Chương 1779
Nội tâm vui vẻ của Diệp Niệm Quân được khơi dậy, ở trong đám đông nhẹ nhàng nhảy múa.
Diệp Huyền Tần cảnh giác nhìn bốn phía, Âm Ti sẽ đánh cắp Vận Quốc thứ hai trong ngày hôm nay.
Ngày bọn họ ra tay, đó cũng là lúc hủy diệt.
Diệp Huyền Tần ở trong đám người, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Độc Lang, ông Sở.
Bọn họ phụng mệnh thần soái, trước tiên tới đây mai phục.
Bọn họ cải trang giả làm người dân bình thường, trà trộn vào trong đám người, tìm kiếm Âm Ti.
Tuy rằng bọn họ cải trang từ đầu tới chân, nhưng Diệp Huyền Tần vẫn có thể từ bóng dáng mà nhìn ra bọn họ trong đám đông.
Sự thực là Diệp Huyền Tần biết quá rõ về bọn họ. Ông Sở cải trang thành một ông già bán kẹo hồ lô.
Ông ta phát hiện Diệp Huyền Tần nhìn chằm chăm vào mình, sắc mặt liền lộ rõ không vui: Mẹ nó, ông đây đã bịt kín cả khuôn mặt rồi, làm sao cậu tavẫn nhận ra được chứ?
Ông Sở cầm theo kẹo hồ lô ngào đường, đi tới bên người Diệp Huyền Tần, tùy tay đưa cho cậu bé một cây kẹo.
“Này cậu bé thật dễ thương, tới đây, ông cho bé một cây kẹo hồ lô.”
Hồ lô ngào đường đối với Diệp Niệm Quân vẫn là một sự hấp dẫn rất lớn, cậu bé thèm tới nước dãi đều muốn chảy ra.
Nhưng mà cậu bé vẫn không nhận lấy, lắc đầu nói; “Cảm ơn ông.”
“Mẹ cháu nói, không có công lao sẽ không được thưởng, cháu không thể lấy đi công sức của người khác được.
Diệp Niệm Quân không nhận ra người tới là ông cụ Sở.
Ông cụ Sở trêu chọc nói: “Hồ lô ngào đường này không phải là cho không cho cháu, cháu nhận thì phải đổi lấy một thứ.
Diệp Niệm Quân nói: “Dùng thứ gì đổi được a?”
Ông cụ Sở: “Cậu bé cho ông xoa mặt một chút, ông liền đem hồ lô ngào đường này tặng cho cháu.
Diệp Niệm Quân có chút do dự.
Nhưng mà, nhìn tới cây kẹo hồ lô ngào đường trong trẻo như pha lê kia, ý nghĩ của cậu vẫn bị dao động.
“Được, vậy cháu cho ông sờ mặt một chút, nhưng mà không được dùng sức nha!”Ha ha ha!
Ông Sở nở nụ cười .
Từ Lam Khiết đương nhiên sẽ không để ông già bán kẹo hồ lô kỳ lạ này xoa má cậu bé.
Cô trả tiền cho cây kẹo của ông Sở Từ Làm khiến cũng không nhận ra đây là ông Sở tới Ông Sở vừa mới rời đi, một bà cụ bán bóng bay lại xuất hiện, bà cụ quần áo tả tơi, rách rưới, dường như bảy, tám chục tuổi.
Bà lão cất giọng khàn khàn Cậu bẽ bà xem châu đáng yêu như vậy, có muốn mua một của bóng bay không? “Bà giảm giá một nửa cho châu diệp niệm quân mở lớn đôi mắt tò mò nhìn bà lão từ trên xuống dưới: “Ôi, bà lão châu nhìn bà sao lại cảm thấy rất quen nha “Chắc là chúng ta có duyên đề “Bà đã ba ngày nay không ăn cơm chau be có thể mua giúp bà một quả bóng bay, giúp là có thể mua được một cái bánh bao ăn.”
Diệp Niệm Quân nhìn chằm chằm và là một lát sau, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời “Bà hằm là ông ngoại đi.”
“Ông ngoại, ông ngoại châu sao biến thành bà lão được?” Ông lão trong lòng một trận buồn bực cầu bè cũng không nhận ra thân phận của ông sửì sao lại nhận ra ông ngoại mình rồi.
Không sai, ông thật là chiến thần còn luân cài trang thành, tưởng đâu có thể lừa được Diệp Niệm Quân.
Lúc này sao ông có thể thừa nhận mình được, vội vàng xua tay: “Cháu bé, cháu nhận nhầm người rồi: “Bà là một bà lão, sao có thể biến thành ông ngoại cháu được.”
Diệp Huyền Tần cười khế, Diệp Niệm Quân chính là bản chất dễ dàng cảm nhận được, đặc biệt là cảm giác đối với huyết mạch của mình, đặc biệt mãnh liệt.
Cậu bé không nhận ra chiến thần Côn Luân mới là lạ đó.
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Quân trách cứ: “Tiểu Quân, nói bậy cái gì vậy chứ.”
“Còn không mau xin lỗi bà cụ đi.”
Diệp Niệm Quân dẩu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không chút tình nguyện: “Nhưng mà bà ấy chính là ông Ỉ ngoại mà”
“Mẹ, sao tới mẹ cũng không nhận ra ông ngoại vậy?”
Từ Lam Khiết vội vàng xin lỗi chiến thần Côn Luân: “Xin lỗi bà, con trai tôi nói bậy rồi.”
Cậu bé mặt không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xin lỗi.
Chuyện này làm cho chiến thần Côn Luân nổi lên _ một trận đau lòng, vội vàng đưa cho Diệp Niệm Quân Ỉ một quả bóng bay: “Cậu bé đừng khóc, bà tăng cho.
cháu một quả bóng bay”