Gấp vội mảnh giấy mỏng manh nhét vào tay thằng nhóc đó. Phía trước anh đang chau mày không hiểu chuyện gì, anh vừa quay sang đưa thẻ để thanh toán tiền cô đứng dậy chạy thật nhanh theo dòng người phía trước phút cuối khi rời xa chỉ kịp ngoảnh đầu lại nhìn thoáng bóng dáng của anh. Nhưng không sao, gương mặt anh, bóng dáng anh vốn đã in sâu vào cô rồi mãi mãi không sao phai nhòa được…
Vừa lúc thang máy đang mở chen vào dòng người đông đúc khi cửa thang máy dần dần đóng lại chỉ còn khe hở nhỏ.Ánh mắt cô nhìn thấy anh mắt anh dường như đã thấy cô, giọt nước mắt rơi vô thức như thế mà không thể kìm lại được nữa…
– Cho em ra trước, cho em ra trước với….
Cô cố chen lấn xô đẩy dòng người vội vã thoát khỏi than máy phía sau vệ sĩ hô hoán không ngừng, ngày hôm đó cả trung tâm thương mại náo loạn cả lên vì đám người của anh.Cô nép người vào góc tường thật nhanh bỗng dưng có bàn tay bịt miệng cô, ôm cô lại.. cũng là lúc đám vệ sĩ đi tới…
– Im lặng tôi sẽ giúp cô…
Anh ta ôm cô người ngoài nhìn vào sẽ tưởng 2 người đang hôn nhau hôn nhau.Cô nín thở nhắm mắt vì sợ bị phát hiện, nép mình vào anh ta cho đến khi đám vệ sĩ rời khỏi đây…
– Đến lúc đi rồi…
Chưa kịp định hình anh ta là ai. Anh ta lôi em đi thật nhanh ra phía trước…chiếc xe màu đen đang được mở cửa sẵn làm cô khựng chân lại…
– Tại sao tôi phải đi theo các anh? Bỏ tôi ra! (cô vùng vẫy khỏi cánh tay anh ta)
– Trần Nhã Vy..
Anh ta gọi họ tên cô rồi đẩy mạnh cô vào xe. Chiếc cửa ngay lập tức đóng mạnh lại, phía trước cô là hình bóng của Khải Minh đang đứng thở hụt hơi khụy xuống cố tìm kiếm trong vô vọng. Anh điên tiết la hét mặc kệ dòng người xung quanh đang nhìn anh nghĩ anh là thằng điên! Nếu nói nỗi đau của anh bây giờ có thể viết thành lời, thì có lẽ anh không phải là Phương Khải Minh nữa…
Cô đưa tay lên tấm kính sờ vào nó giống như đang chạm đến anh từ xa.
– Xin lỗi, em yêu anh!
Trên xe, gồm 6 người đàn ông đeo kính đen, ngồi giang rộng hai chân ra đầu ngẩng lên cao hướng về phía cô..
– Cô không thắc mắc chúng tôi là ai à?
– …(cô vẫn khóc khi nghĩ về anh)
– Cô đúng là gan to…giờ thì tôi biết lý do vì sao cô Tuyết Liên hận cô đến vậy? quả là tâm hồn sắt đá!
Cô ngước mặt lên đôi mắt sưng húp cô trừng rồi liếc nhìn anh ta đúng là người của Trình Tuyết Liên tất cả cô ta đã theo dõi từng bước chân của cô…người đàn bà mưu mô không ngừng! Đời tôi đã khổ lắm rồi, nếu có khổ thêm một
chút cũng không sao!
– Sống cuộc sống bình thường cô lại không muốn, cô lại cứ muốn dấn thân vào cuộc sống của họ làm gì? Dân Mafia làm gì có hạnh phúc?
Xe dừng lại phía trước là căn biệt thự lớn đầy vệ sĩ canh gác. 1 phút sau khi xem camera có phải người của họ không thì cánh cửa mới được kéo lên…xe dần được chạy vào bên trong. Trình Tuyết Liên gốc gác sống ở đây chứ không phải Singapore, còn Phương Khải Minh đã định cư ở Singapore nên cơ ngơi ở Singapore mới khiến người ta phải choáng ngợp!
– Trần Nhã Vy??? (thằng gác cổng lại gọi họ tên cô)
– Đúng rồi!
– Chạy vào!
Đúng phong cách dân Mafia…vào đến đây cô cứ nghĩ là đến cửa chính nhưng ai ngờ xe chạy vòng theo hướng sâu bên trong như cái mê cung dài lê thê. Xe dừng lại lòng cô nôn nao thấp thỏm điều gì đó cô sắp được gặp con, sắp rồi!
– Mời đi theo lối này..
Tiếp tục họ dẫn cô đi sâu vào bên trong trần nhà treo đèn chùm to sáng hết cả lối đi…
Đứng trước căn phòng rộng lớn thằng lính đưa cái mặt vào khung để nhận diện khuôn mặt.Tiếng kêu “Tít Tít” cửa tự động mở dần ra tim cô như chết lặng khi thấy Bà bảo mẫu ngồi trên salong đang cầm bình sữa cho Khải An bú…..
– Khải…An…!!!
Nhìn thấy con mà tim cô như ngừng đập…
Mắt cô chỉ thấy hình bóng con, cái má bụ bẫm đôi mắt lót mí, má lúm đồng tiền.
– Cản nó lại…không được vào!!! (giọng Trình Tuyết Liên hét lên làm cô giật mình)
– Bỏ ra…bỏ tôi ra… Khải An ơi…mẹ tới đây!
Nghe tiếng mẹ bỗng Khải An hướng mắt về phía cô, mặt con mếu máo nhìn xót xa quá, con khóc thét lên ánh mắt cứ nhìn về cô.. tình cảm mẹ con thật thiêng liêng, chỉ cần nghe giọng nói của mẹ cũng đủ nhận ra là mẹ tiếng khóc của con..
Cô vùng vẫy trong vòng tay của tụi vệ sĩ,cố giữ cô lại nhưng vẫn không nổi sự vùng vẫy của cô. Thân xác yếu đuối hôm nay cảm giác có thể giẫm nát tất cả, cô đau đớn khi đứa con chính mình đẻ ra lại đang nằm trong vòng tay kẻ xa lạ khác…
– Thả tao ra, thả tao ra…tôi hận bà, tại sao lại đối xử với mẹ con tôi như thế, bà không có trái tim à? (mắt cô nhìn Bà bảo mẫu gào thét vì uất ức trong lòng)
Bà ta không dám đối diện cô, cho dù mỗi người có một hoàn cảnh, có lý do riêng gì đi nữa khi đụng đến con cô, chẳng thể tha thứ được nữa.Cô khụy gối xuống, bò lại trước mặt cô ta…
– Em xin chị, thả Khải An ra…lỗi lầm là ở chúng ta, lỗi là ở em. Nếu chị muốn hành hạ muốn trả thù em xin chị cứ trừng phạt em đi. Con nít không có tội, nó có tội tình gì đâu? Em làm em chịu, xin chị buông tha cho con em!
– Mày cũng chịu quỳ lạy trước mặt tao à tao bắt cóc con mày? vốn dĩ là của tao thôi, tao xin mày đừng ngậm máu phun người!
– Chị không bắt cóc? Đó là con của em mà…
Cô ta nhìn cô cười đắc thắng, dường như cô càng đau khổ thì cô ta càng thấy hạnh phúc… Cô ta đưa tay phải ra, người bên cạnh đưa tờ giấy gì đó. Đọc nó cô ta cười khẩy đầy khinh bỉ!
– Có lẽ mày đã quên…à không, chắc chắn mày không muốn nhớ. Mày biết đọc chữ mà đúng không?
Cô ta giơ tờ giấy a4 trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên dòng chữ của năm xưa: “HỢP ĐỒNG MANG THAI HỘ” bầu trời sụp đổ trước mắt cô…
– Ngay từ đầu, chúng ta gặp nhau là vì cái hợp đồng này. Mày chấp nhận Đẻ thuê cho vợ chồng tao…Bây giờ đến lúc mày sinh con ra rồi, thì tao mang con đi đúng như thỏa thuận. Vậy tao hỏi mày…tao làm đúng hay sai?
Toàn thân cô bắt đầu run lên vì sợ hãi. cô còn nhớ như in các điều khoản hộp đồng, đọc đến điều 8 nước mắt cô rơi.. “8. Khi sinh con xong phải rũ bỏ tất cả, không quay lại đòi con, không được khóc lóc “
– Ngay từ đầu, mày đã sai hoàn toàn. Mày vẫn còn trinh tiết, mày quyến rũ chồng tao, mày trốn chạy qua Singapore ăn ngủ với chồng tao, mày nghĩ kĩ lại đi Vy, tao có nói sai điều gì không? Mày làm tao mất đi tất cả, vậy là tao xảo trá độc ác hay là mày?
Đôi mắt cô nhòe đi…những điều cô ta nói không sai. Cho đến thời điểm này cô ấy không sai. Người sai là cô, tại sao lại phải lòng trước anh, sao lại rung động để yêu anh…
Cô ta quăng từng xấp tiền vào mặt cô tiền bay bay rơi trước mắt cô…trong sự tủi nhục đau đớn!
– Đây là 1 tỷ, 500 triệu kết thúc hợp đồng sau khi mày sinh con, 500 triệu nữa vì mày sinh con trai. Chẳng phải mày vì tiền sao? Thì đây chính là số tiền mày hưởng được…nhặt từng tờ lên đi để cảm nhận được công sức 2 năm qua đi Vy Vy! Cô bé sinh viên…
Nhìn đống tiền trên sàn màu trắng, tay cô nắm chặt cào lên gạch men đau đớn, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Suy cho cùng, cho đến giờ phút này…cô chỉ là một kẻ Đẻ Thuê vô tình lạc vào thế giới của họ. Cô gái 20 tuổi non nớt cứ nghĩ có bầu rồi tới ngày sinh con sẽ được một số tiền lớn, ấy vậy mà cô không thể biết được rằng…để sinh con ra cô phải trải qua biết bao hy sinh…đau đớn… hạnh phúc. Cảm nhận bao điều to lớn, to lớn đến mức không gì có thể sánh được, vậy thì Tiền có nghĩa gì nữa! cô là một kẻ thất bại!!