Chương 1672
Tia kình khí cuối cùng trong thân thể đã bị hút khô, bốn vị lão tổ Tuyệt Điện đã bị hư nhược đến không thể tưởng tượng được, bốn người khó khăn chống đỡ, ngồi xuống, sau đó tự đánh đứt gân mạch của bản thân.
Bốn vị lão tổ Tuyệt Điện, ngã xuống ngay tại trận.
Mặc dù đã chết đi, nhưng cơ thể của bọn họ vẫn duy trì tư thái ngồi thiền vững chắc như cũ, đôi mắt khẽ hé, gương mặt thật bình yên.
Diệp Huyền Tần thương tiếc Đại Hạ đã mất đi bốn vị cường giả Tuyệt Điện, châm lên bốn điếu thuốc, cắm trước trước mặt bốn người họ.
Độc Lang nói: “Anh, làm sao mà phải tôn tôn trọng với bọn họ như thế chứ “Bọn họ tấn công chính phủ và có ý đồ soán ngôi của một triều nào đó, tội đáng chết vạn lần.”
“Căn cơ của mấy người chúng ta đều đã bị hao tổn rồi, suýt chút nữa anh đã bị mất mạng ở dưới vực sâu vạn trượng rồi, nguyên nhân cũng đều là do bọn họ.”
“Theo như tôi thấy, chúng ta cần phải đem thi thểcủa bọn họ treo ở trên cổng lớn của quốc phủ, cảnh cáo răn đe.
Diệp Huyền Tần khoát tay nói: “Không thể “
“Bốn người chủ là có lý niệm bất đồng với lão quốc chủ mà thôi, bọn họ vẫn rất quan tâm đến Đại Ha.”
“Thậm chí còn vì bảo vệ cho Đại Hạ không rơi vào tay bọn người chuyên làm việc xấu, bọn họ còn tự làm cho căn cơ nổ tung.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy, một chút kình khí mà bọn họ tặng cho tôi này, sẽ bảo vệ được cho tôi một mạng.
Độc Lang cái hiểu cái không: “Được rồi, đều nghe theo anh.”
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.
Có được bản đồ về ngọn núi Thần mà bốn vị lão tổ Tuyệt Điện tặng cho, những bước tiếp theo của bọn họ trở nên dễ dàng và thoải mái hơn nhiều.
Chỉ có điều, nơi đây đa số là núi non trùng điệp, rừng rậm hoang dã toàn cỏ dại, địa hình tương đối phức tạp, đi đứng thật sự rất tốn sức lực.
Thời điểm đi đến một khu rừng rậm hoang dã, ông cụ Sở đột nhiên dừng bước chân lại, chửi thề một câu: “Con mẹ nó”.
Chuyện gì vậy?
Mọi người đều đồng loạt trở nên cảnh giác dừng bước chân lại, dò hỏi ông cụ Sở. Ông cụ Sở vươn tay chỉ về phía trước: “Mấy cậumau nhìn xem, kia là cái gì!”
Mọi người lập tức thuận theo hướng mà ông cụ Sở đang chỉ nhìn về phía bên đó.
Lại nhìn thấy ở trên cây đại thụ phía trước, có một khối thi thể bị treo lên.
Khối thi thể lúc này đã bị treo ở trên đó một khoảng thời gian rồi, đã trở nên nổi mốc và có mùi hồi, thậm chỉ trên người còn có giòi bọ đang nha lúc nhúc.
Thi thể chảy nước ra khiến cho mặt đất bị thấm nước một mảnh lớn.
Ngũ phương của đối phương bị bóp méo, có máu chảy ra từ hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng, đôi mắt tức giận trừng trừng, đầu lưỡi rũ ở bên ngoài, khuôn mặt dữ tợn khủng bố.
Thế nhưng đảm người này lại không hề có chút ý sợ hãi nào.
Đám người đã đạt tới được cảnh giới võ sĩ như bọn họ, giết người như ma, làm sao có thể sợ một khối cơ thể này chứ.
Độc Lang đùa cợt nói: “Ông cụ Sở, ông thật đúng là càng sống càng trở nên nhất gan mà.”
“Chẳng qua chỉ là một đống thịt thối, có gì mà phải sợ hãi chứ.”
Ông cụ Sở nói: “Cậu thì biết cái gì chứ?”
“Vừa rồi tôi rõ ràng đã nhìn thấy con người của khối thi thể này đã cử động một chút.”
Độc Lang nói: “Tôi thấy ông đang nói lung tung thìcó.”
“Con mẹ nó cái tên này không chết được đến nửa năm thì cũng phải được ba bốn tháng rồi, con người cũng đều sắp thối rữa hết cả rồi, làm sao mà có thể động đậy chứ.”
“Liệu có phải là xác chết vùng dậy không?” Chiến thần Côn Luân cũng cười theo phụ họa: “Cho dù là xác chết vùng dậy thì có làm sao chứ hả?”
“Ông đây có thể dễ dàng nghiền chết bọn họ.”
Diệp Huyền Tần cau mày nói: “Tình huống không ổn rồi, trên người cái tên này có ám khí rất nặng.
Diệp Huyền Tần vừa nói “tình huống không ổn” đám người này mới không thể không bắt đầu trở nên chú trọng hơn, gương mặt hiện lên đầy sự thận trọng.
Diệp Huyền Tần móc Thiên La Thập Tam Châm, quăng về phía khối thi thể bị treo cổ kia.
Châm bạc vừa đâm trúng sợi dây thừng thắt cổ, sợi dây thừng thắt cổ liền nứt ra, khối thi thể té rớt trên mặt đất. Diệp Huyền Tần hướng về phía khối thân thể kêu gọi đầu hàng: “Thần Soái ở đây, thấy Thần Soái còn không mau mau quỳ xuống.”
Mọi người chỉ cảm thấy một màn này rất khôi hài buồn cười, Thần Soái thế nhưng lại thật sự hạ lệnh cho một khối thi thể quỳ xuống với anh…
Diệp Huyền Tần nói: “Nhìn thấy Thần Soái không quỳ xuống, giết chết không tha.
“Chiến thần Côn Luân, thiêu đốt cậu ta.”
Đã rõ!
Chiến thần Côn Luân từng bước từng bước tiến lại gần thi thể kia, lấy ra một cái bật lửa, chuẩn bị thiêu đốt thi thể kia.
Chưa bao giờ nghĩ răng, Thời điểm chiến thần Côn Luân vẫn còn cách cậu ta hơn mười mét, thi thể bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhanh chân bỏ chạy.
Thịt thối trên người anh ta còn đang không ngừng rơi xuống trên mặt đất, ghê tởm đến cực điểm.