Chương 687: Kẻ giết người hàng đầu tỉnh
Hà Sơn bùng nổ Diệp Huyền Tân: “Không sao, không cần phải cảm ơn”
Tên đầu nấm chỉ vào Diệp Huyền Tân, tức giận hét lên: “Chú à, chính là tên khốn nạn đó đã đánh cháu, anh ta chính là người đòi tước đi danh hiệu đại sư của chú.”
Trần Phi Hảo nhìn Diệp Huyền Tân, ánh mắt đầy thất vọng: “Dáng người gầy còm, bước chân nhẹ nhàng, hơi thở yếu ớt, chỉ là một tên võ giả bình thường mà thôi”
“Đối phó với loại này là sự sỉ nhục đối với chú: “Thôi thôi, cậu thanh niên, cậu tự móc mắt, cần đứt lưỡi mình rồi cút ra khỏi nơi này đi, tôi ra tay với cậu thấy nhục nhã lắm”
Diệp Huyền Tân mỉm cười: “Chỉ sợ ông không có cơ hội ra tay thôi!”
“Một thẳng oắt con không biết điều” Trần Phi Hảo lạnh lùng đáp: “Cậu đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi đúng không?”
Tử Hàm đứng lên, nói: “Đợi ông bước qua xác của tôi đã rồi hãng tính đến chuyện đối phó với bạn nhỏ Diệp”
Trần Phi Hảo lắc đầu thất vọng: “Haiz, con người quý ở chỗ tự biết mình”
“Tử Hàm à, ngay cả điều này ông cũng không có, thế này thì con đường võ đạo làm sao lâu dài được.”
“Thôi được rồi, ông đã khăng khăng muốn chết như vậy, tôi sẽ tác thành cho ông”
“Lần trước tôi vẫn còn nể mặt mà ra tay nhân từ, lần này đừng trách tôi độc ái Nói xong, ông ta như một con hổ dữ xuống núi, xông đến tấn công Tử Hàm!
Tử Hàm cũng lao lên, hai bên lại một lần nữa giao chiến.
Trong lòng Trần Phi Hảo mừng thầm, bây giờ sức mạnh của Tử Hàm thậm chí còn không bằng như trước.
Lần này, nhất định phải giết!
Trần Phi Hảo càng đánh càng mạnh, dồn Tử Hàm lui về sau khiến cho bước chân của ông ta hơi hỗn loạn.
Cuối cùng, Trần Phi Hảo nhân cơ hội đấm vào ngực Tử Hàm một cách tàn nhẫn.
Cú đấm lần này của ông ta phát huy hết toàn lực, tin chắc sẽ có thể đánh chết Tử Hàm.
Nhưng vào lúc đó, đột nhiên xảy ra sự thay đổi Tử Hàm không né tránh, ngược lại ông ta giơ tay ra chặn lấy nắm đấm của Trần Phi Hảo.
Trần Phi Hảo xanh mặt, đồng tử co lại.
Tử Hàm lại có thể chặn được nằm đấm của mình… Khốn kiếp, sức mạnh của ông ta sao có thể đột nhiên tăng lên nhiều như vậy!
Trần Phi Hảo vội vàng thu nắm đấm, nhưng không ngờ tay Tử Hàm kẹp chặt lấy tay ông ta.
Ông ta tuyệt nhiên không thể thu tay lại, thậm chí cử động cũng không xong, “Việc lớn không ổn” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Trần Phi Hảo.
Không đợi ông ta hoàn hồn, Tử Hàm dùng tay đánh một chưởng về phía Trần Phi Hảo.
Một chưởng này đánh ngay ở bụng dưới Trần Phi Hảo.
Cơ thể ông ta bay lên không trung, đập mạnh vào trần nhà.
Trần nhà bị đập vỡ, ông ta lại rơi mạnh xuống đất, nôn ra đây máu!
Cả căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
Mọi người đều trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn Tử Hàm.
Bọn họ đều có thể thấy sức mạnh vừa rồi của Tử Hàm phải mạnh lên gấp ba lần!
Chẳng lẽ… Những gì Diệp Huyền Tần vừa nói đều là thật, chỉ là Tử Hàm bị tổn hại huyệt thiên khiếu, cho nên không cách nào phát huy được hết toàn bộ sức mạnh của mình!
Diệp Huyền Tân đã chữa khỏi bệnh cho Tử Hàm!
Đây mới là sức mạnh thật sự của kẻ giết người hàng đầu của tỉnh Hà Sơn!
Hoàn toàn đã đánh bại Trân Phi Hảo = Trần đại sư!
Sức mạnh thật sự của Tử Hàm còn khủng khiếp hơn cả của tông sư!
Kẻ giết người hàng đầu của tỉnh Hà Sơn, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng này!
Tử Hàm nhìn bàn tay của mình, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ khó tin… Chính bản thân ông †a cũng không ngờ, Diệp Huyền Tân có thể giúp mình quay lại trạng thái đỉnh cao chỉ bằng một chiếc kim châm cứu nho nhỏ!
Cảm giác này đã quá, ha ha!
Trần Phi Hảo kinh hãi nhìn Tử Hàm, nghiến răng nghiến lợi: “Sao có thể, sao có thể như thế được!”
“Mười năm trước, rõ ràng tôi đã phá hỏng huyệt thiên khiếu của ông, sao cậu †a có thể chữa khỏi chỉ bằng một kim châm cứu!”
Tử Hàm ngay lập tức nổi Tên khốn nạn, mười năm trước ông cố ý phá hỏng huyệt thiên khiếu của tôi sao?”
“Tôi không thể nào bùng nổ sức mạnh, tất cả là tại ông ư?”
“Đáng chết! Cho dù ông có chết cũng không thể khiến tôi nguôi giận”
Tử Hàm muốn giết chết Trần Phi Hảo!
Trần Phi Hảo gào lên: “Tôi không phục, tôi không phục!”
Tử Hàm: “Không phục ư? Được thôi, bây giờ đứng lên, chúng ta đánh tiếp”
“Lần này, ký giấy sinh tử!”
Trần Phi Hảo nói: “Bại dưới tay kẻ giết người hàng đầu của tỉnh Hà Sơn, tôi tâm phục khẩu phục”
“Điều tôi không phục là, tên họ Diệp đó có tư cách gì mà dám tước đi danh hiệu đại sư của tôi chứ”
“Cậu chỉ là một kẻ hèn nhát, chỉ dám đứng sau người khác để cầu xin sự bảo vệ!”
“Cậu chỉ là một tên cáo giả oai hùm!”
“Cậu dám bước ra đây không, tôi với cậu đấu một trận! Nếu như tôi thua, tôi sẽ tự mình tước bỏ danh hiệu đại sư!”