Chương 1085
Cái gì!
Diệp Huyền Tần run lên một cái, làm rơi điều thuốc xuống mặt đất.
Đại đội trưởng Cương Đạo Liên – Mã Quân – đã bị xử bắn như một kẻ đào ngũ?
Liên đội đầu tiên anh phục vụ là Cương Đạo Liên.
Anh và những người lính của Cương Đạo Liên đã vào sinh ra tử, thiết lập nên một tình bạn không thể phá vỡ.
Đặc biệt là đại đội trưởng Mã Quân cùng Diệp Huyền Tần lại càng là như anh em ruột thịt.
Mã Quân đã không ít lần quan tâm đến Diệp Huyền Tần, thậm chí có lần Diệp Huyền Tân bị kẻ thù bao vây và đàn áp, Mã Quân đã liều mình xông vào doanh trại địch mà giải cứu Diệp Huyền Tân.
Người đàn ông cả đời trung thành với đất nước và sẵn sàng hy sinh lại trở thành kẻ đào ngu?
Diệp Huyền Tần thà tin rằng trên đời này có ma còn hơn. “Đây chắc chắn là một vụ án oan!” Diệp Huyền Tần nghiến răng nghiến lợi nói: “Là kẻ nào đã kết tội đại đội trưởng Mã là kẻ đào ngũ!
Tôi nhổ vào!
Độc Lang không hề do dự mà quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần. “Đã bị định tội bởi Bắc Chiến Vương trấn giữ Tỉnh Đông Tam.”
“Mà tên Bắc Chiến Vương này là một thành viên của gia tộc Thượng Quan.”
“Hiện giờ em thực sự nghi ngờ rằng vì mục đích trả đũa nên Bắc Chiến Vương mới hãm hại đại đội trưởng Mã.”
“Toàn bộ miền Bắc đều nằm trong sự quản lý của em, bao gồm cả Tỉnh Đông Tam.”
“Em cũng đáng trách vì sự giám sát kém cỏi của mình lần này. Xin Thần Soái hãy trừng phạt tôi.”
Lại là gia tộc Thượng Quan
Tay của Diệp Huyền Tần siết chặt, vậy mà lại thật sự bóp nát tách trà và khiến bột phấn văng khắp nơi. “Vốn dĩ muốn điều tra rõ ràng về thân thế thật sự của Lam Khiết trước, rồi sau đó mới tấn công gia tộc Thượng Quan.”
“Nhưng hiện giờ xem ra tôi đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của gia tộc Thượng Quan rồi.”
“Thế thì tôi sẽ giải quyết các người trước vậy.”
Anh liếc nhìn Độc Lang: “Đứng dậy đi, chuyện này không thể trách cậu được.”
Độc Lang vẫn còn tự trách: “Anh, em…” Diệp Huyền Tần: “Tôi bảo cậu đứng dậy.”
“Nếu cậu thực sự hối lỗi thì hãy tự tay trả thù cho đại đội trưởng Mã!”
Độc Lang ngay lập tức tuyên bố: “Anh ơi, anh an tâm đi.”
“Em sẽ đích thân đem đầu của Bắc Chiến Vương về để an ủi vong linh đại đội trưởng Mã trên trời.”
Diệp Huyền Tần mở chiếc hộp gỗ. Di vật bên trong hộp gỗ vô cùng cũ kỹ.
Một bức thư nhà ố vàng, một vài bức tranh về các con của anh ấy, và những món đồ chơi mà anh ta đã chuẩn bị cho bọn trẻ. Diệp Huyền Tần cầm lấy Hoàng Hạc Lâu mà không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Còn có một số tiền lẻ anh ta đã cất giữ. Thứ giá trị nhất chỉ có Hoàng Hạc Lâu.
Nhớ năm ấy, Mã Quân là một lão làng hút thuốc nổi tiếng trong quân đội, ngoại trừ trên chiến trường ra thì bình thường anh ta luôn cầm điếu thuốc trong tay.
Hầu như tất cả mọi người trong liên đội đều biết rằng trong bộ sưu tập của Ma Quân có một bộ Hoàng Hạc Lâu mà ngay cả những người đứng đầu bộ cũng thèm muốn.
Tuy nhiên, Mã Quân lại chưa bao giờ chia sẻ chúng.
Anh ta nói, đợi đến ngày biên giới thật sự bình yên thì anh ta mới có thể lấy ra để chia vui cùng anh em.
Chỉ tiếc là anh ta chưa thể đợi được đến ngày đó thì đã bị kẻ gian hãm hại. Diệp Huyền Tần phát hiện có một tờ ghi chú được dán trên hộp thuốc lá.
Anh mở tờ giấy ra, nhìn những ký tự lớn trên đó mà nước mắt chợt rơi như mưa. “Tôi đã sớm mong đợi ngày này, ha ha.”
“Các đồng chí, hãy cùng hút thuốc đi!”
Diệp Huyền Tần thận trọng mở hộp thuốc lá, châm một điều thuốc rồi mạnh mẽ rít vào, nhưng anh vẫn không ngăn được nước mắt. “Đại đội trưởng Mã, xin lỗi, anh đã lỡ mất mong ước rồi.”
Điều mà đại đội trưởng Mã mong đợi là mình sẽ chết vì đất nước và chết trên chiến trường.
Nhưng cuối cùng anh ta lại chết trong tay một kẻ gian ác!
Một người đàn ông thô kệch nư Độc Lang cũng không kìm được nước mắt khi nhìn thấy mảnh giấy.
Anh ta cũng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, nghiến răng nói: “Đại đội trưởng Mã, đừng lo lắng, tôi sẽ không lãng phí điếu thuốc này của anh.”
“Hãy cho tôi thời gian năm năm, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh một biên giới bình yên!”
Diệp Huyền Tần: “Trước khi đánh giặc bên ngoài thì nhất định phải giữ bên trong an ổn. Đi thôi, theo tôi đi diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh Bắc Chiến Vương này.”