Chương 1357
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi. Gia đình này quả thực có chút kì lạ.
Bà lão di chuyển linh vị để ra một vị trí trống, rồi sau đó từ trong lòng Độc Lang đem hũ tro cốt qua, đặt vào vị trí trống đó.
Xem ra, bà lão sớm đoán được hũ tro cốt này là của con trai bà rồi.
Độc Lang cẩn thận hỏi: “Anh, sao anh đột nhiên quan tâm đến những linh vị này vậy.”
Diệp Huyền Tần cân nhắc một chút nói: “Độc Lang, cậu hãy thử sờ mấy chữ trên linh vị kia đi.”
Hửm? Độc Lang ngốc không thể đoán ra được, có điều vẫn đi làm theo lời Diệp Huyền Tần nói.
Tay anh ta vừa mới chạm vào chữ trên linh vị, liền bị giật trở lại.
“Sao lại như vậy? Em mới đụng vào những dòng chữ đó, não lập tức trở nên trống rỗng và mất ý thức.”
“Cảm giác…Cảm giác những chữ này có thể ảnh hưởng đến não của em vậy.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Không sai.”
“Bên trong những chữ này còn lưu lại ý chí của cường giả.”
“Ý chí còn sót lại của đối phương đủ để ảnh hưởng đến chúng ta, có thể tưởng tượng được ý chí và thực lực của cường giả đó mạnh đến cỡ nào.”
Gì?
Độc Lang trợn tròn mắt: “Anh, nhưng mà anh là cường giả cấp Vương, đến anh cũng chịu ảnh hưởng của lực ý chí còn sót lại hay sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Độc Lang tặc lưỡi: “Ôi trời đất ơi, rốt cuộc đối phương mạnh cỡ nào chứ?”
“Chắc đây không phải là ‘Tuyệt điện cường giả chỉ tồn tại trong tiểu thuyết chứ.”
Diệp Huyền Tần hít thở sâu: “Không rõ lắm, bởi vì từ xưa đến nay, không ai chắc chắn ‘Tuyệt điện có thực sự tồn tại”
“Có điều, thực lực của sư phụ Bách Phát Ông của anh, mặc dù không vượt qua vương giả, nhưng cũng là đứng đầu vương giả của một trong những số vương giả khác.”
“Bỏ đi, chuyện này từ từ điều tra. Việc cấp bách hiện giờ là phải đi tiễn các liệt sĩ kia trước.”
Được.
Độc Lang điều chỉnh tốt cảm xúc và hướng về phía bà lão cúi đầu chào. “Bà lão, tôi là chỉ huy của Vương Vĩ.”
“Là tôi không chăm sóc tốt cho Vương Vĩ, hại ngài người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“Ngoài ra, là kiểm tra công tác chính trị của tôi không tốt, khiến con trai duy nhất của ngài cũng lên chiến trường…”
Bà lão thở dài: “Haizz, nhóc, chuyện này không trách cậu.”
“Là tôi kiên trì muốn Vĩ lên chiến trường.”
“Tại sao?”
Độc Lang không hiểu nói: “Gia đình bà chỉ còn lại một mình Vương Vĩ là nam để nối dõi tông đường, tại sao vẫn đưa cậu ta đi chiến trường.”
Ở Đại Hạ, việc nối dõi tông đường là điều rất quan trọng.
Một gia đình, bắt luận phải trả giá như thế nào đều bắt buộc có một con trai.
Nhưng bà lão lại đưa người con trai duy nhất trong nhà đến chiến trường, có chút không hợp lí.
Bà lão nói: “Ông ngoại, bố và các anh em của Vĩ đều ở trên chiến trường mất tích hơn mười năm.”
“Tôi muốn Vĩ đi tìm bọn họ, đem bọn họ trở về đây cho tôi một giải đáp”
“Tôi muốn bọn họ phải chính miệng nói với tôi, tại sao nhiều năm như vậy đều không trở về xem tôi một chút, tại sao để lại chúng tôi cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau!”
Độc Lang nói: “Linh vị của bọn họ đặt tại nhà của bà, bà chắc nên hiểu được, bọn họ đã anh dũng hi sinh rồi.”
Bà lão lại dứt khoát nói: “Không cói”
“Tôi dám khẳng định bọn họ vẫn còn sống”
“Hơn nữa, nếu đúng là hi sinh rh tại sao chỉ thấy linh vị mà không thấy tro cốt?”
Độc Lang vẫn muốn nói gì đó, Có điều bị Diệp Huyền Tần ngăn lại rồi.
Anh nghĩ rằng, cách nói của bà lão không nhất định là sai.
Bách Phát Ông rất thần bí, vậy những người bên cạnh ông ta cũng nhất định không đơn giản.
Chuyện này nước rất sâu, bọn họ là chết hoặc là sống, thật không dám chắc.
Mặc dù, bà lão tin rằng bố và chồng mình chưa chết, Nhưng cái chết của Vĩ lại là sự thực, cũng khiến cho bà ấy cực kỳ đau khổ.