Chương 1574
Cậu chủ của phái Cổ Mộ sắp không xong rồi. Chết tiết, tên khốn Lê Nhất Sinh lấy ở đâu ra một người trợ giúp đắc lực như vậy chứ
Trong đảm người của anh ta có chiến thắn, thế mà bọn họ lại không thể chịu nổi một đòn trước đối thủ.
Chẳng lẽ người này đã đạt tới trình độ vương giả rồi sao?
Cậu chủ của phái Cổ Mộ nhìn thấy Độc Lang đang đến gần thì hoảng sợ là lên: “Anh… anh đừng qua đây”
“Tôi là cậu chủ của phái Cổ Mộ, còn bố tôi là chưởng môn của phái Cổ Mộ. Nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì bổ tôi sẽ không nương tay với anh đâu.”
Độc Lang: “Thật trùng hợp, tôi đang tìm bố của anh để tính số đây
Anh tà tát một cái vào mặt cầu chủ của phái Cổ Tên cậu chủ đó bay ngược ra sau rồi rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh không có chút động tĩnh gì.
Độc Lang lại nhìn nhóm người mặc đồ vest đen bằng ánh mắt hung dữ
Nhóm người mặc vest đen lập tức rùng mình số
Tên ngốc này đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc trong hãi. lòng họ.
Độc Lang nói: “Trở về nói với chưởng môn của mấy người là tôi đến chỗ khảo nghiệm võ học chờ ông ta.”
“Nếu ông ta không tới thì tôi sẽ ra tay với con trai của ông ta.”
“Vâng vâng.”
Đám người mặc đổ vest đen lập tức tản ra.
Sau khi lên xe và xác nhận rằng đã an toàn thì nhóm người mặc đồ vest đen lại bắt đầu lên mặt “Anh chờ đó, người của phái Cổ Mộ sẽ không tha thứ cho mấy người đầu “Tôi khuyên mấy người hãy thả cậu chủ của chúng tôi đi, nếu không mấy người chết chắc”
“Lê Nhất Sinh, nếu anh dám tìm người âm mưu chống lại chúng tôi thì anh sẽ bị trừng phạt đến chín doi.”
Độc Lang giả vờ đuổi theo thì ngay lập tức nhóm người mặc đó vest đen bỏ chạy.
“Một đám chết nhát” Độc Lang khinh bị chửi rủa, rồi ném người đàn ông của phái Cổ Mộ đang bất tỉnh vào thùng xe.
Họ tiếp tục tiến về địa điểm thi võ thuật thống nhất.
Lê Nhất Sinh lo lắng nói: “Anh Diệp, chắc là anh vẫn chưa biết chuyện này”
“Chưởng môn phái Cổ Mộ rất cưng chiều đứa con này. Nói rằng nếu ông ta ngậm trong miệng thì sợ tan chảy còn nâng trong tay thì sợ rớt là không hề nói quá chút nào đầu.
“Bây giờ chúng ta đánh bị thương con trai của ông ta nên chắc chắn ông ta sẽ dốc hết toàn lực để đối phó với chúng ta.”
“Tốt hơn hết là chúng ta nên thả anh ta đi thì hon…”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Đừng lo lắng, tôi làm gì cũng có chừng mực cả ” Anh không tiếp tục giải thích rõ rằng anh là Thần
Soái. Vì dù sao anh nói thì Lê Nhất Sinh cũng không tin.
Đợi khi đến địa điểm thi thống nhất võ thuật thi anh sẽ tự mình chứng minh thân phận.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến nơi.
Nơi thi đấu là một khu rừng tự nhiên với diện tích rộng lớn, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy điểm cuối cùng là ở đâu.
Văn phòng đăng ký ở bên ngoài cũng đã chật kín người đứng chen chúc nhau. Hầu hết những người xem là những võ giả xã hội.
Còn có một số võ sĩ trẻ, lẽ ra bọn họ được tham gia khảo thí võ công, nhưng lại bị bốn môn phái lớn loại mất tư cách dự thi.
Họ nhìn vào trường thi với vẻ mặt đầy khao khát.
Tuy nhiên nếu bốn môn phái lớn còn tồn tại thì cả đời này có thể họ sẽ không bao giờ được thi đấu nữa.
Gần văn phòng đăng ký.
Có căn phòng chuyên dành đề nghĩ ngợi.
Trong phòng nghỉ ngơi hôm nay đều là các giám khảo.
Thành phần ban giám khảo năm nay đều giống như mọi năm, họ đều là chưởng môn của bốn môn phải lớn.
Cả bốn người đều mặc trang phục cổ trang, tiền phong đạo cốt cực kỳ uy nghiêm,
Cuộc thi sắp bắt đầu.
Bốn vị giám khảo đều là những người đứng đầu bốn môn phái lớn, bước ra khỏi phòng nghỉ.
Ngay lập tức đám đông khán giả xung quanh đổ dồn nhìn về phía họ bằng ánh mắt ghen tị hoặc giận dū.
Ghen tị là vì họ là những người đứng đầu trong giới võ thuật và quản lý kì thi võ thuật thống nhất, oai phong như rồng như phượng.
Tức giận là vì nhóm người này đã thao túng kì thi võ thuật, khiến nhiều thí sinh con nhà nghèo không thể tham gia kì thi võ thuật thống nhất và làm tổn hại đến con đường công danh của nhiều người.
Người phụ trách ở quấy đăng ký lần này là Bánh
Nướng.
Bánh Nướng là người của phái Cổ Mộ
Tuy nhiên, vì tin chắc rằng Diệp Huyền Tần là “thần tiên” nên trong lòng anh ta luận trung thành với Diệp Huyền Tần.