diệp, Diệp Huyền Tân đang chuyên tâm nghiên cứu một tập tài liệu.
Diệp Huyền Tân làm ngơ trước sự xuất hiện của hai người.
Hai người đứng đầu cuối cùng cũng gặp nhau, bầu không khí trong hình ảnh này êm đềm và bình yên đến khó tả.
Tất nhiên đây chỉ là khoảnh khắc bình yên trước sóng gió.
Lão Phật gia không hài lòng nói: “Diệp Huyền Tân, Thượng Quan Chúc Hoàng, người mà cậu đã giết là một người bạn cũ của tôi.”
“Tôi sẽ không quy trách nhiệm cho cậu về chuyện cậu giết ông ta, tôi chỉ cần cậu trả lại thi thể của ông ta thì chắc không phải là một yêu cầu quá đáng đâu nhỉ”
Diệp Huyền Tân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt anh tràn đầy tức giận.
Anh lạnh nhạt nói: “Lẽ nào ông không tò mò chuyện tôi đang xem cái gì sao?”
Lão Phật gia nói: “Cậu đang xem cái gì thì có liên quan gì đến tôi đâu.”
“Tôi chỉ muốn lấy lại xác chết của người bạn cũ!”
“Liên quan gì đến ông sao? Câu hỏi hay đấy” Diệp Huyền Tân ném tập tài liệu trong tay cho Lão Phật gia: “Ông tự mình nhìn đi, xem chuyện này có liên quan đến ông hay không.”
Lão Phật gia xem qua và thấy răng đây là danh sách những người lính đã hy sinh để tiêu diệt Tam Giác Vàng.
Quả nhiên tên họ Diệp này đang nghi ngờ mình.
Lão Phật gia giả bộ bình tĩnh: “Ý của cậu là?
“Cậu đang nghi ngờ tôi là chủ nhân của Tam Giác Vàng?”
Diệp Huyền Tân: “Phải hay không phải thì trời biết đất biết, ông biết và tôi biết!”
“Tôi khuyên ông nên ngoan ngoãn đầu hàng và chủ động chịu trách nhiệm về tội ác này đi”
“Nếu không, để tôi đích thân điều tra được chứng cứ thì tôi nhất định sẽ vấy máu nửa bầu trời!”
Lão Phật gia: “Hừ, tôi cũng lười nói nhảm với cậu.”
“Tôi hỏi cậu, thi thể của Thượng Quan Chúc Hoàng ở đâu?”
Diệp Huyền Tân: “Đã đến Triệu phủ làm khách rồi”
Đây là ý gì?
Lão Phật gia không thể hiểu nổi Diệp Huyền Tân: “Chính là đúng nghĩa đen đấy”
Anh nói xong thì xoay người rời đi.
“Đứng lão Phật gia đưa tay ngăn Diệp Huyền Tân lại: “Nếu hôm nay câu không giao thi thể ra đây thì đừng hòng rời đi”
Diệp Huyền Tân đột nhiên quay lại và tát vào mặt Lão Phật gia một cái.
Bai Âm thanh trong trẻo vang vọng trong lòng mọi người một hồi lâu.
Mọi người đều ngẩn ra, không khí như đông cứng lại.
Diệp Huyền Tân thực sự đã đánh Lão Phật gia – người đứng đầu thủ đô!
Má ơi, thế này có khác gì chọc một cái lỗ †o trên trời đâu.
Diệp Huyền Tân thật sự quá tức giận, một sự tức giận mà trước giờ chưa từng có, anh bị tính mạng của hàng ngàn thanh niên tử vong ở Tam Giác Vàng làm cho kích động đến mức mất đi lý trí, cho nên vô thức tát Lão Phật gia một cái.
Sau hai giây qua đi, mấy cao thủ đại nội đang ẩn mình trong bóng tối cuối cùng cũng tỉnh lại Bọn họ lập tức nhảy ra ngoài và định tiến lên dạy dỗ Diệp Huyền Tân.
Cánh tay của Diệp Huyền Tân rung lên, và một con dao găm sáng xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Anh kề con dao găm vào cổ Lão Phật gia: “Tất cả đều đứng lại hết cho tôi.”
“Nếu không thì đầu và thân mỗi thứ một nơi Lão Phật gia vội vàng xua tay, ra hiệu họ đừng tiến đến.
“Khà khà, tên họ Diệp kia, cậu không nỡ giết tôi đâu.”
“Tôi biết rất nhiều bí mật mà cậu muốn biết. Nếu giết tôi thì cả đời này cậu cũng sẽ không phát hiện được những bí mật này.”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Không nỡ giết ông sao? Tôi chỉ khinh thường việc phải tự tay giết ông vì như thế thì quá đề cao ông “Tôi sẽ cho ông khoảng thời gian mười ngày để huy động toàn bộ lực lượng bao vây và trấn áp tôi. Nhưng nếu tôi có thể sống sót thì mười ngày sau tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết.”