Chương 1127
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên không phải. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay chiến thần Côn Luân sẽ đến ám sát đám tù binh kia, giết người diệt khẩu. Đến lúc đó đích thân anh sẽ ra tay đối phó với chiến thần Côn Luân, ép ông ta phải sử dụng Chiến Vương Đạo. Nếu như ông ta không dùng Chiến Vương Đạo, hoặc là chiêu thức dùng Chiến Vương Đao không đúng, tự nhiên có thể chứng minh được ông ta là giả.”
Độc Lang: “Vâng, em hiểu rồi.”
Căn cứ tạm thời của Kính Lang được thiết lập tại một phòng thí nghiệm bỏ không.
Đám tù binh ám sát thần soái được liệt vào danh sách tội ác tày trời, phạm trọng tội, bị trông giữ cực kỳ nghiêm ngặt.
Gần như cứ ba bước lại có một trạm gác nhỏ, mười bước có một trạm gác lớn, canh gác cẩn mật đến mức con ruồi bay không lọt.
Bóng đêm yên tĩnh, những tù binh kia cũng đã ngủ từ lâu.
Thế nhưng, những cảnh vệ gác cửa vẫn mở to hai mắt, không ngừng nâng cao tinh thần cảnh giác. Tuy rằng, bọn họ đã rất mệt mỏi, thế nhưng vẫn cắn răng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Cũng may không bao lâu sau đó, người thay ca đã tới.
Thủ tục giao ca của bọn họ rất phức tạp, phức tạp đến mức phải mất ít nhất năm phút đồng hồ mới xong việc.
Đó là thời gian giao ca của thủ vệ bình thường, thời gian và thủ tục giao ca của thủ vệ trông coi ngoài cửa nhà tù còn lâu hơn, ước chừng mất đến mười phút.
Thế nên thủ vệ trông coi ngoài cửa nhà tù là người cuối cùng rời đi.
Mà người đến thay ca cho anh ta lại chính là chiến thần Côn Luân. Sau khi thay ca, thủ vệ canh cửa kia kéo lê thân xác uể oải trở về phòng.
Anh ta không vội vã nghỉ ngơi, mà dành thời gian thu xếp hành lý, chuẩn bị chạy trốn. Thật ra anh ta vốn là gián điệp do chiến thần Côn Luân sắp xếp ở Kính Lang.
Lần này anh ta làm trái quy tắc, để chiến thần Côn Luân thay mình canh giữ cửa nhà lao, chắc chắn thân phận sẽ bị bại lộ, chỉ có thể chạy trốn.
Chẳng qua là ngay khi anh ta thu dọn hành lý xong xuôi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên trong phòng.
Nghe thấy tiếng ấy, trong đầu anh ta như có tiếng nổ vang lên.
Móa nó, trong phòng anh ta có người thế mà anh ta lại không hề phát hiện.
Anh ta vội vã xoay người nhìn về phía nơi phát ra tiếng động quát lên: “Ai đấy!”
Bên trong góc phòng, một người đàn ông cao to, vạm vỡ đang đứng đó.
Người đàn ông cao to ấy chính là tướng quân phương bắc, Độc Lang.
Độc Lang đang hút thuốc, thấy anh ta nhìn về phía mình chợt nhếch miệng nở nụ cười: “Chậc chậc, không ngờ nanh vuốt của chiến thần Côn Luân đã kéo dài tới tận Kính Lang rồi cơ đấy. Kính Lang là bí mật quốc gia. Một khi để lộ, tất không tha.”
Nói xong anh ta mạnh mẽ xông lên…
Ngoài cửa nhà tù, chiến thần Côn Luân nhìn đám tù binh trong đó, trên mặt toát ra sát khí nồng đậm.
Một đám rác rưởi, được việc thì ít mà thất bại thì có dư, có chết cũng không hết tội.
Tay ông ta khẽ vung lên, một quả bom khói nhanh chóng rơi khỏi tay áo. Ông ta cầm lấy quả bom rồi ném nó vào trong nhà tù. Nhà tù nhanh chóng chìm trong màn khói dày đặc.
chiến thần Côn Luân gào lên: “Người đâu, nhanh tới đây. Những tù binh này muốn phóng hỏa tự sát. Nhanh tới mở cửa lôi họ ra đi.”
Muốn mở được cửa phòng nhà tù, chắc chắn phải có sự phối hợp của mười thủ vệ.
Chỉ cần cửa nhà từ vừa mở ra, chiến thần Côn Luân sẽ vọt vào, thừa lúc loạn lạc để giết người.
Mười thủ vệ xung quanh đó nhanh chóng chạy tới. Chẳng qua là, sau khi chạy tới bọn họ không hề có ý định mở cửa nhà tù, mà lại vây xung quanh chiến thần Côn Luân, điên cuồng tấn công.
Nguy rồi! Lòng chiến thần Côn Luân chùng xuống.
Ông ta biết, kế hoạch của mình đã bị bại lộ.
Đây là một cái bẫy đã được giăng ra từ trước, chỉ đợi ông ta nhảy vào. Ông ta dứt khoát đưa ra quyết định chạy trốn.
chiến thần Côn Luân vung tay đấm một cú, đánh bay hai thủ vệ, phá vòng vây tạo thành một lỗ hồng muốn tháo chay.
Thế nhưng ông ta mới chạy được vài bước, phía cuối hành lang lại xuất hiện một bóng người.
Con người trong mắt chiến thần Côn Luân nhanh chóng co lại.
Tuy người đang bước đến mặc một bộ quần áo đen, thế nhưng chiến thần Côn Luân vẫn cảm thấy thân hình của người này có chút quen mắt.
Nhưng, cụ thể là đã thấy ở đây ông ta lại không nhớ ra được.
Ông ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, điên cuông tấn công về phía người mặc áo đen.
Người mặc áo đen lập tức vung nắm đấm ra chặn lại.
Rầm!
Hai nắm đấm cứ thế đập thẳng vào nhau, tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức Óc.
Hai người cũng bị lực đánh cho lui về phía sau hai bước.